Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế


Chương 308: Đều là quan tâm

 

 

“Mẹ, hai người còn chưa đi sao?” Đại Bảo bắt đầu đuổi người, bé không muốn Hoắc Minh Dương cùng Hà Vân Phi ở đây, không biết là nguyên nhân gì, luôn cảm giác ba người bọn họ ở cùng nhau, bầu không khí không được tốt.

Bé có hai người ba, những bạn nhỏ khác chỉ có một ba.

Điều này nói rõ ba người không thể cùng ở bên nhau.

Hà Vân Phi muốn đi, nhưng khổ nổi không nỡ xa Đại Bảo, bây giờ ngay cả Đại Bảo cũng chủ động đuổi cô đi, thì thật là lưu luyến cũng không có.’Sao còn lại đuổi mẹ đi như vậy, hử? Mẹ đối với con không tốt chỗ nào.” Đại Bảo không nói gì, cũng không tỏ ra hài lòng, “Con không có ý đó.’ Bé vội vàng biện giải cho mình, luôn có cảm giác bất kể như thế nào, cũng không có cách nào khiến cho mẹ trở thành dáng vẻ mình muốn, hình như cô thay đổi biện pháp làm khó chính mình, không biết nên làm như thể nào mới phải.

“Mẹ hết ý kiến với con, nhìn con đuổi mẹ đi như vậy, mẹ buồn quá đi mất” Hà Vân Phi nói xong, liên bị Hoắc Minh Dương kéo tay dẫn đi.

“Em buồn cái gì, thằng bé muốn em đi ra ngoài chơi, vậy mà em lại buôn.” Không biết cô khổ sở cái gì, luôn cảm giác cô khổ sở không giải thích được.

Anh không hề cảm giác Lữ Hoàng Trung có bất kỳ uy hiếp nào đối với anh, ít nhất mức độ thân quen của Hà Vân Phi đối với Lữ Hoàng Trung, còn có một chút ăn ý khác, so với anh nhiêu nhiều hơn rất nhiều.

“Em và Lữ Hoàng Trung, rốt cuộc quan hệ tốt thế nào” Lái xe vẫn không nhịn được hỏi.

Thấy anh không giải thích được, Hà Vân Phi không biết đây là ý gì, “Anh muốn nói gì cứ nói đi, lòng vòng làm gì” Giọng anh nói chuyện, khiến cho cô khó hiểu không nhịn được, “Giữa chúng ta có bất tín nhiệm không?” Nói tín nhiệm, cô chỉ thấy trong mắt người kia là nửa tin nửa ngờ.


Thái độ này hình như là cô không nên không nghe lời như vậy.

Hết lần này tới lần khác cô chính là một người nóng nảy, đối với bất mãn cũng cũng cần phát tiết cùng biểu đạt” Tại sao anh có thể hiểu lâm em cùng Lữ Hoàng Trung, nếu như bọn em có cái gì, đến phiên anh xuất hiện sao?” Đây quả thực là bất chấp lý lẽ, điều này đàn ông đã khiến cho cô không nhịn được.

“Em nói gì anh không biết, nhưng em khiến cho anh khó chịu là thật” dáng vẻ anh bây giờ, khiến cho Hà Vân Phi khá tức giận, càng không biết nên nói cái gì cho phải, luôn cảm giác mình là đã làm sai điều gì, mới có thể khiến cho Hoắc Minh Dương giống như bây giờ, hình như là mình đã làm sai điều gì:Anh này, không ngờ lại có tính gia trưởng như vậy, anh đừng áp đặt suy nghĩ của anh lên đầu em chứ.” “Có phải quá dung túng em hay không.” Hoắc Minh Dương mở miệng, trong giọng nói rất không vui.

Điều này làm cho Hà Vân Phi sợ hết hồn, luôn cảm giác có g

m không muốn nói chuyện với anh, anh không nói phải trái” Đưa cô về đến nhà, Hoắc Minh Dương đi theo cô lên lầu, không trở về Nhà họ Hoắc.

Cô cũng lười phản ứng anh, sau khi ồn ào trên xe hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, cho tới bây giờ cô chưa từng cùng Lữ Hoàng Trung chiến tranh lạnh, không biết chiến tranh lạnh rốt cuộc là cái gì, nhưng cùng Hoắc Minh Dương ở bên nhau, chỉ cần ba câu chín điều bắt đầu chiến tranh lạnh.

Tính khí người đàn ông này quá tệ khiến cho cô không đỡ được, đồng thời lại có những thứ, cô có nhịn làm sao cũng không nhịn được.

Cô một mình trở về phòng, nhanh chóng dọn dẹp nghỉ ngơi, không muốn cùng người đàn ông này dây dưa vớ vẩn, một mình nằm ở trên giường ngẩn người, bắt đầu suy nghĩ chuyện ngày hôm nay, mình rốt cuộc có làm đúng hay không, hay sai ở chỗ nào, thật giống như hết thảy cũng không như ý như cô nghĩ.

Không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng luôn cảm giác mình cho dù không nói gì, cũng không hạnh phúc dễ dàng như vậy.

Cô bây giờ, tâm trạng giống như là một triệu con bò đang kéo rần rần qua đầu.

Bắt đầu hối hận ngày mai sẽ cùng người đàn ông này đi ra ngoài chơi.

Cô giống như một người đàn bà thông thường, muốn cùng người yêu đi ra ngoài chơi, kết quả trên đường xảy ra biến cố, cho nên hết thảy cũng không có những thứ tốt đẹp vốn trong tưởng tượng.


“Em còn đang tức giận sao?” Ngay lúc này Hoắc Minh Dương bỗng nhiên gõ cửa một cái.

Cô phản xạ ngồi dậy, tâm trạng khá kích động, vốn cho rằng anh sẽ không dễ dàng tới cúi đầu nhận sai như vậy. Anh có chuyện gì không?” Mặc dù trong lòng rất hưng phấn, nhưng cô vẫn đè nén lòng mình, sau đó tự nhiên nói một câu.

“Em đừng nóng giận, anh đưa ra đi xem phim có được hay không?” Đây là lần đầu tiên anh dỗ người, cũng là kỹ năng mới vừa học, không muốn biết làm sao đi dỗ Hà Vân Phi, người đàn bà kia mềm không ăn, mình nói cái gì đều vô dụng, chỉ có thể dùng biện pháp này để an ủi.

Cô biết nói xin lỗi đối với Hoắc Minh Dương mà nói là chuyện khó khăn biết bao, nếu anh chủ động lấy lòng, mình cũng không có lý do không xuống thang không chịu tha thứ.

“Nếu em không có hứng thú, vậy anh chỉ có thể xem một mình” Anh nói xong còn thở dài một cái, làm bộ, kỹ thuật diễn vụng về, nhưng Hà Vân Phi vẫn cam tâm tình nguyện mắc lừa.

“Được rồi, em miễn cưỡng tha thứ anh một lần” Cô nhân từ nói.

Còn không quên tỏ ra mình cao ngạo, “Chỉ cho phép một lần, lần sau không được phá lệ.” Sau này không được cùng cô chiến tranh như vậy, trong lòng cô sẽ không thoải mái, sẽ nghĩ bậy.

Những thứ này Hà Vân Phi có thể cũng không biết.

Bên trong nhà, bầu không khí khá là mập mờ, Hoắc Minh Dương không chớp nhìn cô, mặt Hà Vân Phi lập tức đỏ lên, nghĩ đến chuyện hồi sáng, trong lòng lại rục rịch “Em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm.” “Ừ”” Anh đáp ứng một tiếng, nhưng không có ý muốn đi, điều này làm cho Hà Vân Phi khá là lúng túng, “Anh nên đi ra ngoài.” Cô vội vàng nói với Hoắc Minh Dương. Luôn cảm giác người đàn ông này đã hoàn toàn không chịu cô khống chế, điều này làm cho cô cảm thấy làm khó anh.

“Được rồi, em đừng có suy nghĩ nhiều như vậy có được hay không” Anh sờ đầu cô một cái, cảm giác được cô suy nghĩ bậy bạ, vội vàng nói một câu.

Nghe thấy lời anh, Hà Vân Phi không vui nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nói gì cùng Hoắc Minh Dương, Người đàn ông này rõ ràng cố ý.


“Em chuẩn bị xong phòng cho anh rồi, anh qua bên cạnh ngủ đi.” Cô nói xong, Hoắc Minh Dương không nói thêm gì nữa, tựa hồ là đang suy nghĩ vấn đề gì, cô cũng không đi theo, mặc Hoắc Minh Dương nghĩ cái gì.

“Anh không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng anh có cảm giác, nếu như không nói rõ ràng với em, sợ rằng em sẽ nghĩ bậy.” Anh nói xong, mập mờ nhìn Hà Vân Phi, lời nói bộc lộ ra, “Anh đã quyết định xong, chúng ta đến nơi thì kết hôn” Nhắc tới hai chữ kết hôn, Hà Vân Phi cảm thấy nặng nề, cô rất sợ hai chữ này.

Sợ hơn cả sợ Hoắc Minh Dương, anh luôn có biện pháp khiến cho cô không biết nên làm như thế nào mới phải.

Trong lòng lo âu cũng không tránh được ánh mắt Hoắc Minh Dương’Sao thế, tâm trạng không tốt sao?” Lúc anh nói chuyện, có thể cảm thấy Hà Vân Phi né tránh, cô khá là sợ hãi.

“Sao hả? Em không kết hôn cùng anh, muốn quất ngựa truy phong sao?” Anh trả đũa, thật giống như người thua thiệt là anh.

Trước kia anh tuyệt đối không làm được như vậy nhưng bây giờ lại có thể nói ra những lời đùa bốn vô lại đến thế, khiến cho Hà Vân Phi ít nhiều bất ngờ.

“Anh đừng nói lung lung” Cô vội vàng bắt anh im miệng, nói những điều này khiến cho cô biết nên làm sao trả lời.

Anh dứt khoát tắt đèn, sau đó nhờ ánh sáng đèn ngủ lên giường, tim cô đập thình thịch, luôn cảm thấy trong lòng không quá thực tế.

“Anh… Đã ngủ chưa?” Cô gọi anh một tiếng, cũng không được đáp lại, người đàn ông này đã lấy được thứ anh mong muốn, đối với thứ khác không có bao nhiêu hứng thú.

Cô dứt khoát cũng không ép bản thân, dứt khoát không nghĩ chuyện mình cảm thấy không thú vị, cô cũng cảm thấy nhàm chán.

“Em không biết nên nói anh thế nào, tóm lại dáng vẻ anh bây giờ, khiến cho em khá khó xử” Cô nói xong, trong lòng không quá thoải mái, “Thật ra thì anh có rất nhiều chỗ em không hài lòng, hy vọng sau này có thể biểu hiện tốt, tự sửa đổi” Hà Vân Phi ngủ không yên giấc, cuối cùng cùng Hoắc Minh Dương ra lệnh cho cô ngủ, nghe thấy lời cô, Hoắc Minh Dương cảm thấy không giải thích được, không biết cô làm sao bỗng nhiên lại nghĩ vấn đề này.’Em rảnh lắm sao? Luôn suy nghĩ về những điều đó làm gì” “Không phải, kết hôn không phải chuyện nhỏ, em không thể tùy tiện như vậy.’ Cô không thể tùy tiện kết hôn, rất sợ sau này không hạnh phúc.

Hoắc Minh Dương cũng không làm khó dễ cô, tùy cô muốn thế nào cũng được.

Hà Vân Phi hoàn toàn không có tâm tư gì khác, đơn thuần cảm thấy Hoắc Minh Dương muốn thế nào thì được thế đó, nhưng cô cũng phải có mục tiêu cùng động lực của mình.

“Em không biết nên nói cái gì, tóm lại có những thứ, bất kể em có nói hay không, cũng không có cách nào thay đổi, trở thành sự thật” Cô mất mát, luôn cảm giác mình hình như đã làm sai điều gì, nhưng vừa không có phương pháp gì tốt, có thể sắp xếp thỏa đáng chuyện mình.


“Không nghĩ nữa, ngủ.’ Biết cô cả ngày suy nghĩ bậy bạ, Hoắc Minh Dương dứt khoát nắm tay cô, sau đó cầm thật chặt ở trong tay. Có chuyện gì chờ chúng ta ra nước ngoài nói gì thì nói.” Không muốn cô cả ngày suy nghĩ bậy bạ, càng nóng lòng muốn bảo vệ cô, mang cô rời đi mới là lựa chọn chính xác nhất.

Hoắc Minh Dương trợn tròn mắt, hai con ngươi không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ gì.

Hà Vân Phi căn bản cũng không cố ky nhiều như vậy, càng nhiều hơn chính là đang suy nghĩ có nên nói cho anh biết chuyện cô là Diệp Tĩnh Gia hay không.

Suy nghĩ đến đứa trẻ, cô đều sợ, cũng không chắc chắn tính khí Hoắc Minh Dương, nghĩ đến thái độ Hoắc Minh Dương năm đó đối với cô, cô sợ tái diễn một lần nữa.

Hoắc Minh Dương không biết suy nghĩ trong lòng cô, cô cũng không có cách nào thẳng thắn với Hoắc Minh Dương.

Hai người giằng co không nghỉ, cô cảm thấy mình tốt nhất nên rời đi, nhưng mà ngay lúc này, Tô Thanh Anh xuất viện.

Không biết cô ta có ý gì, nhưng tóm lại không phải tin tức tốt, hai ngày nay Hoắc Minh Dương ngay cả điện thoại Nhà họ Hoắc cũng không nhận, cô không tin bà Hoắc sẽ mặc cho chuyện này phát triển, huống gì không ra tay với cô.

Làm gì được, căn bản không có biện pháp nào, Hoắc Minh Dương một mực ở bên cạnh cô như vậy, căn bản chuyện gì cô cũng không làm được.

“Anh đã ngủ chưa?” Cô mở miệng hỏi một tiếng.

“Vẫn chưa, em chớ nghĩ bậy, nghỉ ngơi sớm đi” Anh nhắm hai mắt lại, không muốn nói chuyện gì cùng Hà Vân Phi, luôn cảm giác lời cô nói ra, có thể khiến cho anh không vui.

Quả nhiên Hà Vân Phi ngậm miệng, cô cũng cảm thấy mình tám phần sẽ nói ra chuyện khiến cho Hoắc Minh Dương mất hứng.

“Anh đưa em đi nơi đó, chính là vì kết hôn sao?” Cô mở miệng nói, không muốn để cho chuyện kết hôn trói buộc mình, biết rõ mình cùng Hoắc Minh Dương không nhất định có kết quả, mà vẫn cố chấp cùng anh ràng buộc bên nhau, là không có lý trí.

“Dĩ nhiên không phải, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, nhưng bây giờ anh không định nói.” Anh nói xong cũng xoay qua chỗ khác, không để ý tới Hà Vân Phi, làm cho cô không biết nên nói cái gì cho phải, tựa hồ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng anh đã hoàn toàn thay đổi thái độ “Anh có chuyện gì thì cứ nói đi” Cô cảm thấy không giải thích được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui