Tám giờ, bên ngoài đã lên đèn, Lâm Khiết Vy mới cùng với Hạ Dịch Sâm từ phòng phẫu thuật đi ra, lần đầu tiên tham gia loại hình phẫu thuật lớn như vậy, Lâm Khiết Vy cảm thấy rất vinh dự, còn nhận được nhiều bài học.
Tuy rằng cô là một học sinh dốt.
Thay lại đồ của mình, lấy điện thoại từ trong túi ra, phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, trong đó còn có một số lạ từ điện thoại bàn.
“Khiết Vy, hôm nay mệt không?" Hạ Dịch Sâm thay trang phục thoải mái, nhẹ nhàng đi tới, ánh mắt mang theo nụ cười ôn hòa thân thiện.
"Em chỉ ở một bên quan sát, cái gì cũng không giúp được, em mệt chỗ nào được chứ? Nếu nói mệt, nên là anh mệt nhất!”
"Vẫn còn tốt, anh quen rồi.
Là lúc ở nước ngoài làm việc, từ từ rèn luyện được."
Phía trước có một người đẩy xe chứa đồ đi qua, Hạ Dịch Sâm lập tức đưa tay ra kéo Lâm Khiết Vy vào lòng, xe đẩy trượt qua bên người Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy ngẩng đầu, tặng cho Hạ Dịch Sâm một nụ cười cảm ơn.
Hạ Dịch Sâm nhẹ nhàng cười đáp lại, chỉ có mình anh ta biết, nụ cười của anh ta cứng nhắc như thế nào, bởi vì anh ta ngửi được mùi thơm dễ chịu trên người cô, thật sự không muốn buông cánh tay đang ôm cô ra.
Nhưng cũng không thể không buông, trong lòng không khỏi âm thầm tiếc nuối.
Vừa hay lúc này vệ sĩ đứng ở đầu hành lang bên kia, nhìn thấy cảnh này, mau chóng chụp hết tất cả lại, lập tức gửi cho Mạc Lâm Kiêu.
"Khiết Vy, đã muộn như vậy rồi, em muốn ăn cái gì?" Hạ Dịch Sâm và Lâm Khiết Vy đi song song, thỉnh thoảng lén nhìn sang cô nhóc bên cạnh.
"Thôi đừng ăn nữa, hôm nay anh mệt như vậy, vẫn là nên nhanh về nhà nghỉ ngơi thì hơn."
"Khiết Vy, em nhẫn tâm để cho đàn anh đứng bảy tiếng ở bàn phẫu thuật
đói bụng về nhà sao? Anh sống cô đơn một mình, trong nhà không có gì cả." Chỉ cần có thể ở cùng cô lâu hơn một chút, đừng nói là giả vờ đáng thương, cho dù là giả vờ chịu thiệt anh ta cũng vui vẻ đồng ý.
Lâm Khiết Vy ngơ ngác, nghĩ ngợi một chút, đúng là Hạ Dịch Sâm đã đứng ở bàn phẫu thuật liên tục bảy tiếng: "Vậy thì ăn đại ở quán ăn nhỏ gần bệnh viện nhé."
Hạ Dịch Sâm nhẹ cả lòng, nụ cười cực kỳ có sức cuốn hút: "Được rồi, chúng ta đi qua đó, tiết kiệm năng lượng."
Bên trong quán ăn đối diện bệnh viện, mỗi người gọi một phần hoành thánh nhỏ, bọn họ ngồi ở đối diện nhau, trước mặt mỗi người là một bát hoành thánh nóng hồi, cảm giác này vô cùng ấm áp.
Lâm Khiết Vy là một bé tham ăn, cho dù hoành thánh vẫn còn rất nóng, cô dùng muỗng múc hoành thánh lên thổi rồi đưa hết vào miệng, nóng đến nỗi phải xuýt xoa.
Hạ Dịch Sâm nhìn cái miệ đỏ au đang nhai và ánh mắt được thỏa mãn sáng lấp lánh của cô, trái tim không khỏi mềm nhũn.
Điện thoại vang lên, Lâm Khiết Vy vừa cầm lên nhìn, không nhịn được nhíu mày.
Là tên Mạc Lâm Kiêu kia!
Người nào đó đi công tác gọi điện thoại cho cô làm gì chứ? Quá ảnh hưởng đến tiết tấu ăn của cô, thật lòng không muốn nghe giọng nói lạnh lùng bá đạo của anh chút nào.
Nghĩ đến vừa mới trộm của người ta một món đồ quý đem bán, quả thật có lỗi với ông chủ bao nuôi này, chần chừ một lát, sau cùng cô vẫn quyết định nghe máy.
"Alo?"
Đầu bên kia dừng mấy giây, hít sâu vài hơi, mới thấp giọng trả lời: “Ngon không?".
Đam Mỹ Sắc
Lộp bộp! Lâm Khiết Vy đơ người, cái đầu nhỏ chuyển động nhanh nhẹn, nhìn khắp bốn hướng, không lẽ thằng cha đó đó đang ở gần đây? Không đúng, lúc này chẳng phải anh nên đi công tác ư?
“Đừng nhìn nữa!" Câu nói này, càng làm cho Lâm Khiết Vy kinh ngạc hơn, không lẽ nào Mạc Lâm Kiêu là ma, có thể tùy lúc nhìn thấy được hành động của cô.
"Anh, anh đang ở đâu thế?"
"Cho dù tôi ở đâu, cô cũng nên biết rõ mình là ai, tôi nhớ mình đã từng cảnh cáo cô, nhớ kỹ thân phận của mình, nhưng cô vẫn không biết thành thật."
Lâm Khiết Vy không thể ở trước mặt Hạ Dịch Sâm nhận cuộc gọi này, trước tiên cô cười ngượng với Hạ Dịch Sâm một cái, đứng dậy, đi đến trước cửa quán ăn, vừa quan sát bên ngoài, vừa đè thấp giọng lo lắng nói: "Anh Kiêu, anh hiểu lầm rồi, tôi và đồng nghiệp sau khi kết thúc công việc, cùng nhau ăn bữa cơm.
Không có gì khác.
Anh không phát hiện ra quán ăn này rất đơn sơ sao?"
Hỏi anh đấy Mạc Lâm Kiêu, đã thấy qua đôi nam nữ nào ngoại tình ở nơi như vậy chưa?
Giọng nói truyền từ đầu bên kia qua vẫn tức giận không nguôi, dường như sự uy hiếp có thể truyền qua điện thoại: "Trong vòng một phút, nếu cô không ra khỏi đó, quán ăn nhỏ này sẽ biển mất.
Cô xem mà làm đi!"
Nói xong, lạnh lùng ngắt điện thoại.
Cùng lúc đó, Lâm Khiết Vy hoảng sợ phát hiện, ở con đường đối diện, một chiếc xe cỡ lớn, một cửa xẻ hạ xuống, đột nhiên lộ ra một thứ như họng của đại bác.
Trời ơi! Không phải Mạc Lâm Kiêu muốn cho nổ tung cái quán ăn nhỏ này đó chứ?
Người đàn ông này cũng điên cuồng quá đi!
Lâm Khiết Vy bị dọa cho hoảng sợ, sửng sốt vừa đúng mười giây, sau đó cô mới như con chuột, vèo vèo chạy về vị trí cũ xách túi lên, hoảng loạn tạm
biệt với Hạ Dịch Sâm.
"Đàn anh Sâm, ngại quá, đột nhiên nhà em có việc, muốn em phải về ngay lập tức.
Anh ăn trước đi, em đi đây."
"Này, Khiết Vy.." Tiếng của Hạ Dịch Sâm còn chưa dứt, Lâm Khiết Vy đã chạy khỏi quán ăn, nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô, Hạ Dịch Sâm khó mà giấu nỗi sự thất vọng.
Lâm Khiết Vy chạy ra đường giống như ruồi mất đầu, đột nhiên một chiếc
xe dừng ngay bên cạnh cô, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của tài xế
đưa đón cô.
"Cô Vy, đi thôi." Mặt không có biểu tình, cứ như người máy vậy.
Lâm Khiết Vy lo lắng lên xe, mắt cứ chăm chăm vào chiếc xe vũ khí ở đối diện.
Khoảnh khắc cô bước lên xe, chiếc xe đó đã thu lại miệng súng, quay trở lại là một chiếc xe hơi bình thường, sau đó từ từ rời khỏi.
Mạc Lâm Kiêu không hề hù dọa cô! Anh vậy mà lại điên cuồng đến nỗi điều một chiếc xe vũ khí đến! Nếu như cô không tin, trong vòng một phút không đi ra, thì xem ra, không chỉ có quán ăn đó biến mất, cô cũng biến mất.
Thật là một người đàn ông tàn nhẫn!
Lâm Khiết Vy cả đường cứ đấu tranh, rất nhanh đã về đến biệt thự Mạc
Vũ.
Nhìn thời gian, chưa đến chín giờ, đèn trong biệt thự Mạc Vũ đều được thắp sáng, bác Trần đã cho người hầu đều phục vụ ở lầu một, Lâm Khiết Vy vừa định chào hỏi bác Trần, đột nhiên nhìn thấy trên ghế sopha lầu một là
Mạc Lâm Kiêu đang ngồi, dọa cô sợ đến mức không nói ra được một chữ nào.
Anh cúi đầu xem máy tính bảng, nhưng tư thế khoanh tay của anh tỏ rõ vẻ không hài lòng.
Khắp người tỏa ra một luồng sát khí rất nguy hiểm, khiến cho cả phòng như một hầm băng, lạnh đến mức khiến cho người run rẩy.
Ánh mắt Lâm Khiết Vy nhìn thoáng qua bác Trần ở bên cạnh, bác Trần biết ý, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô: “Cậu Kiêu đang giận, cô hãy tự lo cho mình đi" trong lòng Lâm Khiết Vy càng thêm run rẩy.
Lâm Khiết Vy không dám ngồi, cũng không dám cách anh quá gần, giống như học sinh tiều học phạm lỗi vậy, đứng cách anh mấy mét, cúi đầu, lí nhí nói: "Anh Kiêu, tôi về rồi." Càng về sau, giọng nói của cô càng nhỏ, gần như không nghe được.
Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn không ngẩng đầu, cũng không để ý đến cô, cứ như thế dọa cô.
Loại áp lực vô hình này, khiến cho người ta không thể thở nổi.
Lâm Khiết Vy hít một hơi thật sâu, chuẩn bị lên lầu trốn: "Vậy thì tôi lên lầu thay đồ trước...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...