Lúc nhắm mắt, nàng còn đang mở khách sạn lớn trên đường phố sầm uất ở Đôn Hoàng.
Giờ mở mắt lại thấy Lý Trọng Tuấn đang hôn cổ mình, trong chốc lát, Tuy Tuy không phân rõ đâu mới là mơ nữa.
Vì chúng đều hoang đường như nhau.
Đáng giận hơn là chàng còn đang cởi đai lưng áo cánh của nàng.
Tuy Tuy vội vàng duỗi tay ra ngăn nhưng chàng đã kéo áo nàng ra.
Tuy Tuy nhanh chóng bảo vệ ngực, chàng lại duỗi tay cởi quần nàng.
Nhân lúc đầu óc nàng choáng váng, thoáng cái chàng đã lột sạch người nàng.
Rồi bắt đầu cởi quần mình.
Chàng vốn đã để trần thân trên.
Thấy thế, Tuy Tuy cũng bất chấp việc mình còn đang trần truồng, vội vàng nhào lên cướp lấy đai lưng, che chở tấm quần manh không cho chàng cởi, nói năng lộn xộn: “Không được… Không được hiểu không, chuyện này không được.
Lúc trước điện hạ đâu có nói sẽ làm thật với ta.
Quân tử nói một là một, nói hai là hai, đã nói là làm.
Điện hạ hãy tự trọng đi!”
Gian nhà chính cao rộng chìm trong bóng đêm dày đặc.
Ánh trăng bàng bạc, dưới tấm màn tù mù.
Làn da nàng trắng đến phát sáng.
Trước khi ngủ, nàng còn thoa dầu nhài, làm da dẻ thơm nhẹ và trơn bóng.
Cởi y phục ra nhìn mới biết nàng không nhỏ gầy như thường ngày vẫn thấy, mà trông vẫn có da có thịt.
Vì bầu vú đẫy đà nên lần nào diễn kịch, nàng cũng phải dùng vải bông buộc chặt, giấu nhẹm hai chú thỏ trắng lắc lư chao đảo, một bàn tay ôm không xuể hiện giờ.
Lý Trọng Tuấn không xoa nắn thỏ, mà nâng cằm dưới của nàng lên, cười một điệu cười không được trong sáng cho lắm: “Thế nàng cầu xin ta đi.”
“Được được, ta cầu xin người đó điện hạ…” Nàng cảm thấy nói vậy chưa đủ đanh thép, vì thế lại tận tình khuyên nhủ: “Nhịn một lúc trời cao biển rộng, người sắp lấy thê tử, là hoa có chủ rồi đó!”
Đáng tiếc lời nói ấy lại hoàn toàn phản tác dụng.
Chàng bất chấp lý lẽ đè cả người lên người nàng, trực tiếp tách hai đùi nàng ra.
Thân dưới kề sát, dương vật thô dài va vào huyệt thịt làm nàng tê dại điếng người.
Nàng còn chưa kịp thở dốc, chàng đã huých húc mấy cái cách một lớp lụa mềm.
Quy đầu bị bó buộc trong quần nhưng cán chày thô nặng lại cứng rắn đáng sợ.
Nó chen vào giữa lớp thịt mềm, nhắm thẳng vào hạch tâm mà giã, lúc mạnh lúc nhẹ không có quy tắc cụ thể làm nàng đau đớn.
Nhưng Tuy Tuy lại thở hổn hển, thở dồn dập rồi rên rỉ trằn trọc, thoát nghe không thấy nàng có vẻ đau là mấy.
Lý Trọng Tuấn đã bắt đầu thở dốc.
Chàng đè nén thở gấp, cứ như sợ để ai nghe thấy vậy.
Tuy Tuy chợt nảy ra một ý: “Đúng rồi, Nghi Nương! Điện hạ không nghĩ đến Vương phi thì cũng phải nghĩ đến Nghi Nghi chứ.
Nàng ấy còn đang đau khổ chờ điện hạ ở Trường An đấy!”
Quả nhiên, chàng ngừng thở trong thoáng chốc.
Nhưng ngay sau đó, chàng càng tức tối, đưa một tay bịt kín miệng nàng, lại đi cởi quần của mình ra.
Dương vật nặng nề bắn ra, va vào bụng nàng, nó nóng cháy như muốn khắc dấu lên trên đó vậy.
Tuy Tuy kêu ư ử giãy dụa mà chàng cũng chẳng thèm để ý tới, chỉ đưa một tay đè hông nàng lại, nhắm thẳng dương vật vào giữa đùi nàng.
Chàng thẳng lưng đẩy cái chày cong vào, đến khi quy đầu bị khe thịt ăn sạch, chàng cũng không đẩy sâu thêm mà lại rút ra rồi thọc vào, cứ để nó kẹt ở cửa huyệt như thế.
Làm qua làm lại mấy lần, cảm xúc của Tuy Tuy như váng dầu bị rán đi rán lại nhiều lần, nàng sắp phát điên đến nơi rồi.
Tên nam nhân chó má này bị khùng hả mà lại chơi trò dao cùn cắt thịt thế, chẳng thà cứ giết quách nàng đi cho rồi!
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng đã hiểu thật ra Lý Trọng Tuấn còn có ý đồ khác.
Chàng lật người nàng lại, bế ngang lên, đổi sang tư thế eo thẳng để tiện làm việc.
Tuy Tuy vội vàng chống tay lên tay vịn.
Khi nàng đang định cò kè mặc cả với chàng thì cái chày đã vào vị trí, sau đó, đâm lút cán vào đến đáy…
“Á á!” Tuy Tuy nín thở cắn chặt răng.
Nhưng túi nang va vào đùi nàng, kêu bốp một tiếng giòn vang, nàng lại chẳng cảm thấy đau chút nào.
Cúi đầu nhìn lên, nàng chỉ thấy nửa cây gậy thịt đỏ thẫm vừa to vừa dài đâm xuyên qua giữa đùi.
Lúc này, trông nó đầy gân xanh dữ tợn, bên trên còn vương dịch nước sáng lấp lánh.
Dưới ánh trăng, nàng có thể nhìn rõ mồn một.
Kinh tởm quá!
Nhưng bất giác, nàng nhận ra chất lỏng đó chảy ra từ người mình.
Mà chàng chỉ đâm xuyên qua giữa đùi nàng chứ không đâm vào trong thật.
Tuy Tuy sợ hãi kẹp chặt dương vật, Lý Trọng Tuấn bắt đầu ôm eo nàng, rút ra chọc vào.
Dương vật cứng rắn, từng góc cạnh mạnh mẽ hùng dũng trượt qua thịt non trong ngọc trai, va chạm, nghiền áp, xấu tính y như chủ nhân nó vậy.
So với nó thì cơ thể của Tuy Tuy không nghe lời nàng lắm.
Lòng nàng còn mắng chửi Lý Trọng Tuấn nghìn lần mà xương cốt đã mềm nhũn cả rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...