Chương 242: Vết thương của cô
Thấy đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, còn cô thì không như một đứa trẻ hiểu chuyện: “Thật ra mẹ không sao cả, con phải ngoan ngoãn đấy.” Cô cảm thấy trong lòng trở nên tốt hơn rất nhiều vì có sự an ủi của con mình.
“Vậy mẹ đừng khóc nữa, có Đại Bảo đây rồi” Vẻ hiểu chuyện của cậu bé khiến cho Hà Vân Phi nở nụ cười.
Cho dù có nói thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng con cái mới là báu vật của người mẹ.
Cô dắt đứa trẻ ra ngoài, Diệp Thiến Nhi thấy cô quay lại: “Chị, sao chị vê sớm thế” “Em nhìn xem đã mấy giờ rồi, đêm hôm qua em về bằng gì mà vừa về là lăn đùng ra sô pha ngủ vậy.” Cô rất lo lắng cho Diệp Thiến Nhi, cứ bê tha sức khỏe thế này thì không chịu nổi mất.
“Không sao đâu chị, chẳng phải hôm nay chị nói đưa Đại Bảo đến nhà trẻ sao, vậy đi thôi, đưa Đại Bảo đi xem thử” Lúc này cô ta mới nhớ ra hôm nay là ngày gì, rôi nhanh chóng nói với Diệp Tĩnh Gia.
Có vẻ như cô ta vẫn ổn, và Diệp Tĩnh Gia đã thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Em đừng làm chị sợ đấy, nếu em mà có xảy ra chuyện gì, thì em bảo chị phải làm sao đây.
Những chuyện khác thì không nói, chỉ nói bộ dạng hiện tại của Diệp Tĩnh Gia, cô cũng không biết phải làm thế nào mới được.
Cảm thấy cho dù có làm gì đi chăng nữa, thì cô ta cũng không có cách thể chăm sóc cho Diệp Tĩnh Gia.
“Em đừng lo lắng cho chị nữa, nếu em buồn ngủ vậy thì ở nhà nghỉ ngơi đi, chị tự đưa con bé đi cũng được rồi.” Diệp Tĩnh Gia không biết phải nói gì, cô nhìn bộ dạng của Diệp Thiến Nhi mà không khỏi đau lòng, sao hôm qua cô ta lại uống nhiều vậy chứ.
“Không sao đâu, em còn phải xem xem Đại Bảo nhà ta sẽ học ở đâu nữa, nhất định em phải dẫn con bé đi mới được.” Cho dù thế nào thì cô cũng không thấy yên tâm, ánh mắt của Diệp Tĩnh Gia trở xấu.
“Kỹ thật, nhìn bộ dạng e nói chuyện, nếu không phải em không nở rời xa Domoto, buộc phải trở về tìm Domoto, thì làm sao chị có thể gửi Đại Bảo đến nhà trẻ được chứ” Diệp Thiển Nhi rất hối hận, thực sự cô ta rất nhớ Domoto, Domoto sống ở Nhật Bản cũng rất chật vật, vẫn luôn bị thúc giục kết hôn, cuối cùng cô ta vẫn không nỡ mà định trở lại.
Bây giờ cô ta không còn hứng thú với đàn ông nữa, ngoài Domoto ra, thì cô ta không còn cảm xúc với bất cứ ai nữa.
Không cần biết người khác nghĩ gì vê cô ta, đã đưa ra lựa chọn, thì có đủ can đảm để gánh chịu hậu quả, cô ta đã quyết định cho dù ai có phản đối, thì cô ta phải ở bên Domoto.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, thì hai người họ cũng sẽ cùng nhau đối mặt.
Lúc đầu Diệp Tĩnh Gia không thể nào chấp nhận chuyện này được, nhưng cuối cùng cô cũng yên tâm. Cho dù Domoto có cảm giác gì với Diệp Thiến Nhi, nhưng nếu đã chắc chắn mối quan hệ giữa hai người họ thì cũng không tệ hơn những người khác.
Thậm chí để Domoto lựa chọn giữa Diệp Thiến Nhi và Lữ Hoàng Trung, thì sự lựa chọn cuối cùng của Domoto vẫn là Diệp Thiến Nhi.
Diệp Tĩnh Gia biết điều này thật khó chấp nhận, nếu thay cô thì bản thân cô cũng không thể chấp nhận được, nhưng đó là Domoto và Diệp Thiến Nhi, nên cô có thể chấp nhận được, cả hai đều là những cô gái yếu đuối hỗ trợ lẫn nhau, cũng không nhất định thật sự là mối quan hệ đó, cùng lắm không tìm được người thích hợp.
Có lẽ vì quá đau lòng khi bị một người đàn ông làm tổn thương nên cô ta đã chọn cách tự bảo vệ mình, dù không đồng ý nhưng cô cũng không thể nói rằng cô ta làm như vậy thì không tốt chút nào.
“Chị, khi em qua đó, nếu chị có chuyện gì, hay là có nhu cầu gì thì em vẫn sẽ quay về nước, nhưng bây giờ Domoto đang cần em” Gia đình Domoto tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện như vậy.
“Được thôi, chuyện riêng của em thì em tự suy nghĩ mà giải quyết cho rõ ràng, chị không quan tâm em có gì hay không, nhưng em có làm gì thì cũng nhất định phải có chừng mực, đừng có mà làm ra mấy chuyện đặc biệt khiến chị không thể giải quyết đấy” Cô không muốn Diệp Thiến Nhỉ vượt quá giới hạn của mình.
Dù sao điều đó cũng không tốt với bản thân cô ta, hơn nữa, chuyện này có liên quan đến tiền đồ của một đời người.
“Em biết rồi chị” Cô ta gật đầu, trong lòng cứ thấy không nở, nhưng lại cảm thấy có một nỗi đau đớn không nói nên lời.
Nếu có thể lựa chọn, thì cô ta cũng không muốn mình thích một người đàn ông: “Thôi, em dậy tìm trường mẫu giáo cho Đại Bảo đây, chuyện này đến đâu thì đến, chị đừng lo lắng cho em nữa” Nói cũng phải, cô ta hơi oán trời trách đất, thở dài một hơi, vội vàng có việc gì làm thì làm.
“Chị vẫn chưa tìm thấy Lữ Hoàng Trung à?” Diệp Thiến Nhi hỏi ở trên xe, nếu cô ta đi rồi thì sẽ không có ai chăm sóc cho chị gái, nên cô ta không yên tâm.
“Anh ta còn có việc riêng, cùng lắm là về nhà họ Lữ, mấy ngày trước anh ta còn nhắn tin cho chị nói chị đừng lo lắng” Thế này chắc cũng không có chuyện gì, nghĩ đến việc hôm đó nhìn thấy Lữ Hoàng Tâm, thì Lữ Hoàng Trung liền biến mất, như vậy còn không đủ rõ ràng rồi sao? “Nhưng em luôn lo lắng, chị à, chị có thể nghĩ xem, có phải Lữ Hoàng Trung có gì đó không ổn không, hay có gì đó khác thường không, hay là mình gọi cảnh sát đi” Diệp Thiến Nhi càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, một người đang sống ình ình như vậy, mà nói không thấy thì lại không thấy đâu.
“Em nghĩ đâu ra mà nhiều thế chứ, ngoan đi, không có chuyện gì đâu.” Cô an ủi vài câu, nhưng trong lòng cô cũng có chút bối rối, thế là nhấc điện thoại lên gọi một cuộc.
Điện thoại được kết nối, phải mất một lúc sau mới được trả lời.
“Alo, là tôi đây.” “Tôi biết, có chuyện gì sao?” Giọng nói của anh ta có chút khàn khàn, trong lòng có chút tức giận, cũng không biết có phải vừa ngủ dậy hay không.
“Anh còn nói thế nào sao, đã lâu không gặp vậy rồi, anh muốn hù chết tôi à, du sao cũng nói cho tôi biết một tiếng chứ” “Xin lỗi, hôm đó tôi về nhà vội quá, sau đó điện thoại còn bị hỏng nữa chứ, mới sửa xong mang về thôi.” Lữ Hoàng Trung làm yên lòng Diệp Tĩnh Gia, anh ta cũng không giải thích lý do tại sao anh ta không gọi điện cho Diệp Tĩnh Gia, cô đợi anh ta trả lời, nhưng cũng không thấy anh ta trả lời: “Anh không thấy rằng anh có vài lời muốn nói với tôi sao?” “Thực xin lỗi” Anh ta không biết phải nói gì mới khiến Diệp Tĩnh Gia vui vẻ, nhưng theo bản năng, bất kể như thế nào, thì cô cũng khó có thể vui vẻ được: “Thật sự là có chuyện gấp, nên †ôi cũng không còn cách nào mới…
“Không cần giải thích nữa, không thành vấn đề, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, chỉ cần anh có thể tự giải quyết tốt việc của mình là được, nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ Tìm tôi, cho dù là ai cũng được. Diệp Tĩnh Gia không làm cho Lữ Hoàng Trung khó xử, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của Lữ Hoàng Trung, cô không thể can thiệp thêm.
“Anh đã quyết định rồi, vậy thì tôi không quan tâm chuyện của anh nữa” “Thực sự xin lỗi, có vài chuyện không biết phải nói với cô thế nào, cô đừng lo lắng, mấy ngày nữa tôi sẽ tìm đến cô” Nói xong, Lữ Hoàng Trung liền cúp máy.
Dường như có rất nhiều điều chất chứa trong lòng, mà không biết phải nói thế nào, và cũng không biết tâm sự cùng ai.
“Được rồi, anh không cần phải lo lắng, mọi chuyện đều ổn cả” Cô nói vào điện thoại, mặc dù có một âm báo đầu dây bên kia đấcúp máy.
“Chị, chị thật sự không thích Lữ Hoàng Trung.” “Rõ ràng như vậy sao?” Cô không khỏi kinh ngạc, không ngờ biểu hiện của mình lại rõ ràng như vậy.
“Tất nhiên rồi, tại chị không biết thôi, thích một người và không thích một người, thì nhìn ánh mắt không giống nhau, ngay cả giọng điệu cũng khác nhau nữa, thái độ của chị đối với Lữ Hoàng Trung rất lãnh đạm, nếu so với Hoắc Minh Dương mà nói, thì chị không thích Lữ Hoàng Trung đâu. ” Thái độ của Diệp Tĩnh Gia đối với Hoắc Minh Dương vô cùng thân thiện, còn đối với người khác thì rõ ràng là tệ đi rất nhiều.
“Chị thực sự không biết phải nói với em thế nào nữa, em quan sát chị làm gì vậy:’ Cô mỉm cười, nhưng nụ cười lại pha lẫn vẻ xấu hổ, một số điều cô cố gắng che giấu nay đã bị cô phanh phui một cách dễ dàng.
“Rõ ràng chị biết em muốn điều gì, và lựa chọn của chị là gì mà, nhưng chị không thể chấp nhận được, em nghĩ nếu chị như thế này, cho dù có một ngày Hoắc Minh Dương thật lòng thật ý cầu hôn chị và muốn ở bên cạnh chị, thì chị sẽ không chấp nhận chứ” Diệp Thiến Nhi nói với vẻ rất tự tin, sau khi ở bên cạnh Domoto một thời gian dài, cô ta đương nhiên cũng học được một số kiến thức tâm lý học, biết được đại khái con người suy nghĩ như thế nào.
Mỗi lời nói như đánh vào tim cô, Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói gì để phủ định lại: “Sao em lại vạch trần chị như vậy chứ?” Hoắc Minh Dương thực sự đã nói lời kết hôn cô, nhưng cô không đủ can đảm để chấp nhận.
Không phải vì bất cứ điều gì khác, quan trọng là những lời Hoắc Minh Dương nói, cô không biết là thật hay giả, và cũng không biết có nên tin hay không.
“Được rồi, chị đã nghĩ kỹ rồi, thì em không nói gì nữa, nếu chị vui vẻ thì tự nhiên sẽ cảm thấy được thôi, nếu chị không vui thì người khác có nói gì cũng vô dụng” Diệp Thiến Nhi cũng không cưỡng cầu nữa, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác, cho dù bây giờ Diệp Tĩnh Gia có lựa chọn thế nào, không ở cùng Hoắc Minh Dương, thì cuối cùng cũng sẽ hối hận.
“Em thật là ranh ma đấy, cái đầu em thông minh như vậy, sao không tự mình đi suy nghĩ cân nahwcs xem mai đi thế nào đi” Tất cả những hạnh phúc cùng bất hạnh của cô đều không đáng để cô kiểm soát.
Nhìn bộ dạng của Hoắc Minh Dương lúc này, thì trong lòng lờ mờ cảm thấy cho dù có làm gì đi nữa, cũng không thể có được mọi thứ mình muốn.
Bởi vì cô có một nút thắt trong lòng không thể tháo gỡ được.
Khi đến nhà trẻ, Diệp Tĩnh Gia xuống xe rồi nhìn xung quanh, ở đây có hai trường mẫu giáo khá là lớn, đi đâu cô cũng chưa quyết định được.
Cuối cùng, cô đã chọn một trường mẫu giáo có thể cung cấp dịch vụ chăm sóc đầy đủ cho con mình.
Cô dẫn Đại Bảo vào nhà trẻ, lúc đầu cậu bé có chút không vui, nhưng không lâu sau thì cậu bé đã có thể chơi với lũ trẻ trong phòng ngủ tập thể.
Cô biết điều gì mới là quan trọng nhất.
Nhìn thấy Đại Bảo thích nghi với lớp học, cô đã thấy an tâm rất nhiều.
“Chị thật sự lo lắng đứa nhỏ sẽ không thích ứng được, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì chị có thể yên tâm một chút rồi” Diệp Tĩnh Gia thực sự rất lo lắng, nhưng một lúc sau nhìn thấy đứa nhỏ có vẻ thích nghỉ với ngoại cảnh thì cô mới yên lòng.
“Ừ, em đã nói rồi, chị đừng lo lắng làm gì, Đại Bảo còn nhỏ, nhưng không có nghĩa là con bé không hiểu chuyện, chị làm gì mà lúc nào cũng tỏ ra không yên tâm vậy chứ” Đại Bảo rõ ràng là một đứa trẻ hiểu chuyện hơn những người bạn cùng lứa.
Hơn nữa rất thông minh, vốn dĩ không cần phải lo lắng gì cả, lát nã sẽ chụp một tấm với cô giáo giữ trẻ.
Trái tim bất an của cô đã được giải tỏa.
Thấy cô giáo cũng rất thích Đại Bảo, cuối cùng cô cũng yên lòng: ‘Dọa chị sợ chết đi được, chị không biết phải nói gì với con bé mới tốt, dù sao con bé cũng còn nhỏ, em còn chưa làm mẹ, đương nhiên không biết tâm tư của một người làm mẹ rồi.” Cô nở một nụ cười có vẻ mãn nguyện.
Chỉ cần đứa trẻ cảm thấy khó chịu một chút, thì cô sẽ không chút do dự mà đưa cậu bé đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...