Yêu Phi Của Thái Tử



Buổi tối hôm đó, bữa tối của Lý Trọng Tuấn có thêm món thịt cừu hầm với thung dung và củ mài.

Thung dung bổ âm, củ mài bổ âm, thịt dê… Bổ âm.

Nhà bếp trong phủ trước giờ do Hạ nương quản lý, làm cho chàng món ăn như vậy chẳng khác nào nói cho mọi người biết Nguỵ Vương điện hạ bị trọng thương mà ban ngày ban mặt còn không quên làm chuyện dâm loạn.

Lúc nào cũng cho sai vặt và thị nữ đi theo Lý Trọng Tuấn, chỉ sợ chàng gọi Tuy Tuy tới, bà ta cũng quan sát như hổ rình mồi ở một góc không gần cũng không xa.

Trong mắt bà ta, có lẽ Tuy Tuy chính là một con yêu tinh đầu thai, bất cứ lúc nào cũng có thể cởi áo tháo đai lưng, tìm đủ mọi cách hút tinh khí của nam nhân.

Sau đó, quả nhiên cơ thể của Lý Trọng Tuấn khôi phục rất tốt, Hạ Nương tự cho rằng mình đã lập công “Giữ tinh tăng dương”, vô cùng tự hào, một mặt bà ta đi kể với mọi người, mặt khác lại âm thầm gia tăng sức mạnh.

Đương nhiên, cái danh hoạ thuỷ của Tuy Tuy cũng ngày càng trở nên vững chắc.
Tuy Tuy buồn rầu, không phải vì thanh danh của nàng… Dù sao nàng đã chẳng còn thanh danh từ lâu.

Chỉ là mỗi lần có Hạ Nương ở đó, cho dù có đứng trước mặt Lý Trọng Tuấn thì nàng cũng không dám đề cập tới những chuyện giả nghèo giả khổ kia.


Đã mấy tháng trôi qua rồi, có lẽ quán rượu trên phố Nam đã bán hết từ lâu.

Còn nàng thì buồn chán cả ngày, thậm chí chẳng thể ra ngoài, chỉ có thể chơi cờ thỏ cáo với Tiểu Ngọc.

Vì nàng tham tiền, không chịu cược tiền, vì vậy ai thua sẽ bị dán một tờ giấy trắng lên mặt.

Tiểu Ngọc đánh rất dở, ngày nào cũng bị dán giấy lại càng nhàm chán.

Chỉ còn một trò tiêu khiển không tốn tiền duy nhất là ngủ.

Tuy Tuy không ngờ rằng mình lại xui xẻo đến mức không ngủ được, hơn nửa đêm bị người ta kéo khỏi giường.

Tiểu Ngọc sợ hãi, bò dậy khỏi giường, hoang mang cuống quýt thắp một ngọn nến.

Tuy Tuy ôm chăn dụi mắt, thấy là hai bà vú già làm việc cho Hạ Nương thì trong lòng thầm nghĩ không ổn.

Quả nhiên, hai người vừa mở miệng đã nói: “Điện hạ…”

Tuy Tuy lập tức nói: “Điện hạ? Điện hạ gì? Không phải ra đi ra ngoài sao, cả ngày hôm nay ta không thấy chàng, các ngươi tìm ta làm cái…”

Mấy ngày nay Lý Trọng Tuấn khoẻ lại thì lại bắt đầu chơi bời lêu lổng giống như trước kia.

Công tử Thái thú đáng thương, không biết bị gãy xương đã lành chưa, có lẽ còn bị doạ mất mật, nên không tới tìm Lý Trọng Tuấn đánh mã cầu nữa.

Bà vú già không kiên nhẫn nói: “Đó là đương nhiên, sáng sớm điện hạ đã đi đánh chuỷ hoàn* với công tử Ngự sử, mới trở về…”

*một môn thể thao thời xưa giống cách chơi gôn hiện đại bây giờ.

“Vậy hai người tìm ta làm gì?”

Bà vú già mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Điện hạ bị bệnh.”

Tuy Tuy khó hiểu: “Bị bệnh? Bệnh gì?...!Bệnh gì thì cũng tìm đại phu, tìm ta cũng vô dụng.”


Bà vú già cắn răng: “Nhưng đại phu bảo cô nương đến hỗ trợ chữa bệnh.”

Có đánh chết Tuy Tuy cũng không tin trên đời này có căn bệnh đại phu chữa không được mà nàng lại chữa được.

Nhưng nhìn tư thế của hai bà vú già này, sợ là có khiêng cũng phải khiêng nàng ra ngoài, chỉ đành đứng dậy mặc y phục.

Mùa đông giá rét, tối mịt còn phải chui ra khỏi chăn, đúng là tạo nghiệt mà.

Tuy Tuy run rẩy đi lên phòng trên, lông mi cũng bị lạnh tới nỗi đóng băng, may là vào đến phòng Lý Trọng Tuấn thì lập tức ấm trở lại, chậu than đốt tùng bách vang lên tiếng tí tách, dễ nghe như tiếng cơn mưa nhỏ.

Thật là kỳ lạ, không biết người trong phòng chàng đâu hết rồi, chỉ còn có hai thị nữ, vừa thấy nàng tới thì đều đỏ mặt lui ra.

Chỉ còn lại một gã sai vặt đứng ở ngoài bức rèm.

Tuy Tuy không rõ nguyên do, nhíu mày đi lên trước.

Lúc còn cách nửa bước, nàng thấy Lý Trọng Tuấn nằm ở trên giường, nhưng so với sự bình thản ung dung mọi lần, lần này liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chàng có gì đó không ổn.

Làn da trắng nõn đỏ lên, như bị rượu nóng bỏng, hình như cả người chàng cũng nóng như vậy, y phục xộc xệch, mày nhíu chặt, trông không mấy dễ chịu.

Tuy Tuy chọc vào mặt chàng, đúng là sốt rồi.

Nàng hỏi: “Điện hạ bị sốt sao?”


Gã sai vặt ở ngoài bức rèm ấp a ấp úng: “Hôm nay điện hạ ra ngoài đánh chuỷ hoàn, sau đó đi uống rượu với Lục công tử.

Vì tuyết rơi, lại uống một ít rượu máu nai cường gân hoạt huyết.

Trong thời gian điện hạ suy yếu, Hạ ma ma đã dùng những nguyên liệu bổ âm để nấu ăn, vốn đã tích hoả khí, lại bị rượu máu nai kích thích, chỗ thiếu hụt không được bổ sung, dương khí quá thịnh, bởi vậy mà nóng lên…”

Hắn ta nói bô bô cả buổi trời, đơn giản chỉ có một câu.

Lý Trọng Tuấn cần bù đắp.

Tuy Tuy mờ mịt một lúc, rồi bỗng nhiên nhớ ra gì đó, duỗi tay vào trong chăn.
Cũng may, bên dưới vẫn còn mặc khố.

Tuy Tuy vốn tưởng không có gì phải sợ, vì vậy nàng vén chăn lên cúi đầu nhìn lần nữa, lập tức bị doạ cho tỉnh người.

Dương khí nào bị thừa, rõ ràng là muốn nổ tung đến nơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui