Cô không biết rằng từ trước tới nay cô là người phụ nữ đầu tiên có thể tiến vào văn phòng của Mạc Lâm Kiêu.
Trần Kiệt gõ cửa, để cho Lâm Khiết Vy đi vào trong văn phòng, sau đó lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Lām Khiết Vy nhin vào trong, văn phòng rất lớn, ông chủ siêu ngầu Mạc Lâm Kiêu thì đang ngồi ở bên kia, trước bàn làm việc.
Anh đang nhanh nhẹn viết gi đó, lại nhập gì đó vào máy tính.
Ánh mắt anh nghiêm túc sắc bén, cho dù chỉ im lặng ngồi một chỗ cũng
Yêu phải tổng thống chiếm hữu) đã tỏa ra bầu không khí quý phái sang trọng.
Anh là kiểu người lạnh lùng, hay làm cho người khác sợ hãi.
Vào trong đã được gần nửa phút, anh vẫn không hề đế ý tới cô, vẫn làm việc của mình, coi cô như là không khí.
Lâm Khiết Vy nhớ đến bệnh tình của em trai minh, gấp đến mức trong lòng cảm thấy giãng xé.
Mặc dù cô cũng sợ người đàn ông này, nhưng vẫn không nhịn được mà ho hai tiếng, nói chuyện: "Anh Kiêu..."
Mạc Lâm Kiêu vẫn còn đang làm việc: "..."
Lám Khiết Vy: "Anh Kiêu?"
Mạc Lâm Kiêu không thèm liếc mắt nhìn cô: "."
Lâm Khiết Vy cảm thấy hơi tức giận: "Tôi đang nói đấy Mạc Lâm Kiêu! Anh có thể nghe tôi nói mấy cầu được không?"
Mạc Lâm Kiêu nhăn mày, nhắm mắt lại, dùng ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt huyệt Thái Dương của minh, sau đó mới từ từ nhìn về phía Lâm Khiết Vy.
"Sớm hơn cả dự đoán của tôi.
Cô không giữ bình tĩnh được nữa à?" Bên trong giọng nói của anh ấn chứa sự chế nhạo.
Lâm Khiết Vy thở sâu, thân thế gầy yếu hơi run ấy: "Anh Kiều, tôi đồng ý với đề nghị buổi sáng của anh."
"Ö? Đề nghị gi?"
"Chính là...!Làm, làm người phụ nữ của anh..."
Lâm Khiết Vy cố gắng che dấu nỗi xấu hổ trong lòng mình, đôi mất ngập nước mắt nhìn anh.
Mạc Lâm Kiêu hơi nhếch đôi môi mỏng, thân thể trên ghế khẽ nghiêng, đôi mắt chim ưng sâu như hồ nước như có thể hút cả người khác vào, vừa đẹp trai vừa quyến rũ.
"Sao cô dám chắc rằng bây giờ tôi vẫn còn hứng thú với cô?"
"Nhưng lúc sáng anh có nói..."
"Đó là buổi sáng, không phải bây giờ.
Cô phải biết, đàn ông cũng rất hay thay đối."
Lâm Khiết Vy giật mình.
Bây giờ ngay nhân cũng không được làm? Con đường duy nhất cũng thất bại, vậy cô phải cứu em trai như thế nào đây? Cô phải làm gì đây?
Nước mắt bất giác tràn ra, bờ môi cũng hơi run rấy, Lâm Khiết Vy giống như một nhánh hoa sắp héo tàn.
Trông cũng hơi đang thương...!
Mạc Làm Kiêu nhíu nhíu mày kiếm: "Có điều..."
Đáy mắt Lâm Khiết Vy lóe lên tia sáng hi vọng:
"Cái gì?"
"Bất quá, nếu cô thông thạo thủ đoạn nắm bắt trái tim của một người đàn ông...!Có khi tôi sẽ cân nhắc lại xem sao."
Trong lòng Lâm Khiết Vy run lên, nhìn vào mắt Mạc Lâm Kiêu.
Cô hiểu ra, anh chỉ đang muốn làm nhục cô mà thôi.
Trong đầu hiện lên nụ cười dịu dàng của em trai, cô kiên quyết từng bước một về phía Mạc Lâm Kiêu, đứng ở một bên chân anh.
Một mùi thơm ngát nhàn nhạt truyền tới từ trên người anh, dưới ánh mắt sâu xa của anh, cô cảm giác như mình sắp phải đi vào trong miệng của một dã thú.
Bàn tay nhỏ trắng như ngọc hơi chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng vuốt ve lên ngực anh, lồng ngực rắn chắc, dường như vào lúc cô chạm vào anh cơ bắp còn hơi bật lên.
Hô hấp của Mạc Lâm Kiêu đột nhiên chậm lại, ảnh mắt trở nên u ám hơn, im lặng nhìn cánh môi đỏ của Lâm Khiết Vy, hơi thở nặng nề.
Không ngờ anh lại không cảm thấy khó chịu khi cô chạm vào.
Chết tiệt, còn có một khát vọng gi đó không tên, anh bị làm sao rồi.
Lâm Khiết Vy xoa xoa mấy cái ở trên ngực anh, sau đó đi xuống, lướt qua bụng anh.
Vào lúc cô đang quyết tâm sờ xuống dưới nữa thì tay bị Mạc Lâm Kiêu bắt được.
"Muốn làm người phụ nữ của tôi đến vậy à?"
Mạc Lâm Kiêu lướt qua cô, đứng lên, xoay người đi đổ nước.
Lúc đưa lưng về phía Lâm Khiết Vy, anh lén hít thở, điều chinh lại hô hấp của minh, còn che chân bộ phận nào đó đã có phản ứng: "Trên mặt bàn có hợp đồng."
Lâm Khiết Vy cũng không nhìn hợp đồng, vội vàng hỏi: "Làm người phụ nữ của anh một tháng bao nhiều tiền?"
"Cái gì?" Mạc Lâm Kiêu không thể tin được quay mặt lại nhìn cô.
"Là, là chi phí bao nuôi đó! Bao nhiêu?"
"Cô muốn bao nhiêu?
"Thi đương nhiên là...!Càng nhiều càng tốt!"
"Ha ha...!Cô quả thật đúng là...!Làm cho người ta mở rộng tầm mát!"
"Bảy trăm triệu, được không?"
"Được rồi, được rồi, tôi biết là cũng hơi nhiều, vậy thì hai trăm triệu."
"Hai trăm triệu cũng không được à? Vậy một trăm triệu! Một tháng một trăm triệu là được rồi đúng không? Anh có nhiều tiền như vậy, tiền bao nuôi quá it sẽ làm anh mất mặt, đúng không?"
"Được." Người nọ ban đầu định cho cô một tháng một tỷ bèn im lặng không nói gì nữa, không ngờ cô gái này càng nói càng giảm thấp tiền bao nuôi của minh như vậy.
Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, đột nhiên làm ra vẻ mặt lấy lòng, dịu dàng nói: "Vậy, anh Kiêu, xin anh rộng lòng thương xót, dự chi cho tôi bốn tháng tiền lương được không?"
"!" Mạc Lâm Kiều im lặng.
Người phụ nữ này nói chuyện hoàn toàn không theo mạch suy nghĩ của người bình thường, rốt cuộc đây là kẻ thù từ phe nào đến đây để làm anh rối loạn vậy?
"Tôi không phải lừa đảo! Tôi có thể ghi giấy nợ! Tôi có chuyện cần dùng gấp, cho nên mới phải bất đắc đi...!Anh Kiêu, anh có thể chuyển cho tôi bảy trăm triệu chỉ trong vòng vài phút không?"
"Cô nói chuyện tự nhiên quá nhi! Vẫn chưa thực hiện nghĩa vụ của tình nhân, đã muốn lấy tiền trước."
Lâm Khiết Vy gãi đầu, cắn môi, lúng túng: "Cüng không hoàn toàn xem như là chưa làm việc mà, tối hôm qua không phải...!Đã làm chuyện đó rồi à?"
Nhìn vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô, Mạc Lâm Kiêu đột nhiên nhớ lại từng cảnh tối hôm qua, không hiểu sao cảm thấy bực bội khó chịu, anh phất tay.
"Ký hợp đồng đi, nói cho Trần Kiệt số trẻ.
Anh nói xong thì không nhìn cô nữa mà đưa lưng về phía cô, đứng cạnh cửa sổ sát đất trước nhìn ra bên ngoài.
Không ngờ đưa tiền thoải mái như vậy, không hổ là nhà giàu nhất nước.
Lâm Khiết Vy tìm hợp đồng hôn nhân đã chuẩn bị từ trước ở trên bàn, trong lòng đột nhiên cảm thấy vừa bối rối vừa chua chát, nhưng vì em trai, dù có là núi đao biến lửa, cô cũng sẽ không chần chừ.
Cô nhanh chóng kí tên mình vào, rồi quay người đi ra ngoài.
Cô vội đến rồi vội đi giống như là một cái bóng.
Dù cô đã rời đi, nhưng dường như trong phòng làm việc vẫn còn tràn ngập mùi hương cơ thể của cô, mùi hương hoa quả thơm mát.
Tối hôm qua vào lúc anh đang mãnh liệt ở trên người có, mùi thơm ngát này quanh quẩn, bao bọc lấy anh, làm anh cảm thấy mẽ loạn, liên tục mất khống chế.
Mở cửa sổ ra cho một luồng không khí lạnh tràn vào, hòa tan đi mùi hương của cô.
Vào lúc này, anh nhất định phải giữ mình tinh táo.
Bên cạnh có một cánh cửa mở ra, Nam Cung Hào đi tới, cầm hợp đồng lên lật xem một chút, vô cùng thỏa mãn gật đầu.
"Lúc tôi sao chép hợp đồng này, thấy hợp đồng hoàn toàn nghiêng phần lợi ích về phía anh.
Tất cả các điều khoản đều không công bằng với cô ấy, không ngờ rằng cô ấy lại ký dễ dàng như vậy."
Mạc Lâm Kiêu đã khôi phục vẻ lạnh lùng, ngồi trở lại ghế dựa của ông chủ, tiếp tục công việc, hoàn toàn làm lơ Nam Cung Hào lài nhải.
Vẻ mặt Nam Cung Hào tội nghiệp: “Cảm thấy hết kiên nhẫn với tôi rồi, đúng không? Dù anh có cảm thấy phiền thì tôi cũng phải nói! Trước mắt, người phụ nữ này là thuốc giải duy nhất của anh! Anh đừng vừa mới không vui thì đã làm cho người ta biến mất khỏi thế gian này, nghe thấy chưa?"
"ồn ào! Ra ngoài."
"Ra ngoài thì ra ngoài.
Sao khi nãy lúc tôi nghe anh nói chuyện với con gái nhà người ta thì lại nói nhiều như thế? Hay là anh đã...!
"Cút!"
"Ok cút đây."
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...