Trời sinh nàng đã đẹp một cách rực rỡ, lộng lẫy, cằm thon gọn mà nhọn, mắt đào hoa.
Hồi còn làm đào hát, dù diễn vai thông minh lanh lợi, hờn giận, cười vui hay tức giận chửi bới, nét diễn của nàng đều vô cùng quyến rũ, vừa nhìn đã biết là nữ nhân không đứng đắn.
Lúc này, ráng mây đỏ giăng kín má nàng, hàng mày như trăng non hơi cau, trên mặt người khác thì đó là biểu cảm điềm đạm đáng yêu, còn trên mặt nàng thì đầy vẻ lả lơi phô trương.
Cán chày ma sát với thịt mềm, làm thịt non sung huyết trông như cánh hoa đào bị vò nát.
Suối nguồn trên núi róc rách tuôn chảy thành dòng liên tục không ngừng.
Tiếng nước rì rào khiến nàng càng nghe càng nóng nảy, càng nóng nảy lại càng… Phê.
Tuy Tuy thở dài.
Thì ra Lý Trọng Tuấn muốn giải khát, nhưng cũng không muốn “chạm vào” nàng.
Hầy… Giữ vững khí tiết mà cô liêu vậy.
Thôi, mặc kệ chàng đi.
Tuy Tuy biết chuyện tối nay cũng chỉ đến đây thôi, trái tim giật thon thót dần bình tĩnh lại.
Dần dà, cơn buồn ngủ lấn át sự đê mê, nàng chỉ trông mong xong việc cho sớm để ngủ.
Đêm nay bị người ta đánh thức ba lần, nàng buồn ngủ muốn chết.
Nhưng Lý Trọng Tuấn vẫn đè nàng vào lòng, phát tiết không biết mệt mỏi.
Rốt cuộc mấy hôm nay chàng đã ăn mấy bữa cháo dê vậy…
Tuy Tuy cắn răng một cái.
Vì giấc ngủ, nàng quyết định tung tuyệt chiêu.
Trước mặt mấy lão gia đó nàng còn không sợ, huống hồ giờ chỉ có hai người bọn họ.
Nàng a a ư ư khẽ rên rỉ: “A ư… Không nhịn được nữa, chính là chỗ đó, điện hạ đâm mạnh lên, sướng quá!”
“Ư… Ư, không được, nhẹ, nhẹ chút thôi! Tuy Tuy không chịu được nữa.”
Nhưng có vẻ như Lý Trọng Tuấn không muốn nghe những lời này.
Nàng chưa rên được hai câu thì đã bị chàng lật lại như lật bánh hấp.
“Đừng gây rối.” Chàng thấp giọng nói, giọng điệu dồn dập, lại dịu dàng lạ thường.
Tuy Tuy vội vàng bịt chặt miệng.
Rồi chàng cúi đầu, ánh mắt mơ màng nhìn nàng một lúc, chợt nói: “Nàng sờ nó đi.”
“Sờ… Cái gì cơ?”
Chàng kéo tay nàng trượt thẳng xuống, chạm vào cái chày nóng bỏng, nặng trịch.
Tuy Tuy suýt thì không cầm vững được.
Chày thịt rất cứng, nhưng giọng chàng lại êm ái lạ thường.
“Thích không?”
Thứ bị nàng giữ trong tay lại căng ra một vòng, kiêu ngạo chặn dưới thân nàng y như đao kề sẵn trên cổ vậy, ai dám nói không?
Tuy Tuy nhanh chóng gật đầu.
Nào ngờ, Lý Trọng Tuấn lại nói:
“Ta thì sao?”
“Hả?”
Giọng Lý Trọng Tuấn bỗng chốc lạnh tanh:
“Ồ, thì ra nàng thích nó chứ không thích ta.”
Chàng uống thuốc quá liều chỗ nào, rõ ràng uống nhầm thuốc thì có!
Tuy Tuy nhìn chằm chằm đỉnh màn, nghẹn lời không nói câu nào.
Lúc này, Lý Trọng Tuấn cựa quậy một chút, đầu gối Tuy Tuy nhũn ra, chỉ sợ làm chàng giận rồi ngang ngược cưỡng ép mình, lập tức nói: “Thích thích thích! Ơn điện hạ nặng như núi, ta không thích chàng thì còn thích ai!”
Không ngờ Lý Trọng Tuấn trong cơn khát tình dễ lừa đến vậy.
Chàng khẽ nhướng mày, nhìn nàng cười nhạo một tiếng, trông có vẻ khá hài lòng.
Sau đó, chàng cúi xuống, ngậm chặt môi nàng.
Trước hết chỉ chạm nhẹ, rồi dần dần mút nào.
Trời ơi… Đã xong chưa hả?
Tưởng nàng là Nghi tiểu thư rồi chứ gì!
Tuy Tuy hoàn toàn tuyệt vọng.
Nàng nhìn bóng tua rua dưới màn trong đêm tối, nghe nước nhỏ giọt tương ứng với thời gian trôi qua từ chiếc đồng hồ làm bằng đồng trắng trên bàn hình bán nguyệt.
Cây nguyệt quế rụng hết lá, in bóng cô đơn lên màn cửa sổ...
Đột nhiên, nàng cảm thấy vô cùng hoàn niệm Lý Trọng Tuấn phiên bản lạnh lùng thờ ơ kia.
Đêm hãy còn dài, còn dài lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...