“… Bẩm điện hạ, đã dàn xếp ổn thoả rồi.
Tại hạ tận mắt nhìn thấy hai người tự tử, thi thể bị thiêu huỷ ngay tại chỗ, người nhà của mỗi người cũng đã được cho bạc đưa ra khỏi nhạn môn.
Bọn họ đều không biết là làm việc cho ai, sẽ không bị phát hiện.”
Vóc người Cao Sính cao gầy, mặc một bộ huyền y, đứng dưới màn trông như một cái bóng.
Lý Trọng Tuấn yên lặng nghe xong, cánh tay đặt lên lan can, ngón tay chống huyệt thái dương, đôi mắt đen dài chìm trong bóng tối.
Không biết qua bao lâu, chàng mới nói một câu ngắn gọn.
“Bên Trường An thế nào?”
Cao Sinh ngừng một lát: “Nữ nhi Lư thị và Thôi thị đã vào cung, đều được phong Tiệp dư.”
Lý Trọng Quấn thở hắt ra, cười lạnh một tiếng, không nói câu nào.
Thôi thị và Lư thị, người đứng đầu của ngũ tính thất vọng, cả triều ba ngàn sĩ tử, hơn một nửa có xuất thân từ môn phái của họ.
Chính thất của đương kinh thánh thượng là nữ nhi nhà Lư thị, sau khi chết thì Thôi Hoàng hậu hiện tại lên kế vị.
Trùng hợp là cả hai người đều không xuất hiện.
Thánh thượng lấy cớ này lập con thiếp thất lớn tuổi nhất, Tứ điện hạ cũng chính là Trinh Hiền Thái tử sau này là trữ quân, có vẻ là có ý tranh đoạt.
Nhưng mùa thu Sùng Nguyên năm thứ hai lăm, Trinh Hiền Thái tử tự sát, nhiều đồng liêu nhà nghèo thi đỗ làm quan đã bị liên luỵ, kẻ bị xử tử, người bị lưu đày; cùng lúc đó, trong cung nghênh đón hai phi Thôi, Lư mới.
Chắc hẳn là không cần biết Hoàng tử là do ai sinh, nhưng đều sẽ là Đông cung Thái tử lo việc nghĩa không hề chểnh mảng.
Ai thua ai thắng, nhìn là biết ngay.
Thấy thắng bại đã định, bệ hạ lại đột nhiên gọi nhi tử có cũng được không có cũng chẳng sao là chàng về, còn hứa là cho cưới nữ nhi Dương thị thuộc ngũ tính, chỉ sợ là chưa chết tâm, hi sinh một nhi tử vẫn chưa đủ, hiện giờ đến lượt chàng làm quân cờ rồi.
Có thể tưởng tượng được phản ứng của thế gia vọng tộc đối với việc này.
Ba ngày sau khi thánh chỉ được ban, Lý Trọng Tuấn phát hiện ra xe ngựa của mình bị người ta động tay động chân.
Như vậy cũng tốt.
Nếu muốn chàng chết thì chàng sẽ giúp bọn họ một tay.
Chuyện xảy ra trên xe ngựa khá nhàm chán, không so được với vụ ám sát thu hút sự chú ý ở phố xá sầm uất.
Chàng mạo hiểm tính mạng, chiêu mộ hai kẻ bỏ mạng để thực hiện vụ ám sát chấn động này, không những đổi tội cho hai nhà Thôi, Lư, mà còn tiến thêm một bước chọc giận bệ hạ, đồng thời kéo dài thời gian hồi kinh, dành cả mùa đông để chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Nếu nói ngoại lệ duy nhất xảy ra trong lần này, có lẽ chính là sự xuất hiện của nàng.
Mà điều khiến chàng bất ngờ hơn là nàng lại ngốc đến nỗi dám tới cứu chàng.
Vào đông ngày ngắn, bóng đêm lặng lẽ bao phủ ánh mặt trời.
Trong tĩnh lặng, Cao Sính yên lặng xoay người, tháo lồng đèn bên cạnh ra, lấy viên đá lửa trong tay áo giơ lại gần.
“Không cần.”
Đột nhiên Lý Trọng Tuấn mở miệng, một lúc lâu rồi không nói chuyện nên giọng hơi khàn khàn.
Nhưng ngọn lửa đã được đốt lên.
Cao Sính vội quay đầu lại nhìn, ngay khi ngọn đèn dầu tắt, hắn ta trông thấy Lý Trọng Tuấn nhíu mày.
Lông mi mỏng hơi run run, che đậy đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Người ở trong bóng tối lâu ngày bất chợt thấy ánh sáng luôn không thích ứng kịp.
Nhưng Lý Trọng Tuấn đối mặt với ánh sáng lại như nghĩ tới điều gì đó dễ chịu, chàng ngừng lại một chút, hỏi: “Đúng rồi, ngươi đã đến Tống gia chưa?”
Mẫu thân ruột của chàng họ Tống, vốn là nữ nhi của một cửa hàng bán lông thú ở ngoại ô Trường An.
Nữ nhi là một tài nữ không được sủng ái, hoàng tử sinh ra cũng không được sủng ái, cũng chẳng giúp được gì nhiều cho bọn họ, tuy không cần thức khuya dậy sớm chải chuốt, nhưng vẫn được nhận ít bổng lộc trợ cấp sống qua ngày, vẫn là một gia đình bình dân.
Cao Sính nói: “Có đến.
Tại hạ đã nói với bọn họ theo lời điện hạ dặn, đợi đến khi điện hạ vào kinh, sau hai tháng sẽ đưa Tuy cô nương và tỷ tỷ của nàng đến đó, để bọn họ ở đó dưỡng bệnh sống qua ngày, mỗi tháng sẽ được phủ phát bạc.
Bọn họ đã đồng ý rồi.”
Lúc này, nếu người hầu có lanh trí nhìn ra Lý Trọng Tuấn có phần tự mãn thì chắc chắn sẽ chiều theo ý chàng mà nịnh hót hai câu: “Điện hạ đối xử với Tuy cô nương thật tốt, đúng là phúc của nàng.”
Có điều Cao Sính không hiểu điều đó, hắn ta chỉ ngồi yên như khúc gỗ.
Lý Trọng Tuấn đành phải tự xuỳ một tiếng, chống cằm thản nhiên nói: “Nàng ngốc kia, mấy tháng trước đã ấp a ấp úng trước mặt ta.
Ai nhìn mà không biết nàng có ý đồ chứ? Thích khách không giết nàng, nàng lại tự lao vào đâm, ngốc như vậy, bổn vương mà mặc kệ nàng thì nàng có thể đi đâu được.”
Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu khinh bỉ, nhưng khoé môi lại cong lên.
Đêm nay là đêm tuyết rơi đầu tiên, cửa sổ sáng sủa, ánh trăng vô cùng sáng.
Dưới cây quế cách đó không xa, Tuy Tuy chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện với mặt trăng, phù hộ cho mình có thể sớm ngày thoát thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...