Chương 283: Chuyện gì khiến em lo lắng như thế
Nhỡ mà Hoắc Minh Dương đang quen luật sư Phi, sau đó bọn họ lại bàn tán đủ chuyện tới lui sau lưng luật sư Phi thì chắc sếp Dương sẽ nổi giận: “Chị, chúng tôi chưa nói gì cả, chỉ đừng nói cho sếp Dương nghe nhé” “Đúng thế! Đúng thế!” Mọi người nói theo, không ai dám chọc tới Hoắc Minh Dương, anh hay cáu kỉnh như thế thì ai mà dám chọc tới: “Cầu xin chị đó chị Phi, chúng tôi chưa nói gì cả mà” Mọi người xin cô thế này nên Hà Vân Phi cũng không nói thêm cái gì nữa, xem ra Hoắc Minh Dương đã khiến bọn họ sợ khá nhiều.
Không thể giải thích nổi tại sao Hoắc Minh Dương lại hùng hổ như thế: “Được, lần này tôi không nói, nhưng các ngươi lân sau nhớ chú ý một chút, giữ cái miệng mình cho chặt vào nhé.” Theo lý thuyết thư ký không nên nói nhiều như vậy, thế nhưng bây giờ thấy ai cũng hóng hớt tám chuyện trên trời dưới đất thế này, cô cũng không hiểu Hoắc Minh Dương tìm đâu ra đám thư ký này nữa.
“Cảm ơn chị Phi” Mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu để cho Hoắc Minh Dương biết thì chắc chắn sẽ thành chuyện lớn.
“Tại sao lại tra đây lâu thế?” “Không có gì, lúc nãy bên ngoài náo nhiệt quá nên em ra hỏi thăm một chút, bọn họ nói hôm nay anh có tâm trạng cực kì tốt. Cô không nhận ra nhưng tất cả mọi người đều nói như thế.
“Cũng tạm thôi.” Anh không hề phủ nhận đúng là hôm nay tâm trạng anh rất vui.
Hà Vân Phi không biết nên nói cái gì mới tốt, trong lòng cô biết rõ cái gì là tốt nhất nhưng lại không biết bản thân mình muốn cái gì, nhưng trực giác nói cho cô biết Hoắc Minh Dương vì cô nên mới vui vẻ như thế.
“Anh làm thế không thấy có lỗi với Tô Thanh Anh ư?” Dường như Tô Thanh Anh luôn là một khúc mắt không cách nào mở ra được.
Tất cả mọi hành động của cô gái đó đều khiến cô không thể chắc chắn lựa chọn của mình rốt cuộc là đúng hay là sai.
“Sao em cứ chắc đến cô ấy thế nhỉ?” Hoắc Minh Dương cười cười nhưng không hề có ý trách móc gì cô, chỉ là mối quan hệ của anh với Tô Thanh Anh không thể quyết định bằng một hai câu nói.
“Không phải là em cứ nhắc mãi mà là em cảm thấy mình hơi có lỗi với cô ấy thôi” Ngoài miệng nói như vậy nhưng đơn giản là cô đang thử thái độ của Hoắc Minh Dương, cô đã trở thành người mình không cách nào ngờ được.
Thậm chí còn giật mình khi biết mình bỗng nhiên biến thành một người phụ nữ bụng dạ hẹp hòi như thế.
Hà Vân Phi biết mình muốn làm gì rôi lại thông minh không nói gì khiến Hoắc Minh Dương phải khó xử, sau đó cô sẽ biết cuối cùng Hoắc Minh Dương sẽ lựa chọn cô hay nghe lời Tô Thanh Anh.
“Anh cũng không biết nên nói thế nào với em nữa, em có biết là có những chuyện dù bây giờ em làm gì cũng không thể thay đổi được, anh không thích Tô Thanh Anh, cũng không phải là vấn đề của em” Biết cái gì mới là lựa chọn tốt nhất nhưng lại chậm chạp không lựa chọn được, đến khi mất đi rôi mới biết trân trọng.
Anh không hiểu tại sao Hà Vân Phi lại thích ôm những vấn đề không liên quan lên người mình.
“Em cũng không biết phải nói với anh thế nào nhưng bây giờ em đang cực kì áy náy”” Sự áy náy đó không thể thoát khỏi ánh mắt Hoắc Minh Dương: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, tối nay còn phải đi đón Minh Vũ nữa” Người thích để ý ánh mắt của người khác như cô sẽ có một ngày mệt chết mất, chỉ là dù nói thế nào nào thì cô cũng không nghe, đó mới là điều anh khó chịu.
Cô gật đầu: “Mấy hôm nữa là ngày xử lý vụ án nhà họ Lâm công khai, nếu… Thật ra em cực kì lo lắng.” Nếu không cô đã chẳng ở lại nhà họ Hoắc.
Sợ xuất hiện điều gì đó ngoài ý muốn: “Thế nên em cứ ngoan ngoãn ở lại nhà họ Hoắc đi, nói cách khác, chủ tịch Lâm cũng sẽ mời em đến nhà.” ANh cười cười, biết rõ suy nghĩ của chủ tịch Lâm, nếu Hà Vân Phi đi thật thì chắc sẽ bị giữ lại nhà họ Lâm, ai cũng sợ trong khoảnh khắc quan trọng nat2 Hà Vân Phi lại xảy ra vấn đề.
“Được, em hiểu rồi, nếu có chuyện gì em nhất định sẽ nói cho anh.” Cô gật đầu đồng ý, trong lòng biết rõ có rất nhiều thứ đã để lại nỗi ám ảnh, cũng biết phải làm thế nào mới bảo đảm vụ án có thể được xử lý tốt một trăm phần trăm.
“Nếu em cần gì thì có thể nói cho anh biết.” Hoắc Minh Dương vấn lo lắng tình huống của Hà Vân Phi, điều này làm cho cô có chút cảm động.
Buổi tối Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương cùng đi đón Hoắc Minh Vũ, thời gian nghỉ kết hôn một tuần có hơi ngắn. Đinh Thanh Uyển co hơi do dự nhưng Hoắc Minh Dương đã nói ra miệng thế này rồi cô lại phản bác thì chẳng có tí sức mạnh nào nên đành phải tra sân bay.
Đi thẳng một đường đến sân bay, thậm chí Hà Vân Phi còn muốn lên máy bay lượn về nước Mỹ luôn cho nhanh gọn lẹ, ở đây thêm một ngày nào là một ngày dày vò dành cho cô.
Ở bên cạnh Hoắc Minh Dương nghĩ tới những năm tháng sai lầm ấy, mỗi lần nhớ tới lại thấy đau khổ.
Cô không kịp nghĩ nhiều, xe đã đỗ lại ở bãi đỗ xe: “Xuống xe thôi, em đang suy nghĩ cái gì đâu đâu thế?” Hoắc Minh Dương không hề có vẻ mặt gì đặc biệt, cũng không hề hào hứng như khi vừa biết tin Hoắc Minh Vũ sắp về.
Lần này Hoắc Minh Về cùng với tin tức tốt, Đinh Thanh Uyển đã tựa vào người Hoắc Minh Vũ để ra khỏi sân bay, dáng vẻ hạnh phúc đó khác hoàn toàn với vẻ mặt nhăn nhó như ăn khổ qua lúc đi.
“Thế nào, đi chơi ở bên ngoài có vui vẻ không?” “Tất nhiên cô theo anh trai anh tôi ra ngoài cũng có thể chơi rất vui” Khi nói chuyện Hoắc Minh Vũ không hề quan tâm đến chuyện gì nhiều, cũng không bận tâm đến Hoắc Minh Dương nhưng Đinh Thanh Uyển lại đẩy anh ta.
“Em với anh trai anh đi chơi cái gì được.’ Cô ta cười cười nhưng thoáng vẻ khó xử, không dám nói gì sợ Hoắc Minh Dương mất hứng nhưng đúng là cô ta không muốn có quan hệ gì với Hoắc Minh Dương.
“Đừng nói lung lung thế, đi chơi một chuyến có thu hoạch gì không?” Hoắc Minh Dương vội vàng nói lảng sang chuyện khác, anh nghe nói có chuyện vui.
“Có chuyện vui gì được đâu anh, Đinh Thanh Uyển mang thai thôi ấy mà” Điều khiến anh ta hối hận nhất chính là chuyện này.
“Mang thai là chuyện vui, sao cậu lại có vẻ mặt thế nhỉ?” Hà Vân Phi đẩy Hoắc Minh Dương, hoàn toàn không ngờ là nhanh như vậy đã có tin tốt rồi, trước đó trông hai người không được thích gì nhau là mấy, hơn nữa còn chuyện của Từ Thanh Lam, thì ra Hoắc Minh Vũ đã quên đi rồi.
“Chúc mừng:Anh bị Hà Vân Phi đẩy bèn vội vàng nói.
“Không cần phải chúc mừng em như thế, thật ra đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.” Anh ta không hề có sự kiên quyết và chấp nhất như tình cảm với Từ Thanh Lam, chỉ là thoải mái sống qua ngày, không có tình yêu cuồng nhiệt nhưng bất tri bất giác lại chìm sâu vào trong, điều đó khiến anh ta thấy khá bất ngờ rồi lại thấy vui vẻ.
“Đi về trước đã, chờ em về nhà ăn cơm đấy” Hoắc Minh Dương chỉ biết nói với em trai mình những lời như thế, anh chỉ được cử tới để đón hai người họ về nhà thôi.
Nghe Hoắc Minh Dương nói thế, Hà Vân Phi thoáng do dự: “Em muốn về nhà một chuyến, anh đưa em về được không?” Cô không thể ở nhà họ Hoắc mãi nhưng không biết phải nói với Hoắc Minh Dương thế nào mới tốt, tiệc gia đình thế này có sự xuất hiện của cô thì bà Hoắc sẽ cáu bản lắm.
“Sao thế, em thấy khó chịu ở đâu à?” “Về nhà lấy chút đồ thôi, tối em lại sang” Cô cười xòa với Hoắc Minh Dương để anh yên tâm đừng nghĩ nhiều, suy cho cùng cô cùng không biết mình đang rối rắm cái gì.
“Không có gì đâu, anh không cần phải lo lắng, tối nay em lại sang ấy mà” Cô biết mình nên làm thế nào nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ vấn đề nằm ở đâu.
“Ừ” Hà Vân Phi đã nói thế thì anh cũng không kiên trì nữa, đồng ý đưa cô về nhà.
Trên đường trở về, bọn họ chợt nghe Đinh Thanh Uyển không ngừng nói cho Hoắc Minh Vũ nghe về những chuyện đã xảy ra dọc đường đi cùng với những món quà cô ta mang về và định tặng nó cho ai.
Thỉnh thoảng Hoắc Minh Dương lại tốt bụng đáp lại mấy tiếng, nhưng phần lớn thời gian chỉ có Đinh Thanh Uyển tự nói một mình, không người nào để ý đến cô ta cả.
Hà Vân Phi lại cảm thấy nơi này không hợp với mình, hoàn toàn không có chỗ cho cô chen chân nói chuyện, cũng không hiểu sao Hoắc Minh Dương lại muốn cô ở lại, có lẽ cô và Hoắc Minh Dương không phải là người của cùng một thế giới, bốn năm trước là như thế, bốn năm sau vẫn là như thế.
Không cần biết cô nói gì với Hoắc Minh Dương thì cũng không thể thay đổi được sự chênh lệch của hai người họ, nó không liên quan đến chuyện hai người có yêu nhau không, chỉ là sự chênh lệch mà thôi.
Trên xe vẫn còn món trang sức †reo xe cô tặng, đó là món quà duy nhất cô tặng cho Hoắc Minh Dương, nó là của bốn năm trước.
Thấy cô thả hồn nhìn vật trang trí nhỏ đó, Hoắc Minh Dương lên tiếng: “Em thích hả?” Hoắc Minh Dương nói thích thì cô lập tức biết ngay anh đang nói món gì.
Cô gật đầu: “Đúng thế, em thích lắm” Thật lòng thích, thứ đó có vẻ đáng yêu, không phù hợp với phong cách của anh, tìm thấy trong chiếc xe cũ nọ.
Nhiều năm như vậy nhưng khi đổi xe thì anh vẫn mang nó theo.
“Em cảm thấy nó không giống phong cách của anh lắm” Cô thử lên tiếng, vừa nói xong thì Hoắc Minh Dương lập tức thể hiện thái độ khó chịu, dường như anh đang cố nhịn điều gì đó rồi trở lại bình thường.
“Em thích thì tặng lại cho em đấy” Anh thoải mái nói thế khiến Hà Vân Phi chợt lặng cả người, hoàn toàn không ngờ tới.
“Cảm ơn…” Còn chưa nói hết lời đã bị Hoắc Minh Dương ngắt ngang: “Nhất định phải giữ thật kỹ nhé, đó là thứ cực kì quý giá với anh” Với anh mà nói, tất cả những món quà dù chỉ là nhỏ nhất cũng không còn món thứ hai trên đời, không bao giờ có nữa.
Bỗng nhiên cảm thấy bọn họ đang dối lòng, nói dối cả bản thân và người khác, nếu Hoắc Minh Dương không trân trọng những thứ của Diệp Tĩnh Gia thì đã không giữ nó trên xe mình lâu như vậy.
“Đó là đồ anh mua hả?” Cô bỗng muốn hỏi đến cùng, muốn biết xem Hoắc Minh Dương có yêu Diệp Tĩnh Gia nhiều không.
“Không phải, vợ trước của anh mua đấy, một trong số những món quà nhỏ có số lượng cực kì giới hạn cô ấy tặng cho anh” Khi nói những lời đó, Hoắc Minh Dương đã cười, Diệp Tĩnh Gia không tặng cho anh quá nhiều thứ, cô quá là nhỏ mọn: “Thế à, thế thì làm sao em lại đòi nó được.” Hà Vân Phi bắt đầu từ chối, cô không muốn cướp đoạt những thứ thuộc về Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Dương, bởi vì dường như trong kí ức của cô chẳng còn một món quà nào khác ngoài thứ này.
“Em thích thì cứ lấy đi, dù sao cũng giống như anh đang giữ thôi mà” Anh đã chấp nhận Hà Vân Phi, bây giờ cô gái này chính là người quan trọng nhất với anh nên những thứ khác không quan trọng, “Anh trai, anh thích nó lắm cơ mà? Trước đó em đòi anh cũng không chịu cho, bây giờ lại cho luật sư Phi là sao thế?” Đinh Thanh uyển cực kì không thích Hà Vân Phi nhưng vẫn muốn biết rốt cuộc cô có vị trí thế nào trong lòng Hoắc Minh Dương, nên cũng hỏi thử.
“Vì cô ấy thích nên tôi mới tặng cho cô ấy, chuyện đơn giản thế mà cô cũng phải hỏi à?” Hoắc Minh Dương chẳng ưa thích gì Đinh Thanh Uyển.
Vì một miếng đất của nhà họ Đinh mà lại bắt Hoắc Minh Vũ phải cười cô gái này, đó luôn là sự áy náy trong lòng anh nhưng ngoài mặt anh vẫn không thể hiện điều gì ra mặt, sự khác biệt của thích và không thích rõ ràng như teh61 đấy, cả ngày nay Hoắc Minh Dương luôn cười tủm tỉm nhưng trông thấy Đinh Thanh Uyển thì lại tối sầm.
“Sao anh lại đối xử với em dâu như thế? Anh, em là phụ nữ mang thai.” Trông Đinh Thanh Uyển thế này chắc cũng biết Hoắc Minh Dương không thích mình nhưng vẫn cố lôi đứa nhỏ ra nói, nếu mà khiến bà Hoắc biết sự tồn tại của đứa bé thì không biết bà ấy còn thương cô ta đến mức nào.
Dù Hoắc Minh Dương không thích Đinh Thanh Uyển nhưng con nít lại chẳng có tội tình gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...