Chương 356: Tô Thanh Anh đoạn tuyệt quan hệ “Nhưng phải làm sao bây giờ? Mẹ nói xem bây giờ con phải làm sao đây? Bây giờ con thật sự không biết phải như thế nào thì mới có thể làm được mọi thứ mình muốn” Trước kia tất cả tâm tư của anh đều đặt vào trong công việc, nhưng bây giờ tâm tư của anh lại đặt vào Hà Vân Phi, mỗi một hành động cử chỉ của người phụ nữ này đều làm lay động trái tim của anh.
Ngay cả khi làm việc anh cũng sẽ nhớ cô đến nỗi không thể làm được công việc gì nữa.
“Con thật sự không biết nên làm thế nào, con không có cách nào để kìm chế bản thân mình. Con rất thích Hà Vân Phi và không đành lòng khi làm cho cô ấy khó chịu” Thật sự trong một khoảng thời gian dài
anh không có cách nào để có được những thứ mình mong muốn và cũng không thể nào làm cho tất cả mọi người vui vẻ. Anh đã mất đi dáng vẻ vốn có của những chuyện này.
Dần dần anh nhận ra bản thân từ một người không có gì trở thành một người khác. Trước kia dường như anh không hề suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ anh đã bắt đầu suy nghĩ.
“Cậu cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, nhưng không nên nói chuyện về đứa trẻ cho con bé biết. Bây giờ con bé đang rất nhạy cảm, rồi sẽ nghi ngờ có phải anh không thích đứa trẻ và không thích con bé không” Nghe thấy bà Charlie nói như vậy, Hoắc Minh Dương nhíu mày lại. Anh thật sự không biết nên làm thế nào mới được.
“Con không biết, haiz. Bây giờ con thật sự rất khó xử” Anh thở dài, những ngày gần đây anh vô cùng suy sụp và cũng không còn tỉnh thần như trước kia nữa.
Rõ ràng con người gặp chuyện vui thì tinh thần sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu, nhưng đến lượt anh thì lại không biết nên giải quyết những chuyện này như thế nào.
“Con không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng nghĩ đến những khoảng thời gian sau này thì phải làm sao đây? Nếu như cô ấy tiếp tục làm như vậy thì con cũng không biết nên làm thế nào mới được” Cho dù tính tình của anh có tốt và kiên nhẫn như thế nào, nhưng khi đứng trước sự lạnh nhạt của cô thì anh cũng không thể nào thể hiện ra được.
Hơn nữa anh còn càng thấy thất vọng hơn, bởi vì mình thật sự không có cách nào để chiếm được cô.
“Tôi không biết gần đây cậu sống khổ sở như thế nào. Nhưng cậu nhất định phải kiên nhẫn, con bé còn khó chịu hơn cả cậu” Bà Charlie an ủi Hoắc Minh Dương, trong lòng cũng cảm thấy thấp thỏm không yên. Lúc đầu bà ta cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, nhưng bây giờ bà đã bắt đầu lo lắng hơn rất nhiều.
Ngay từ lúc đầu bà ta còn bình tĩnh và cho rằng không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng bây giờ thì không thể làm như thế được.
“Mà con thật sự rất mệt mỏi, nếu như cô ấy cứ tiếp tục làm như vậy thì con không biết phải làm sao nữa” Hoắc Minh Dương đã đến gần với giới hạn mệt mỏi của bản thân mình.
Anh không biết mình phải làm thế nào thì mới có thể khiến cho Hà Vân Phi yên tâm. Hầu như anh đã dùng hết sức lực của mình rồi, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào làm cho người phụ nữ này yên lòng được.
“Cậu cũng nên thông cảm, bây giờ con bé đã là phụ nữ có thai cho nên cảm xúc không ổn định cho lắm” Bà Charlie biết hết và bà cũng biết anh chỉ đang oán trách mà thôi, chứ anh thật sự không hề chán ghét Hà Vân Phi gì cả.
“Cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, khoảng thời gian này hãy chăm sóc con bé thật tốt là được rồi. Điều này tốt hơn bất cứ thứ gì khác, đợi đến khi bệnh của con bé đỡ hơn một chút thì cậu lại để ý nó tiếp”
Nhưng bây giờ bà ta có nói gì cũng không được, bởi vì có rất nhiều chuyện không trải qua thì không thể nào nhìn rõ được.
“Tôi không hề có yêu cầu cao siêu gì với cậu, tôi chỉ cần cậu giúp tôi chăm sóc con bé. Còn chuyện công việc tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức có thể để giúp cậu” Bà Charlie chưa bao giờ yêu thích một người như vậy, có lẽ đó chính là duyên phận.
Nhưng vừa nhìn thấy Hà Vân Phi, bà cảm thấy mình phải có một đứa con gái như vậy.
Vì vậy bà kỳ vọng rất lớn vào Hoắc Minh Dương, hy vọng anh có thể chăm sóc Hà Vân Phi thật tốt. Nhưng nếu như anh không làm được chiều này thì bản thân bà ta có thể đưa Hà Vân Phi rời xa khỏi nơi này bất cứ lúc nào, bà ta có thể chăm sóc Hà Vân Phi, khiến cả đời này của cô không cần lo nghĩ.
“Con biết mẹ nói như vậy là có ý gì, con cũng sẽ cố gắng hết sức để làm như vậy. Nếu như con thật sự không làm được, con cũng hy vọng mẹ có thể thông cảm cho con” Anh nhất định sẽ cố gắng toàn tâm toàn sức để chăm sóc mọi người. Anh làm điều này cũng không vì nguyên nhân nào khác cả mà là vì có rất nhiều chuyện sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng nếu như không để ý.
“Tôi không thể nào thông cảm được. Cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho con bé. Cho dù là nguyên nhân gì thì tôi cũng chỉ nghe kết quả” Bà ta rất khác với hình tượng một người mẹ hiền khi ở trước mặt Hà Vân Phi và cũng không hề đối xử với bất kỳ người nào khác tốt như Hà Vân Phi.
Bao nhiêu năm qua bà ta cũng có một số thủ đoạn để quay lại đây, chẳng qua bà ta không muốn thể hiện ra trước mặt Hà Vân Phi.
“Tôi không muốn nói nhiều như vậy với cậu, bản thân cậu tự lo liệu đi. Chỉ cần cậu quyết định chuyện tốt thì tôi không nói gì cả” Bà ta đã biết có một số chuyện không cần thiết phải dùng nhiều cách gì đó để thể hiện ra ngoài, cũng đã có đủ chuyện nên làm rồi.
Trong lòng bà ta hiểu rất rõ chuyện gì là quan trọng nhất và chuyện gì là không quan trọng.
Nếu như vậy thì không cần phải suy nghĩ linh tinh rồi bận tâm lo lắng.
“Vậy con biết rồi, con sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cô ấy. Xin mẹ hãy yên tâm” Anh nói rồi rời đi trước. Cuối cùng bố vẫn phải tự mình nghĩ mà thôi, không có ai có thể giúp bố được.
Mọi chuyện đã bớt khó khăn hơn rất nhiều, nếu như không phải vì khoảng cách với bà Hoắc thì đã có thể giải quyết xong sớm hơn rồi.
“Ừ, cậu đi về trước đi. Nếu như Hà Vân Phi không muốn kết hôn thì tôi sẽ không nói gì và cũng không quản gì cả” Bà ta đã lớn tuổi như vậy rồi nên cũng không muốn dính vào những chuyện này nữa. Nếu như không phải vì đứa trẻ thì bà ta vốn không cần nghĩ ngợi gì cả.
“Vâng, vậy mẹ nghỉ ngơi sớm đi.
Nếu như có chuyện gì con sẽ nhanh chóng tìm mẹ” Anh nói rồi không nói thêm gì nữa.
Hà Vân Phi đang nghịch điện thoại ở trên giường thì nhìn thấy Lữ Hoàng Trung gửi tin nhắn đến.
Diệp Bách Nhiên sắp ra tù rồi, đã đến lúc bảo Diệp Thiến Nhi trở về.
Cô chuyển tin nhắn này cho Diệp Thiến Nhi, Diệp Thiến Nhi trả lời tin nhắn rất nhanh: “Chị à, ngày mai em sẽ về nước” “Ừ, chị biết rồi, có thể chị sẽ không có cách nào để đi đón em được” Với tình hình hiện tại của cô không cho phép cô ra ngoài hoạt động, vì vậy cô cũng không có cách nào để đi đón Diệp Thiến Nhi.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Diệp Thiến Nhi ân cần hỏi.
Khoảng thời gian này cô ta không thể nào chăm sóc Hà Vân Phi được, coi như cô ta đang áy náy trong lòng hay là thế nào khác cũng được.
“Chị không nói đâu, em tự suy nghĩ làm thế nào đi. Dù sao chị muốn qua đó gặp em, không gặp được em thì không được.” Cô hơi hờn dỗi, nói với giọng nũng nịu.
Thật sự không biết Hà Vân Phi đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian dài như vậy. Diệp Thiến Nhi nghe Lữ Hoàng Trung nói Hoắc Minh Dương đối xử với cô vô cùng tốt, nhưng nghe giọng điệu của anh ta rõ ràng là có chuyện gì đó.
“Em không cần lo lắng đâu, chị không sao cả. Chỉ là hình như chị có con rồi, cho nên khoảng thời gian này không tiện ra ngoài cho lắm” Hà Vân Phi nói ra sự thật, chuyện mang thai này luôn có ảnh hưởng rất lớn đối với cô. Cho dù là chuyện gì thì cũng không cần bận tâm lo lắng.
Chuyện mang thai vẫn khiến cho cô hơi đau đầu một chút.
Đứa con này đến không đúng lúc cho lắm, nhưng dù sao nó cũng là con của cô, cô không thể không cần nó được.
“Em không biết nên nói với chị thế nào mới được. Nhưng bây giờ nhìn chị đức hạnh như vậy thì đến tám mươi phần trăm không thể rời khỏi đứa trẻ được” Ngoài miệng Dạ Thiến Nhi nói như vậy nhưng thật sự không hề lo lắng chuyện Hà Vân Phi mang thai: “Chị vốn đã có con rồi mà” “Không phải, có lẽ chị mang thai rồi” Hà Vân Phi nói rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra trong lòng cô đang vô cùng lo lắng thấp thỏm. Nói cô không lo lắng thì chính là giả dối.
Đối với cô mà nói, sự tồn tại của đứa trẻ chắc chắn là một cú đánh trí mạng nhất.
“Em nghĩ rồi, em và Domoto quay về thì không định quay trở lại nữa. Bọn em sẽ ở lại nước và chăm sóc cho bố em” Diệp Thiến Nhi không chắc chắn Hà Vân Phi nghĩ như thế nào, dù sao quyết định này của cô ta khá là hoang đường và Diệp Bách Nhiên vốn không thể chấp nhận được.
Nhưng dần dần điều này đã không còn là điều quan trọng nữa.
Bây giờ ngay cả chuyện của mình Hà Vân Phi cũng khó mà giữ nổi, huống chỉ là nói đến chuyện khác.
“Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt, bây giờ chị sẽ đi thăm dò ý kiến. Nhưng chị cảm thấy có lẽ ông cụ nhà mình không thể chấp nhận được” Cô thật sự cảm thấy rất mệt mỏi và vô cùng khổ cực. Gần đây chuyện đứa trẻ đã khiến cho cô mệt mỏi rã rời rồi và vốn không nghĩ ra chuyện nên làm khác.
Mà chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, cho dù là ai cũng không thể nào chấp nhận được chuyện như vậy. Nhà họ cũng rất khó chấp nhận, huống hồ là con người theo hướng truyền thống như Hà Bách Nhiên.
“Vậy chị nói xem em phải làm như thế nào? Chị à, dù thế nào chị cũng phải nghĩ cách giúp em đó, đây không phải là chuyện nhỏ đâu. Ừm, bây giờ em thật sự không biết phải làm sao” Nếu như không phải Hà Vân Phi vẫn còn ở trong nước thì Diệp Thiến Nhi không biết nên tìm ai khi quay về.
“Nói là như vậy, nhưng vẫn nên suy nghĩ thêm một chút về tình hình bây giờ. Bố vừa mới ra, tạm thời em không cần nói với ông ấy mà có lẽ nên tìm một người bạn trai giả đi” Hà Vân Phi nói, trong giọng nói còn mang theo chút ảo não phiền muộn. Cô không biết là nghĩ như thế nào, có lẽ trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu một chút.
“Em không muốn nói thì chị cũng đừng nói, dù sao thì chị cũng xem làm thế nào đi nhé.” Gần đây Diệp Thiến Nhi thật sự rất mệt mỏi, chuyện công việc đã dồn ép cô đến nỗi khiến cô ta không thể nào mà thở nổi. Nếu như vì chuyện này mà trí nhớ của cô ta bị tổn thương thì cô ta càng không biết nên làm thế nào.
“Chị đã cố gắng hết sức những chuyện nên nói nên làm rồi, còn những chuyện còn lại thì em xem mình nên là thế nào đi” Chỉ có bản thân Hà Vân Phi là biết những vất vả khổ cực của mình.
Cô không chỉ Diệp Thiến Nhi và cũng không có khả năng để giúp đỡ Diệp Thiến Nhi lần nữa.
“Vâng chị, em biết rồi ạ. Chúng em về đã rồi nói chuyện sau nhé” Diệp Thiến Nhi cúp máy, đầu vẫn còn rất đau. Bởi vì sự vất vả khổ cực trong khoảng thời gian này đã khiến cô ta không biết mình nên làm thế nào.
“Được, vậy em về đi rồi nói chuyện tiếp” Hà Vân Phi nói rồi cũng cúp máy.
Cô đã không cần lo lắng vì những chuyện vô bổ này. Cô cảm thấy nếu như có thể thì mình sẽ cố gắng hết sức có thể để làm thỏa mãn tất cả yêu cầu bây giờ của mình.
Ở Nhật Bản, tại nhà Domoto.
“Cậu làm ra cái dáng vẻ không thể yêu đương như vậy để làm gì? Cần gì phải nói chắc chắn như vậy?” Đỗ Bình An đã đi đến. Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Diệp Thiến Nhi thì vội vàng lên tiếng nói. Không biết thế nào mà cô ta luôn cảm thấy Diệp Thiến Nhi có chuyện.
“Chị tớ vừa mới gọi điện thoại đến, nghe giọng nói của chị ấy không ổn cho lắm. Tớ rất lo lắng” Từ trước đến nay Hà Vân Phi luôn chăm sóc bản thân và con của mình rất tốt. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà Diệp Thiến Nhi luôn cảm thấy có điều đó
“Đừng nghĩ linh tinh nữa, nếu như chị cậu có chuyện gì thì nhất định sẽ nói cho cậu biết thôi mà. Cậu yên tâm đi” Bọn họ sắp quay về rồi, vì vậy không cần lo lắng về những chuyện này. Đợi sau khi quay trở về rồi thì tất cả sẽ dễ nói hơn.
Bây giờ trong lòng Đỗ Bình An ngập tràn hy vọng. Cô ta sắp về nước rồi, không cần phải chịu sự sự giám sát theo dõi của nhà Domoto nữa.
“Cậu thật sự cảm thấy về nước sẽ tốt lên sao? Sao tớ lại cảm thấy càng thêm áp lực hơn nhỉ?” Ít ra mình đã quen thuộc với tất cả mọi thứ ở nơi này. Đến khi trở về lần nữa rồi lại phải đối mặt mộ lần nữa, đây mới là điều khó chịu nhất.
Phải nghĩ mọi chuyện theo hướng tốt hơn: “Ừm, cậu không cần lo lắng đâu. Nếu như có chuyện thì thì tớ nhất định sẽ ở bên cạnh cậu” Đỗ Bình An chỉ an ủi Diệp Thiến Nhị, bởi vì bản thân cô ta cũng không biết nên nói thế nào mới có thể khiến cho Diệp Thiến Nhi yên tâm hơn, vì vậy cô ta chỉ có thể nói những câu cơ bản nhất đi vậy. Cô ta thấy Diệp Thiến Nhi không thoải mái thì bản thân cũng vô cùng khó chịu, nhưng cô ta cũng không còn cách nào cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...