Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế


Chương 301: Mẹ Hoắc lo lắng

 

“Anh không cảm thấy rất nhiêu chuyện bản thân làm sai sao?” Cô mở miệng hỏi, luôn cảm giác lựa chọn người đàn ông này là sai lầm, nếu như không phải là bởi vì mình một nhất bốc đồng.

Không cùng anh ở bên nhau, cũng sẽ không xuất hiện tai ương vô vọng nhiều như vậy, thật may Đại Bảo còn chưa biết loại đối nhân xử thế này, nếu không sẽ gây ra ảnh hưởng gì với thằng bé cũng không biết.

Cô căn bản không cách nào lường được.

“Đã sai lâu như vậy, bây giờ thừa nhận sai lầm cũng đã chậm, sai thì sai thôi. Không biết Hoắc Minh Dương suy nghĩ gì mà muốn cứ sai thì sai, cô căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không so đo rốt cuộc ai đúng ai Sai.

Càng không biết mình rốt cuộc mong muốn là cái gì.

Tựa như hết thảy tất cả bỗng nhiên biến thành một dạng khác, những gì cô mong muốn, cùng những thứ bây giờ có được hoàn toàn không giống nhau.

“Anh đừng nói, em đang cân nhắc” Hà Vân Phi, hết thảy hồ sơ của cô đều trống không, chưa từng có thân phận.

Nếu như kết hôn rồi, sau này cô ly dị hoặc là là rời đi, Hoắc Minh Dương nên làm cái gì.

Hết thảy những điều này đều là khó dự liệu, cô không tin mình cùng Hoặc Minh Dương ở bên nhau sẽ trở nên hạnh phúc dường nào, cũng không tin mình rời đi Hoắc Minh Dương sẽ biết bao bất hạnh.

Thậm chí không thèm nghĩ mình có thứ gì có thể làm cho cô biến thành dáng vẻ mình thích”Em không biết nên nói cái gì cho phải, anh xem làm thế nào tốt, thì làm thế đó.” Đối với cô thất vọng lớn hơn hy vọng, cũng không biết tìm lý do gì khiến cho cô đem hết thảy biến thành dáng vẻ mình muốn.

Dứt khoát, sẽ khiến cho mình và chuyện đã qua, tất cả biến thành một thứ không cách nào lường được, lựa chọn theo Hoắc Minh Dương.


Bỗng nhiên biết mình muốn là thứ gì, chẳng qua là vật này khá là không cách nào cân nhắc.

“Em không biết nên nói cái gì cho phải, tóm lại, bây giờ cảm giác anh cho em chính là bệnh đau đầu hết thuốc chữa” Nói thật, cô không biết dùng phương pháp gì có thể khiến người đàn ông này vui vẻ, chỉ có thể nói là đi một bước nhìn một bước.

Lấy được câu trả lời hài lòng, Hoắc Minh Dương hôn tóc cô, ‘Bé ngoan.” Đến ba mươi tuổi mới cảm giác giống như là yêu, trừ Hoắc Minh Dương không có người thứ hai, khác thường, Hà Vân Phi thỏa mãn đồng thời có một chút mất mát.

“Em không cần suy nghĩ gì cả, đều giao cho anh xử lý” Anh mở miệng nói, phảng phất thấy rõ do dự cùng mê mang trong lòng cô.

Đối với Hà Vân Phi bây giờ mà nói, hết thảy thật giống vẫn luôn không đơn giản như ban đầu.

“Em không biết phải làm sao trấn an anh, có thể em đã cảm thấy, bất kể bây giờ em cùng anh nói gì, anh đều không để ở trong lòng.” Cô biết đề nghị cùng cảm tưởng của mình đến bây giờ ở trong mắt Hoắc Minh Dương đều không là gì cả, anh đã có suy nghĩ, cũng đều cho rằng suy nghĩ là đúng.

“Trước đây, anh cũng không cởi mở thế này, ngày mai chúng ta cùng đi: Anh phải dẫn cô đi thưởng thức, muốn để cho cô ở nơi đó có một nghi thức cầu hôn khó quên.

Bốn năm trước, anh cũng cùng Diệp Tĩnh Gia cầu hôn như vậy.

Hà Vân Phi không biết suy nghĩ trong lòng anh, nhưng vẫn gật đầu, dẫu sao tâm ý người đàn ông này cô vẫn biết.

“Ông chủ lớn như anh không muốn kiếm tiền sao?” Cô cũng biết giá trị mảnh đất kia, năm đó anh hao tổn tâm huyết muốn có được, tuyệt đối không chỉ là một mảnh đất thông thường đơn giản như vậy.

“Đúng vậy, nhưng mà phải làm gì đây, bây giờ anh không muốn kiếm tiền.” Nếu như không phải là Hà Vân Phi, anh tuyệt đối không bỏ được nhanh như vậy, nhưng bây giờ có Hà Vân Phi, mảnh đất kia cũng không quan trọng, bỏ lỡ một lần, anh không muốn bỏ qua lần thứ hai.

Hoắc Minh Dương một đêm không về, bà Hoắc cũng ngủ không yên, đi tới phòng thờ Diệp Tĩnh Gia.


Trước kia bà rất không thích nơi này, luôn muốn phá hủy, nhưng ngại vì Hoắc Minh Dương, cuối cùng không có làm, chỉ để mặc đó.

Bây giờ bà tới dâng nén hương, rất sợ Diệp Tĩnh Gia muốn về gieo họa cho Hoắc Minh Dương.

Năm đó bà đúng là hổ thẹn với Diệp Tĩnh Gia, nhưng cũng một lòng muốn cô làm con dâu, bây giờ nhìn lại, hết thảy cũng không hề đơn giản như vậy.

Suy nghĩ, bà cũng cũng coi như biết rõ tính cách Hoắc Minh Dương, hết lần này tới lần khác còn muốn ép anh chia tay.

“Con dâu à, trên trời có linh thiêng cũng phải phù hộ Minh Dương nhé” Bà thở dài một cái, sau đó dâng một nén nhang, bày đồ cúng đã sớm chuẩn bị xong cho Diệp Tĩnh Gia.

Nhắc tới anh cũng là dụng tâm lương khổ, ban đầu trăm phương ngàn kế muốn tìm cho Hoắc Minh Dương một cô dâu, thấy thế nào Diệp Tĩnh Gia cũng giống như một người con dâu tốt.

Kết quả gả không tới hai năm thì phải ly dị.

Bây giờ nhìn lại, ban đầu nếu không để cho Hoắc Minh Dương ly dị, có lẽ tất cả đã khác.

Diệp Tĩnh Gia cũng sẽ không chết, ‘Tô Thanh Anh cũng sẽ không chen vào.

Lại càng không có chuyện Hà Vân Phi, bà thấy thế nào điều này cũng khiến Hà Vân Phi chột dạ, cảm giác có bóng dáng Hà Vân Phi”Con nói nếu như ban đầu mẹ để cho con cùng Hoắc Minh Dương tử tế ở bên nhau, bây giờ là không phải cũng không cần khó khăn như vậy, cũng không phải lo lắng xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Mẹ hối hận, nhưng mà mẹ không có cách nào, mr5 cũng không thể trơ mắt nhìn Nhà họ Hoắc bởi vì nó mà từng bước một phá hủy.

Bây giờ Hoắc Minh Dương đang làm gì, nhất định đều là không đầu óc, nó thay đổi quá nhiều, mẹ không biết nên làm sao nói nó mới phải, đoán chừng, con thấy nó cũng sẽ thất vọng” Bà không có chút biện pháp nào, không biết nên làm sao mới có thể làm cho Hoắc Minh Dương thay đổi.


Cũng không biết như thế nào mới có thể làm cho Hà Vân Phi cút đi thật xa.

Đinh Thanh Uyển đi vào, “Mẹ, sao mẹ lại tới chỗ chị dâu” nhiều năm như vậy, cũng không thấy mấy lần bà Hoắc đi tới chỗ Diệp Tĩnh Gia.

Theo như cô, nơi này đã sớm nên phá hủy, cô kết hôn vào nhà họ Hoắc, bên trong lại bày phòng thờ coi ra thể thống gì, mấy đời tổ tiên cũng không có thờ ở đây, cũng là bởi vì Diệp Tĩnh Gia từng ở, thế là làm phòng thờ luôn, cũng kỳ quái.

Không tìm được nhà thứ hai dám làm như vậy.

“Con nói ít mấy câu đi, cũng không ai biết anh cả con có chuyện gì xảy ra.” bây giờ bà cũng đau đầu nhức óc, cũng không ai có thể cho bà một phương pháp, cũng không biết là ai mới là người tạo nghiệp.

“Mẹ, mẹ suy nghĩ đi, anh cả tính khí rất mạnh, không nghe khuyên bảo.

Nhưng luật sư Phi thì không phải.” Cô bây giờ chỉ mong mau chóng đem Hà Vân Phi đi, nhìn thấy người đàn bà kia liền không nhịn được.

Ý vào một cái mặt tấm phẫu thuật thẩm mỹ, thật sự cảm thấy mình đẹp sao.

“Mẹ không biết nên làm cái gì, con biết sao, con nói mẹ làm sao bây giờ.” Bà vừa nghe trong lời nói Đinh Thanh Uyển có hàm ý, vội vàng đem hy vọng ký thác vào trên người Đinh Thanh Uyển.

“Dĩ nhiên, mẹ phải tin tưởng con, loại chuyện này con biết nên làm gì bây giờ. Cô đắc ý cười cười, thật ra thì muốn giải quyết Hà Vân Phi vẫn rất dễ dàng, người đàn bà làm mẹ tóm lại vẫn có nhược điểm “Mẹ cũng biết, con cô ta lớn như vậy, vừa phải kiếm tiền nuôi gia đình, không dễ dàng gì.” “Đúng vậy, con cô ta còn nhỏ” Bà gật đầu một cái, đoán chừng Hà Vân Phi cũng là bởi vì tiền mới cùng Hoắc Minh Dương ở chung với nhau.

Chỉ cần cho cô tiền, để cho cô cút xa, không phải là chuyện tốt sao.

Nghĩ tới đây, vội vàng sai người tìm số điện thoại của Hà Vân Phi.

Nhận được điện thoại của mẹ Hoắc, Hà Vân Phi khá bất ngờ, nhìn dãy số trên mặt, ‘Không biết mẹ anh lôi từ đâu ra số điện thoại của em” Hoắc Minh Dương vừa nghe, lắc đầu một cái, tỏ ý anh cũng không biết là chuyện gì xảy ra “Đừng nhận” Hoắc Minh Dương nói xong, Hà Vân Phi đã nhận.

“A lô, xin chào.” thái độ bình thường khi cô nhận điện thoại, không có bất kỳ thay đổi, cho dù là bà Hoắc cũng không thể khiến cho cô biểu cảm hơn.

“luật sư Phi, tôi muốn gặp mặt cô nói chuyện” Bà nói chuyện rất uyển chuyển, có chuyện muốn cùng Hà Vân Phi nói, bất quá khỏi dùng đầu óc cũng biết đại khái là chuyện gì, Hà Vân Phi lại không phải người ngu, “Thật xin lỗi, bà Hoắc, bà có chuyện, có thể trực tiếp nói cùng tôi, trong điện thoại tôi nghe được.” Không biết là thái độ Hà Vân Phi giọng chọc giận bà Hoắc hay là thế nào dạng, nghe thấy bà hít một hơi, sau đó thở ra một hơi nói, “Tôi muốn gặp cô. Hy vọng cô đừng có không biết điều như vậy” Cô ngược lại không có phản ứng gì, cũng không cảm thấy có cái gì biết điều hay không biết điều, nếu là biết Hoắc Minh Dương lập tức muốn cùng cô kết hôn.


Còn không biết bà sẽ nghĩ như thế nào.

Nhưng cô cũng không định nói chuyện mình sắp cùng Hoắc Minh Dương kết hôn.

“Tôi không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng tôi muốn chuyện kết hôn, vẫn hy vọng các người có thể chúc phúc nhiều hơn” Trừ điều này, cô không nói bất kỳ điều gì khác, dẫu sao bây giờ chuyện gì nói ra cũng hơi quá sớm.

Chẳng qua là bà Hoắc tức giận điên người, không biết nên nói Hà Vân Phi cái gì mới đúng.

“luật sư Phi, tôi cảm thấy cô phải hiểu rõ ràng địa vị của cô, cô hẳn cũng biết, ở Giang Ninh, chúng tôi Nhà họ Hoắc”” Mềm không ăn, bà bắt đầu mạnh bạo, thấy điều này Hà Vân Phi rốt cuộc vẫn không tán thưởng.

Cô cảm thấy không biết nên bình luận gì, không biết là vô tình hay hữu ý, mở loa ngoài, Hoắc Minh Dương nghe thấy cau mày.

“Tôi dĩ nhiên biết thế lực Nhà họ Hoắc ở Giang Ninh, nếu không tôi làm sao tùy tiện tới tập đoàn nhà họ Hoắc làm việc như vậy chứ? Bây giờ là thời gian tôi làm việc.” cũng bởi vì cô muốn cùng Hoắc Minh Dương đi du lịch, cho nên nắm vững thời gian tranh thủ làm việc.

Đi du lịch cũng không biết lúc nào mới có thể bận bịu chuyện công việc như vậy.

“Cô, làm sao cứ không biết điều như vậy” Bà Hoắc dứt khoát cúp điện thoại, Hà Vân Phi ngược lại là không có vấn đề gì, nhún vai.

Bất kể cô là Hà Vân Phi hay là Diệp Tĩnh Gia, thành kiến bà Hoắc đối với cô đều khá lớn”Anh nói xem, mẹ anh không thích em như vậy, em còn ngu dại đâm đầu vào hố lửa à” Cô rất biết tính cách mình, cũng rất hiểu mình muốn cái gì, cũng không muốn vì người đàn bà này là mẹ Hoắc Minh Dương, mà bắt đầu thay đổi dự tính cùng suy nghĩ ban đầu, cũng không muốn bởi vì bất kỳ chuyện gì mà thay đổi tâm ý của mình.

Ngay tại lúc Hà Vân Phi do dự không quyết định, anh bỗng nhiên mở miệng, “Anh không biết nên nói cái gì cùng em, nhưng anh rất rõ ràng, bất kể bà ấy nói gì, em cũng không thể rời khỏi anh, anh cũng sẽ giải quyết.” “Sao lại có người tin thế nhở” Nói anh không tự tin là giả, người đàn ông này không phải như vậy, nhưng cô hết lần này tới lần khác cảm thấy anh rất có mị lực, nói tóm lại cô không hề bài xích.

“Em đã không kịp chờ đợi muốn thấy được lựa chọn của anh ngày hôm đó, rốt cuộc sẽ ra quyết định gì, hoặc là cuối cùng anh sẽ dùng phương thức gì từ bỏ em” Lúc cô nói chuyện, khóe miệng hơi giương lên, tựa hồ tâm trạng rất tốt, cô không biết tại sao, luôn cảm giác mình hình như là vừa chiến thắng.

“Em tuyệt vọng đi, anh sẽ không từ bỏ em” Đây là lời tỏ tình cô dễ nghe nhất, nhưng xuất phát từ miệng người làm tổn thương nhất, cô cũng không biết mình lấy tâm trạng gì để đối mặt sự bày tỏ như vậy.

Hoặc là đã thành thói quen, như cuộc sống bình thường của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui