Vết thương của Lý Trọng Tuấn có vẻ như nặng hơn so với dự đoán của nàng.
Vì máu cứ chảy không ngừng nên chàng không thể nào chịu được sự xóc nảy của xe ngựa, chỉ có thể đặt một cái giường ở Vọng Xuân Viên, đám quan binh canh gác khắp nơi, làm cái vườn hát hí khúc nho nhỏ kín kẽ như thùng sắt.
Hoàng đế cử ngự y từ Trường An đến, túc trực ngày đêm.
Tuy Tuy thấy bọn họ bày binh bố trận như vậy, cứ tưởng chàng không sống nổi, vì thế cố rơi hai giọt nước mắt cho có lệ.
Nhưng không ngờ bảy ngày sau Lý Trọng Tuấn đã được đưa về.
Chàng nằm trên chiếc giường nhỏ được người khiêng về.
Đám thị vệ trong phủ nha đeo đao kiếm đóng quân ở vương phủ, không cho người đến gần, từng cử chỉ hành động của người hầu túc trực dâng thuốc cũng bị giám thị.
Tuy Tuy chỉ có thể trốn đông trốn tây đứng nghe lén ở góc tường mới loáng thoáng biết được bệnh tình của chàng.
Thì ra thích khách đâm vào phổi của chàng, tuy vết thương không trí mạng, nhưng đã làm lá lách của chàng bị đâm thủng một lỗ, cũng chính là nhát đao đâm lén phía sau mà Tuy Tuy nhìn thấy.
Ngự y nói lá lách là nơi vận chuyển chất dinh dưỡng, quản lý máu trong lục phủ ngũ tạng, bởi vậy lá lách bị rách khiến máu chảy không ngừng.
Cũng may kịp thời chữa trị, tuy vết thương còn hung hiểm, nhưng vẫn còn rất may mắn, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tháng sẽ có thể xuống giường.
Lần này chàng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng xong sẽ không vấn đề gì, nhưng Tuy Tuy thì bắt đầu mệt mỏi rồi.
Ban đầu Tuy Tuy định nhân cơ hội trong phủ hỗn loạn, quản sự hoang mang lo sợ để thu thập tay nải bỏ trốn, mà nay quan binh hung thần ác sát có mặt khắp nơi, ai ai cũng cầm đao cầm kiếm, đến con muỗi cũng chẳng bay lọt, nàng muốn bỏ trốn chỉ là mơ mộng hão huyền.
Trông ngóng, trông ngóng thật lâu, một tháng trôi qua, cuối cùng tính mạng của Lý Trọng Tuấn đã thoát khỏi nguy hiểm, có thể ăn uống được, tinh thần cũng tốt hơn không ít.
Nhưng lúc này Lương Châu lại có liên tục hai cơn bão tuyết.
Lương Châu gần như là nơi lạnh nhất phương Bắc, hằng năm đến tháng mười một là vào đông, tuyết lớn như lông ngỗng rơi cả một mùa đông, đến tháng ba năm sau mới tan.
Ngày đông rét lạnh, tuyết lớn phủ kín núi, muốn đi đâu cũng đều rất khó khăn.
Lý Trọng Tuấn hồi kinh là một chuyện vui mừng lớn, nhưng không thể không tạm hoãn lại.
Tâm trạng người trong phủ Ngụy Vương run rẩy sợ hãi vài tháng, thấy bây giờ tình trạng của Ngụy Vương đã ổn định thì bắt đầu thu xếp đón năm mới.
Tuy Tuy lại không nằm trong số đó.
Nàng rất nôn nóng muốn rời khỏi đây.
Sau lần ám sát tàn khốc đó, nàng đã được nhìn thấy mặt tối trong sinh mệnh của Lý Trọng Tuấn, thế giới rộng lớn tráng lệ trong miêu tả của tiểu sư thúc giống như động tuyết sâu không lường được, nàng mới đứng trước cửa động đã cảm thấy lạnh buốt.
Thái độ lạnh nhạt của Hoàng đế dành cho Lý Trọng Tuấn rõ như ban ngày.
Ngoại trừ việc thông báo tin buồn một cách nhanh chóng, thì đến truyền một lời khẩu dụ cho chàng bệ hạ cũng thấy lười chứ càng đừng nói tín vật hoặc là thư nhà thân thiết.
Tuy Tuy biết từ nhỏ chàng đã phải chịu cảnh tang mẫu, có một người phụ thân là Hoàng đế, có mà cứ như không.
Chàng bị quên lãng ở Tây Bắc gió cát.
Mãi đến năm chàng hai mươi tuổi, Thái Tử ca ca qua đời, Hoàng đế mới chợt nhớ ra chuyện chung thân đại sự của chàng, còn khăng khăng triệu chàng về kinh thành thành hôn.
Mà sau đó chàng bỗng bị tập kích, kẻ ngu ngốc nào cũng có thể phát hiện ra âm mưu trong chuyện này.
Còn kẻ đầu sỏ gây tội kia đã trốn vào bóng tối mênh mông, giống như rơi xuống nước, mất tung mất tích.
Quan phủ giữ kín chuyện này như bưng, cũng không hề có bất kỳ hành động nào nhằm truy tìm tung tích.
Ngày đó tiểu sư thúc đưa nàng về phủ, trên xe ngựa, nàng lén hỏi.
“Do các thế tộc làm sao? Sư thúc từng nói thế tộc không thích những hoàng tử có mẹ đẻ xuất thân thấp hèn, bệ hạ lại muốn đính hôn tiểu thư thế tộc cho chàng, bọn họ nổi giận, vì thế ra tay giết người.
Nha môn không điều tra là vì không dám tra có đúng không?”
Nhưng tiểu sư thúc chỉ im lặng nhìn ra ngoài màn cửa, không hề đáp lời nàng.
Tuy rằng kiến thức của Tuy Tuy hơi hạn hẹp, nhưng nàng không ngốc, một khi nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm của Lý Trọng Tuấn, hành động mà nàng làm đầu tiên đó là…
Bỏ trốn.
Tuy nàng không muốn thấy cảnh Lý Trọng Tuấn chết, nhưng chỉ cần đừng chết trước mặt nàng, nàng cũng giả câm giả điếc.
Bây giờ đã có không ít thị vệ của nha môn rút về, không còn ngày ngày canh giữ bên mép giường Lý Trọng Tuấn nữa, cửa hông, cổng chính chỉ còn lại vài người.
Tuy Tuy muốn chạy thì chỉ có thể khiến Lý Trọng Tuấn chủ động thả người, nhưng nàng đến gặp Lý Trọng Tuấn mấy lần đều bị Hạ Nương cản ngoài cửa.
“Đừng cho là ta không biết ngươi muốn làm gì! Điện hạ bệnh nặng mới khỏi, còn đang nghỉ ngơi dưỡng sức, không chịu đựng nổi sự quyến rũ lẳng lơ của ngươi đâu!”
Tuy Tuy ngẩn ngơ một lúc, mới kêu lên: “Ban ngày ban mặt, ai đi tìm chàng… Tìm chàng làm cái đó đâu chứ! Ta đi thăm điện hạ, đứng nhìn thôi mà không được sao.”
Hàng chân mày của Hạ Nương nhướng cao tới mức sắp bay lên: “Ban ngày ban mặt, ngươi còn biết ban ngày ban mặt? Lúc Thái Tử chết ngươi đang nằm lẳng lơ trên giường, lời đáng chém đầu nào cũng dám nói ra, ngươi còn có gì mà không dám chứ!”
Đúng là Tuy Tuy đã không ít lần làm chuyện xấu, nhưng nàng có lý mà chẳng thể nói được, đành phải thở hồng hộc quay về.
Ngoài sáng không được thì đành làm trong tối, sau khi chuồn êm đến sân thượng phòng, nàng không đi cửa chính mà lén ra cánh cửa sổ phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...