“Sao ta…”
Tuy Tuy vội vàng đứng dậy, không ngờ dây váy lại bị tay Lý Trọng Tuấn đè lên, còn chưa đứng vững đã bị kéo lại, ngã lên người Lý Trọng Tuấn.
Chỉ nghe chàng kêu rên một tiếng, khàn khàn ngắn ngủi.
Truyền từ trong màn giường khép hờ ra, không biết ái muội cỡ nào.
Tuy Tuy nóng nảy, hận không thể che miệng chàng lại, nhỏ giọng hỏi: “Chàng… Rốt cuộc điện hạ muốn làm gì!”
Lý Trọng Tuấn cắn răng: “Đứng dậy, nàng đè lên vết thương của ta.”
Tuy Tuy vội bò dậy, vừa tức vừa vội, mặt nóng như lửa đốt: “Vậy… Vậy vừa rồi, vừa rồi…”
Lý Trọng Tuấn thong thả ung dung chỉnh lại ống tay áo nhàu nát, đúng lý hợp tình nói: “Nếu không thì bổn vương dùng gì để áp chế dược khí.”
Tuy Tuy mím môi, nhận ra vẫn còn vài vệt mật ong dính lại.
Hoá ra chàng làm vậy là vì cái ngọt này.
… Nàng ảo não, sao mặt lại đỏ lên chứ.
Theo lý thuyết, Tuy Tuy đã dính vào những lời lẽ tục tĩu của Lý Trọng Tuấn không biết bao nhiêu lần rồi.
Hàng đêm trong chăn, đũng quần căng phồng của chàng áp sát vào người nàng, cách một lớp trung y mỏng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ và độ cứng của nó một cách rõ ràng… Lớn như vậy, thực sự là lớn phát khiếp, không biết sau này Dương tiểu thư sẽ đau khổ cỡ nào.
Nhưng hình như trong lúc thân mật như chuồn chuồn lướt nước vừa rồi, nàng không cảm nhận thấy gì.
Tuy Tuy còn đang ngẩn người, Lý Trọng Tuấn quay mặt đi, bỗng nhiên như lơ đãng nói: “Đau không.”
“… Hả?” Nàng khó hiểu.
Thấy Lý Trọng Tuấn nhìn cánh tay trái của nàng, Tuy Tuy mới biết là đang hỏi vết thương bị đâm ngày ấy.
Bây giờ nhớ lại, nàng cảm thấy mặc dù ngày đó ăn một đao, nhưng cũng coi như là “hành động cứu người”, có thể dùng làm đòn bẩy để thương lượng nên vội cau mày, che vết thương lại nhỏ giọng oán hận: “Đau lắm! Kẻ cướp kia thật không muốn sống mà, xuống tay tàn nhẫn chết đi được, bây giờ giơ lên cũng khó, không tin điện hạ xem…”
Nàng còn chưa biểu diễn xong, Hạ Nương đã nhịn không được nữa.
Bà ta không dám nói bậy với Lý Trọng Tuấn, cũng không dám đi vào, đành phải trút hết hoả lực lên người Tuy Tuy, ở cửa lớn tiếng khen tài quyến rũ của Tuy Tuy…
“Người có mặt, cây có vỏ, sao nàng lại không có liêm sỉ như vậy! Nam nhân đã bị chém rồi mà ả còn không quên bò lên giường quyến rũ, chiều chuộng nam nhân thì có gì tốt cho ngươi chứ!”
Nếu là trước kia, Tuy Tuy sẽ chẳng thèm để ý, nhưng hôm nay da mặt nàng lại cực mỏng, không thể phản bác, chỉ đành quay đầu khích Lý Trọng Tuấn: “Điện hạ còn chưa biện bạch! Hạ Nương cãi cọ ầm ĩ, còn ra thể thống gì…”
Lý Trọng Tuấn thực sự lắng nghe nàng.
Nhưng chàng mở miệng một cái suýt thì khiến Tuy Tuy ngất.
“Được rồi, các ngươi đi xuống hết đi, đợi xong chuyện bổn vương sẽ để nàng đi.”
“…”
Lý Trọng Tuấn bị hỏng đầu rồi à… Tuy Tuy khóc không ra nước mắt: “Chẳng bằng đừng nói gì cả! Xong việc? Chúng ta làm gì có việc gì…”
Hắn lại hờ hững ngắt lời nàng: “Đừng nói nữa, nàng tới để làm gì.”
Tuy Tuy ngẩn ra, vội nói: “Tất nhiên là hầu hạ điện hạ uống thuốc.”
Nhưng Lý Trọng Tuấn không nói lời nào, chỉ nhìn nàng, hiển nhiên là đã sớm biết đây chỉ là cái cớ.
Tuy Tuy hít vào một hơi, cân nhắc một lát, quyết định nhắc tới chuyện chính là phải chào tạm biệt chàng.
Còn chưa mở miệng thì lại nghe gã sai vặt ở ngoài cửa cẩn thận bẩm báo.
“Cao Sính đã trở lại, muốn xin gặp điện hạ nên sai tiểu nhân đến truyền.”
Cao Sính là nhi tử của quản sự Cao Lãng, cũng là người hầu của Lý Trọng Tuấn, trước khi chàng cưới vị Dương tiểu thư kia, Cao Sinh mới là người ở bên cạnh chàng lâu nhất.
Vì thế lại một lần nữa, Tuy Tuy chưa kịp nói gì đã bị tống cổ ra khỏi phòng.
Mặc dù nàng rất ảo não, nhưng vẫn cẩn thận, lúc đi còn đặc biệt đóng cửa sổ mà nàng mở ra lúc này.
Mùa đông nắng dịu, bóng trên mặt đất dần dần ngắn lại rồi biến mất theo các cửa sổ.
Chậu than đồng bập bùng cháy dưới cửa sổ, khói nhẹ lượn lờ, cuộn lên trên bầu trời tối tăm.
Ở nơi Tuy Tuy không nhìn thấy, Lý Trọng Tuấn cố nén nụ cười nhạt trên môi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...