Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế


Chương 352: Đừng tin anh ấy

 

Nếu không có chút tình yêu nào, cô sẽ không sinh đứa bé này ra, nhưng sự ra đời của nó sẽ là một cú đánh lớn nhất dành cho cô, đánh trúng vào nơi yếu hại nhất.

Bởi vì có đứa trẻ đó tồn tại, cô sẽ không còn cách nào để đối đầu với Hoắc Minh Dương nữa, khi đó cô sẽ thua.

“Con đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, biết chưa, nghỉ sớm đi nhé, mẹ sẽ giúp con để ý chuyện bên kia” Nói rồi giúp Hà Vân Phí dém lại chăn, có lẽ người khác chẳng thấy thương, nhưng bà thực sự đau lòng, bởi bà coi cô như con gái của mình rồi.

Hà Vân Phi biết có một số việc không thể nói rõ ràng trong một sớm một chiều được nhưng càng nhiều hơn đó là dù bây giờ có chuyện gì đi nữa cũng không có cách nào giải quyết được tình cảnh nguy cấp lúc này.

Cô gật đầu, rồi nói: “Mẹ vất vả rồi” Bà Charles nở một nụ cười trìu mến, giúp cô đắp lại chăn thật kỹ: “Con không cần khách sáo với mẹ như vậy đâu, chúng ta đều là người một nhà cả mà, bán thân con được khỏe mạnh đã là tốt nhất rồi”

“Chỉ có mẹ là đối tốt với con nhất thôi.” Mặc kệ là có nguyên nhân gì khác, cả hai người đều thiếu một đối tượng đế bản thân dựa vào. Tình cờ rằng cả hai chính là người phù hợp nhất của đổi phương.

Đại Bảo rất thích bà Charles, thấy bà muốn rời đi thì cũng muốn đi theo.


“Vân Phi nè, mẹ nằm đây nghỉ ngơi cho tốt nhé, con đi chơi với bà đây” Đại Bảo quay đầu lại nói với mẹ, cậu bé học ngữ điệu của Hoäc Minh Dương, dáng vẻ khi nói chuyện lại bắt chước bà Hoắc. Từ bé đã bộc lộ khá năng diễn xuất như vậy rồi, sau này có thể sẽ trở thành một minh tinh màn ảnh không chừng.

“Sau này con không cần đi học đâu, đăng ký học chuyên sâu trở thành một diễn viên là được, không phải con thích quay phim lắm sao?”

Dù Đại Bảo vẫn còn nhỏ, nhưng Hà Vân Phi đã sớm nhận ra khả năng trời cho của cậu bé, cô nói đùa một câu, cũng có ÿ nhắc cậu bé đừng học theo mọi người.

“Không đâu, con muốn đi học cơ!” Ở trường cậu bé có rất nhiều bạn bè cùng chơi, cậu bé thích nhất là bạn Hoa xinh nhất lớp.

Đại Bảo không muốn đi học làm việc khác đâu, muốn đi học chơi với bạn Hoa cơ.

“Rồi rồi, con mau đi chơi với bà đi!” Hà Vân Phi bắt đầu đuổi hai bà cháu đi, hiện giờ cô thấy trong người rất mệt mỏi và buồn ngủ, vừa khéo có người giúp cô trông con rồi, cô càng được nhàn nhã.

“Đi nào, Đại Bảo đi với bà nhé, đừng ở đây làm phiền mẹ, đế mẹ được nghỉ ngơi thật tốt!” Bà Charles rất thích trông con giúp Hà Vân Phi, đây cũng là giúp bà hoàn thành một tâm nguyện, nếu Hà Vân Phi quyết định sinh đứa bé ra thi bà sẽ không quay về nữa.

Là một người bà, một người mẹ, bà cần phải chăm sóc cho Hà Vân Phi đến khi cô sinh con.

“Mẹ vất vả rồi, mẹ trông cháu hẳn là sẽ phiền lắm, nếu thăng bé không nghe lời thì mẹ cứ đưa nó về đây.” Lúc Hà Vân Phi nói lời này có chút lo lắng, cô còn trừng Đại Bảo một chốc, cô luôn có cảm giác Đại Bảo không phải quá ngoan.


Nhất là trong khoảng thời gian này, bà Charles đã nuông chiều cậu bé quá rồi.

“Rồi rồi, cháu mẹ ngoan lắm, con đừng mắng thắng bé như thế, tranh thủ tự chăm sóc bản thân cho tốt đi” Vừa nói xong thì chỗ dựa của Đại Bảo lập tức xông ra, bà Charles nhanh tay ôm Đại Bảo vào lòng.

Không hề quan tâm đến người bệnh Hà Vân Phí chút nào.

“Bà ~ Đừng mắng mẹ con mà!” Dường như nhận thấy sức khỏe của mẹ không được tốt nên Đại Báo vội vàng nói, dù ngoài miệng cậu bé không biết nói những lời dễ nghe nhưng trong lòng vẫn lo cho mẹ nhất.

Quả là một đứa bé ngoan ngoãn hiếu thảo.

“Được rồi, con mau ra ngoài chơi đi, mẹ không muốn lây bệnh sang cho con đâu” Cô hơi thở hắt ra, không biết nên nói gì cho phải. Dáng vẻ ông cụ non của Đại Bảo khiến cô không còn cách nào khác.

“Gon xem Đại Bảo hiểu chuyện biết bao nhiêu, còn hơn cả người lớn nữa rồi” Ngoài miệng bà Charles vẫn không quên nhắc nhở Hà Vân Phi, thuận tiện bao che cho Đại Bảo.

“Thôi thôi mẹ đừng nói nữa, con không nghe đâu, con chuẩn bị nằm nghỉ bây giờ đây, hai bà cháu ra ngoài chơi đi nhé.” Hà Vân Phi đã quá quen với kiểu nói chuyện của bà Charles rồi, dứt khoát đưa ra yêu cầu, không hề vòng vo.

Dù trước kia không cảm thấy hai người chung sống hòa bình như bây giờ, Đại Bảo vẫn rất vui vẻ.


Dù tuối còn nhỏ nhưng chuyện gì Đại Bảo cũng biết. Trước kia mối quan hệ giữa mẹ và bà ngoại không được tốt, nhưng hiện giờ bà ngoại đã thật lòng yêu quý mẹ, mẹ cũng cảm nhận được điều đó.

Cậu bé còn nhỏ nhưng vẫn biết vui thay mẹ mình, đi cùng bà ngoại ra ngoài còn không quên bày mưu tính kế.

Bà c nhìn cậu bé, có chút buồn cười: “Sao con lại biết nhiều như thế này? Là mẹ con dạy con à?” Bà không biết Hoắc Minh Dương đã biết Đại Bảo là con của anh hay chưa, nhưng nhìn thái độ thì hẳn là chưa biết.

Chuyện như thế này chỉ cần muốn là có thể tra ra được ngay, nhưng hiển nhiên là Hoäc Minh Dương chưa từng cố gảng đi điều tra về thân thế của Hà Vân Phi.

Nếu không ngay cả chuyện bản thân bà cũng biết, sao Hoäc Minh Dương lại có thể tỏ ra không biết như vậy? Ngẫm lại có thế giữa hai người thực sự có tình cảm với nhau, nhưng càng nhiều là những rắc rối từ chuyện năm xưa.

Hà Vân Phi vẫn mãi luẩn quẩn ở bên trong đó, không có cách nào thoát ra được.

“Bà ơi, bà thấy bố con có tốt không?” Không biết nếu Hoắc Minh Dương phát hiện Đại Bảo là con trai ruột của mình, liệu có bị kinh hãi hay không! Đại Bảo nhạy cảm nhận ra suy nghĩ của mẹ mình, vậy nên cũng chưa từng thừa nhận bản thân là con của Hoäc Minh Dương, nhưng đủ các dấu hiệu đã chứng minh rõ điều đó, chỉ có ông bố ngốc nghấch kia không biết mà thôi!

Nghĩ đến đây, Đại Bảo bắt đầu bực bội.

Nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ Hoắc Minh Dương chưa từng nghĩ lại chuyện mình đã làm, cũng không thấy có lỗi với mẹ ư? “Con đừng nghĩ như thế, bố con đối xử với con rất tốt mà, chẳng qua là mẹ con hiện giờ có chút phiên não trong lòng thôi, không liên quan đến bố con, bố con rất yêu con đó.”

Bà Charles ủng hộ quyết định của Đại Bảo, bình thường cậu bé luôn bày ra dáng vẻ trẻ thơ trước mặt Hà Vân Phi, sau khi rời khỏi tầm mắt của mẹ lại luôn luôn nhíu mày suy nghĩ, trong cái đầu nhỏ lúc nào cũng trong trạng thái tự hỏi.


“Cũng phải nhỉ, mẹ Vân Phi ngốc như vậy còn lâu mới nghĩ thông suốt được, chẳng biết bao giờ mới nói sự thật cho bố biết, con sốt ruột lắm!” Đại Bảo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhà người ta thì chỉ lo lắng cho trẻ con, riêng nhà mình lại cứ phải nghĩ ngợi vì chuyện của người lớn.

“Con yên tâm, rồi sẽ nhanh chóng hiểu ra thôi, bởi vì con sắp có em rồi đó!” Bà Charles gần như có thể chắc chăn rằng, Hà Vân Phi sẽ giữ lại đứa bé trong bụng.

“Nếu có em rồi liệu bố mẹ có cho con ra rìa không?” Suy cho cùng Đại Bảo vẫn còn là một đứa trẻ, dù có trưởng thành sớm đến đâu cũng vẫn còn một mặt trẻ con.

Cả ngày đều lo lắng không biết bố mẹ có còn cần mình nữa không? Có còn yêu mình như trước hay không? Tinh thần của trẻ con mẫn cảm đến mức không một người trưởng thành nào cũng có thể cảm nhận được.

Bà Charles ôm Đại Bảo thật chặt, an úi cậu bé: “Không đâu, dù có thêm em thì sau này cá bố cả mẹ, cả bà, còn có em của con yêu thương con mà! Như vậy con sẽ càng được nhận nhiều tình yêu hơn đó!” Nghe bà Charles nói vậy, tâm trạng Đại Bảo cuối cùng cũng khá hơn.

Vừa nghĩ đến việc sau này em cũng yêu mình, cậu bé lập tức trở nên vui vẻ.

Nhưng đột nhiên mặt Đại Bảo lại xụ xuống: “Thế liệu bố Dương có còn yêu con nữa không.” Vốn dĩ đã không thích cậu bé rồi, vậy lỡ như có thêm em thì không phải sẽ càng không thích cậu sao.

“Không mà, con quên rồi sao, bố Dương thương con nhất luôn đó” Đại Bảo đã lo lắng quá rồi, dù ban đầu biểu hiện của Hoäc Minh Dương không phải là quá hài lòng, nhưng dâu sao cũng là máu mủ ruột già.

Mối quan hệ của hai bố con đã trở nên tốt đẹp hơn từ lúc nào không rõ.

“Con yên tâm đi, bố con luôn yêu con nhất”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui