Người ngoài sao?
Hai chữ này coi như dễ nghe, vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu dần tốt hơn một chút, giọng điệu vẫn nghiêm khắc như cũ: "Bây giờ cô là người phụ nữ của Mạc Lâm Kiêu tôi! Dựa theo các điều khoản trên hợp đồng, cô nên giữ mình trong sạch, tuyệt đối trung trinh đối với tôi.
Nếu bị tôi phát hiện, cô lén cấu kết với người đàn ông khác, cô biết hậu quả đúng không?"
"Biết, biết! Anh yên tâm đi, tôi sẽ không như thế.
Điểm này tôi đã khắc sâu trong tim, tuyệt đối sẽ không vi phạm hợp đồng, tôi là người xem trọng chữ tín, nếu đã ký hợp đồng với anh, nhất định sẽ nghiêm khắc chấp hành nội dung hợp đồng.
Mà tôi với đàn anh Sâm, chỉ là bạn bè bình thường, à...!Không, ngay cả bạn bè bình thường đều không tính, tôi không đủ trình độ điều kiện làm bạn anh ấy, cùng lắm là đàn anh tôi cần cảm ơn, chỉ thế thôi."
Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn căng thẳng dần thả lỏng, lại lười biếng dựa vào ghế sô pha, đôi mắt câu hồn nhiếp phách nhìn cô một cái, nói: "Chỉ mong giống như cô nói.” Đột nhiên anh lại nói: "Ở trong mắt đám phụ nữ các cô, Hạ Dịch Sâm rất đẹp trai à?"
"Đẹp trai! Đương nhiên là rất đẹp trai rất đẹp trai rồi!" Lâm Khiết Vy nói đến đây đôi mắt tỏa sáng: “Hồi đàn anh Sâm còn học ở trường đại học chúng tôi, đã là đại tài tử nổi tiếng, là vương tử trong mơ, nhân vật phong vân của rất nhiều nữ sinh.
Anh ấy đi đánh bóng rổ, khoảng một nửa nữ sinh trong trường sẽ đến làm đội cổ động viên.
Khi anh ấy đến bệnh viện, đã được rất nhiều bác sĩ nữ y tá nữ ưu ái, lúc rảnh rỗi thường chạy tới khoa của anh ấy."
Mạc Lâm Kiêu càng nghe sắc mặt càng khó coi, đôi môi mỏng hơi nhếch lên nụ cười mia, bá đạo tà khí dần tản ra.
"Ồ...!Phải không?"
Lâm Khiết Vy hơi đảo mắt, nói: "Nhưng không có cách nào so được với anh, bộ dạng kém xa so với anh Kiêu."
"Tôi hiếm lạ so bì với anh ta sao?" U ám cuồn cuộn trong đôi mắt anh dần tản đi.
"Phải phải phải, đương nhiên là anh khinh thường so bì với người khác, anh đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp, cao tới giữa mây, ai cũng không có cách nào so được với anh!" Lâm Khiết Vy dỗ người ta, đúng là lưu loát trôi chảy.
Biết rõ cô đang bịa chuyện lấy lòng anh, nhưng không hiểu sao tâm trạng anh vẫn tốt hơn.
U ám tản đi, gương mặt tinh tế giống như điêu khắc, đôi mắt câu hồn, môi hồng răng trắng, cười mà như không cười, giống như một con yêu tinh tuyệt mỹ ăn uống no đủ tâm trạng rất tốt.
"Sau này không được nói dối nữa."
"Sẽ không, sẽ không" Cô nhanh chóng đáp lời, chỗ đuôi mắt lóe lên vẻ quyến rũ.
Tin cô mới lạ!
Cô là một kẻ chuyên nói dối!
Mạc Lâm Kiêu không muốn nói chuyện với cô nữa, xua tay, ý bảo cô ra ngoài.
Lâm Khiết Vy thấy lúc này tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu không tệ lắm, liền lấy một phần văn kiện trong túi ra đặt lên bàn.
Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu mày, cô nhóc này muốn làm trò gì đây?
"Ha ha, anh Kiêu, ngày hôm qua ở trường học tình cờ gặp được anh, tôi còn muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, nếu không tôi đã ngã rách đầu rồi."
Mạc Lâm Kiêu không để mình bị đẩy vòng vòng: "Cô làm trò, không phải ngày hôm qua cô vì bạn cô, mà hô to gọi nhỏ với tôi sao?"
"Tôi đâu có, tôi chỉ là trong tình thế cấp bách sẽ hơi lớn tiếng một chút, tuyệt đối không dám hô to gọi nhỏ với anh." Lâm Khiết Vy mỉm cười xán lạn, đôi môi cong lên, lộ ra hàm răng trắng, nụ cười rất đẹp: "Anh Kiêu, nói ra trường học chúng tôi không tệ, rất chăm chỉ trong việc nghiên cứu khoa học và thí nghiệm, cũng lấy được không ít thành quả lớn."
"Rốt cuộc là cô muốn nói gì?"
"Anh Kiêu, anh tài đại khí thô, chắc chắn rất vui vì làm cống hiến cho xã hội, không bằng quyên góp xây dựng phòng thí nghiệm cho trường chúng tôi, để các bạn sinh viên có điều kiện học tập tốt hơn."
Mạc Lâm Kiêu cười xấu xa: "Tài đại khí thô? Có vẻ cô rất hiểu biết tôi tài đại...!Khí thô.."
Nói tới mấy chữ cuối cùng, giọng điệu anh cố kéo dài ra, trong đôi mắt chứa đầy ý cười xấu xa và trêu chọc, vừa nghe là biết có ngụ ý.
Làm hại Lâm Khiết Vy không thể không nghĩ nhiều.
Giống như hiểu rõ ý trong lời nói của anh, trong lòng cô không nhịn được phỉ nhổ, sau đó cúi đầu, gương mặt đỏ bừng.
Mạc Lâm Kiêu chết tiệt, có thể nói chuyện bình thường được không, làm gì mà động một tí là lại chuyển hướng.
Mạc Lâm Kiêu nhìn gương mặt và lỗ tai cô hơi ửng đỏ, trái tim âm thầm nhảy nhót.
Tiền không phải là gió to thổi tới, cô nói quyên góp thì quyên góp sao? Cô nghĩ xây một tòa nhà có mấy đồng à?"
Nếu anh không đồng ý chuyện quyền góp xây tòa nhà, như vậy chứng nhận tốt nghiệp của cô xong đời rồi!
"Anh Kiêu, ngày hôm qua anh đến trường học, không phải là đến khảo sát việc quyền tiền xây tòa nhà sao? Chuyện này nói lên, anh cũng có ý đồ phương diện này!"
Coi như cô còn không ngốc.
Quả thật là tập đoàn Mạc Thiên vô cùng giàu có, cũng quả thật là có một lượng lớn quỹ đặc biệt để quyên góp từ thiện hàng năm.
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu nghiền ngẫm: "Tôi quyên góp cho chỗ nào
thì quyền, vì sao nhất định phải quyên góp cho trường học của cô? Trong thành phố có nhiều trường dai hoc như thế, quyên cho trường nào đều như nhau đối với tôi."
Lâm Khiết Vy sốt ruột tới mức xoa tay: "Nếu muốn quyên, không bằng quyền cho trường học chúng tôi đi.
Anh nghĩ mà xem, trường học chúng tôi là trường đại học y, chuyên bồi dưỡng nhân tài y học nổi tiếng, dưới tập đoàn của anh Kiêu không phải có y dược Mạc Thiên sao?
Vừa hay hợp với chuyên ngành của trường chúng tôi.
Trường chúng tôi có tòa nhà thí nghiệm càng tốt hơn, chẳng khác nào có thể cung cấp nhiều hơn và lực lượng dự bị tốt hơn cho y dược Mạc Thiên.
Tôi nghe nói y dược Mạc Thiên cũng là sản nghiệp quý tập đoàn coi trọng nhất, y học hưng thịnh, nhân tài là căn bản: Quyên góp tòa thí nghiệm cho đại học y chúng tôi tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt của anh! Anh nói xem có phải không?"
Mạc Lâm Kiêu có chút âm thầm bội phục Lâm Khiết Vy rồi.
Bình thường nhìn mơ hồ lười biếng như thế, trái lại nói chuyện công việc thì lời nói sắc bén, còn rất có năng lực quan hệ xã hội, tài ăn nói thuyết phục người ta rất tốt.
Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt liếc Lâm Khiết Vy một cái, so với cô vội vàng xao động, anh trấn định thản nhiên hơn nhiều: “À...!Nói rất có đạo lý, tôi vốn muốn quyên góp cho đại học các cô, nhưng mà bởi vì cô rất không ngoan, tôi ghét nên không muốn quyên góp nữa."
Hả!
Lâm Khiết Vy ngây ra như phỗng, trợn to mắt, sửng sốt ngơ ngác nhìn Mạc Lâm Kiêu.
Giống như bị điểm huyệt.
Mạc Lâm Kiêu cố gắng nén cười, hơi nâng cằm lên: "Không có việc gì, ra ngoài đi.”
Vậy cô chắc chắn không thể ra ngoài!
Việc quyên góp không thể thu phục, cô bị đuổi là chuyện ván đã đóng thuyền, cô không thể trơ mắt nhìn nửa đời sau của mình bị hủy đi, Lâm Khiết Vy sốt ruột vỗ ngực, thể son sắt nói: "Trời đất chứng giám, anh Kiêu, tôi không ngoan chỗ nào? Tôi ở cạnh anh sẽ rất ngoan, anh nói đông, tôi không dám đi tây, tuyệt đối sẽ nghe theo mệnh lệnh của anh!"
"Lén ra ngoài hẹn hò với tên họ Hạ kia sau lưng tôi, đây có thể gọi là ngoan sao?" Vừa nhắc tới tên họ Hạ kia, anh đã không nhịn được tức giận.
Vì ra ngoài ăn một bữa cơm với Hạ Dịch Sâm, cô liên tục nói dối, thậm chí còn muốn ngủ ở bên ngoài.
"Ai da, không phải là đã giải thích rõ chuyện này rồi sao, chuyện này là có nguyên nhân, về tình có thể tha thứ, không phải là anh cũng đã tha thứ cho tôi rồi sao? Trừ chuyện đó ra, tôi không có lúc nào không ngoan mà.”
"Cô đúng là nói khoác mà không biết ngượng, nếu cô ngoan, tôi sẽ như vậy sao?"
Sau khi nói xong, Mạc Lâm Kiêu xắn tay áo lên, lộ ra dấu răng mờ nhạt, là do cắn tạo thành.
Tươi cười của Lâm Khiết Vy cứng đờ, hơi xấu hổ, hình như cô thật sự không quá nhu thuận, phạm không ít sai lầm ở chỗ anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...