"Ngay cả chị mày mà mày cũng dám vu oan?
Uống công lúc nó quay về đây còn cầu xin cho máy, lương tâm của mày để ở đâu rồi? Người ta nói trước khi phán xét người khác thì phải nhìn lại minh! Nếu mày là người tốt, làm sao mà kẻ xấu lại ra tay với mày được? Cũng là đi ăn cơm, tại sao cô Vy không hề hấn gì? Tất cả là do mày không biết xấu hổ, còn muốn làm liên lụy người khác! Hoàng Văn, sử dụng hình phạt cho ông, đánh chết cải thứ mặt dày này đi!"
Ông Hải còn đổ thêm dầu vào lửa: "Con sâu làm rầu nồi canh.
Cá nhà chúng tôi gặp tai họa như thế này, sau này liệu có ảnh hưởng đến việc kết hôn của những đứa con gái khác trong nhà không! Anh cả, những lúc như thế này anh không được mềm lòng, nhất định phải trừng trị thật nghiêm khắc, đừng để nó cho rằng quy củ trong nhà chi như trò đùa.
Đánh đi!"
Mấy người nhấn lấy Lâm Khiết Vy, anh trai của Lâm Phi Diệp là Lâm Hồng Đức giơ cây gậy thô to như cánh tay lên cao, đánh mạnh lên lưng của Lâm Khiết Vy.
"Bốp!"
"Phụt" một tiếng, Lâm Khiết Vy bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Phi Diệp sợ đến mức kêu to một tiếng, không dám nhìn nữa.
Tay của Lãm Hồng Đức cũng run theo, hỏi: "Ông lớn, còn đánh sao?"
Lâm Văn Thành đã quyết tâm: "Đánh! Đánh tiếp đi! Cho nó nhớ lâu!"
"Bốp!"
Lại một cú đánh mạnh lên lưng Lâm Khiết Vy, dù cô nghiến chặt răng vẫn đau đến mức phải rên rỉ, máu chảy theo khóe miệng cô xuống.
"Chị! Chị!" Lâm Liên Hoàn thất tha thất thểu chạy từ bên ngoài vào, quỳ gối bên cạnh Lâm Khiết Vy, đỏ ngầu cả mắt: "Ông nội! Ông Hai! Xin hai người tha cho chị của con đi, nếu đánh nữa thì sẽ xảy ra án mạng đó!"
Lâm Khiết Vy muốn nói với em trai, đừng nhìn cô, bảo vệ minh cấn thận là được, nhưng dù cô há to miệng lại không thể phát ra tiếng nào, một ngụm máu lại chảy ra.
Lâm Liên Hoài sợ hãi đến phát khóc, toàn thân run rấy.
Lâm Văn Thành phất tay, bảo người khác lõi Lâm Liên Hoài đi, hạ lệnh: “Đừng ngừng! Đánh tiếp đi!"
Lâm Hồng Đức lại giơ cây gậy gỗ mun lên cao, Lâm Liên Hoài lại ôm lấy chân của anh ta: "Anh Hoài Viên, đừng đánh nữa! Em xin anh!"
Lâm Hồng Đức ghét bỏ thằng bé vô cùng, hung hăng đá Lâm Liên Hoài văng ra ngoài.
Lâm Liên Hoài bị bệnh thường xuyên nên vô cùng gầy yếu, lại bị anh ta đạp một củ đập người vào cây cột, phần lưng bị va đặp mạnh, phun ra một ngụm máu, tay vẫn run rẩy vươn về phía Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy không thể chịu được việc em trai bị thương, không biết lấy đâu ra sức mạnh, đẩy người đang giữ cô lại, xông về phía em trai.
Cô vừa mới chạm vào tay của em trai, muốn hỏi cậu ra sao rồi, cây gậy của Lâm Hồng Đức đã đập vào sau lưng cô.
Lâm Khiết Vy "ả” một tiếng, năm rạp trên mặt đất.
"Chị!" Lâm Liên Hoài hoảng sợ kêu khàn cả giọng, dường như mất hết tri giác, mắt tối sầm lại, ngất đi.
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
Lám Khiết Vy nhẹ nhàng đẩy Lâm Liên Hoài, sợ hãi đến mức tim đập "thình thịch": "Liên Hoài? Liên Hoài không được giết Hoài! Gọi xe cứu thương! Nhanh gọi xe cứu thương đi!
Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Văn Thành, chờ ông tôi lên tiếng.
Lâm Hồng Đức cầm gây gỗ mun, hỏi: "Ông lớn, đánh nữa không ạ?"
Toàn thân Lâm Khiết Vy đau đớn, trong lòng càng đau hơn.
Em trai cô sắp chết rồi, bọn họ còn bình tĩnh thản nhiên như thế.
Cô muốn cắn chết tất như một con hổ hung dữ vứt gậy gỗ mun xuống dưới mặt đất, dữ dần quát lên: "Nếu em trai có chuyện gi bất trắc, các người không xong với chúng tôi đầu! Mau gọi xe cứu thương!"
Cô tiền lên giành lấy cây gậy,
Lâm Văn Thành rốt cuộc cũng gật nhẹ đầu.
Xe cấp cứu đưa Lâm Liên Hoài đến bệnh viện trung tâm, vào thẳng phòng cấp cứu.
Trong tòa cao ốc tập đoàn Mạc Thiên,
Hội nghị cấp cao vừa kết thúc, đám người cùng nhau ủ rũ củi đầu đi ra.
Haiz, lại bị Chủ tịch Kiêu máng một trận té tát, mỗi người đều cảm thấy áp lực như núi đè.
Tuy Mạc Lâm Kiêu vẫn còn trẻ, mới hai mươi chín tuổi, nhưng thủ đoạn cao cường, bày mưu nghĩ kể, thành công xây dựng được tập đoàn Mạc Thiên.
Trong vài năm đã làm cho tập đoàn Mạc Thiên trở nên giàu có, ngang hàng với những tập đoàn hàng đầu thế giới.
Bề ngoài thì vô cùng xuất sắc, tuy anh đẹp trai như tranh vẽ, nhưng mỗi lần nối giận thì lại vô cùng đáng sợ, cứ như chỉ cần cười lạnh một cái thôi thì cũng đủ để làm cô Vy tan thành khói bụi.
Tính cách lại kì lạ, cách xa mọi người, khó gần, không bao giờ gần gũi với phụ nữ.
Chậc, muốn làm vui lòng cũng không biết phải làm như thế nào.
Trong văn phòng cực lớn ở tầng cao nhất, Mạc Lâm Kiêu đang nhanh nhẹn lật xem giấy tờ.
Trên bàn bày đầy các dụng cụ, Nam Cung Hào đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào các thiết bị.
"Anh Kiêu, các loại chỉ số đều cho thấy, việc anh làm tình với người phụ nữ đó có thể ngăn chặn được chất độc phát tác."
"Cho nên?"
"Cho nên tôi đề nghị cậu ngủ với cô ấy thường xuyên một chút, có thể sẽ giải được hoàn toàn độc tố trong người cậu."
Mạc Lâm Kiêu rốt cuộc giương mắt: "Cậu không đùa chứ?"
“Tôi nào dám đùa giỡn với cậu? Cậu đã trúng độc này được năm năm rồi, độc tỉnh rất mạnh, nếu không nhờ tôi mỗi ngày cố gắng nghiên cứu chế tạo chất giải độc, cậu đã sớm...!Nhưng cho dù tôi cố gắng nghiên cứu chế tạo như vậy nhưng vẫn không thể nào trị được tận gốc, một năm gần đây không thể áp chế được độc tính.
Dù tôi vẫn chưa rõ lý do, nhưng cô ấy quả thật có thể giảm bớt độc tính! Tôi biết cậu ghét phụ nữ, nhưng vì tính mạng của minh nên cậu hãy nhịn một chút, nhắm mắt lại, cần răng, ngủ một lần cũng có thể coi như là cậu rèn luyện thân thế một lan."
Kể cả khi nói đến chuyện đó, gương mặt bằng giá ngàn năm của Mạc Lâm Kiêu cũng không hề thay đổi chút nào.
Trần Kiệt vui vẻ đi vào, đặt một chồng tư liệu để lên bàn,
"Tối hôm qua hỏng rất nhiều camera giảm sát, hình như là dùng nội công phá hủy từ xa.
Cho nên không thể điều tra ra được người phụ nữ đó vào bằng cách nào.”
Mạc Lâm Kiêu cười lạnh một tiếng: "Làm sao có nhiều chuyện trùng hợp như vậy được! Không chừng người phụ nữ này là người tử đâu phái tới.
Nói xong, anh lật tư liệu cá nhân của Lâm Khiết Vy ra.
Hai mươi mốt tuổi, sinh viên năm tư khoa Dược ở Đại học Y, trước mắt đang làm y tá thực tập ở bệnh viên.
Thành tích học tập rất kém cỏi, nhiều lần rớt tín chỉ.
Thân là con nhà nòi, vậy mà không giỏi Đông y, là một kẻ phế vật.
Mạc Lâm Kiêu khép tư liệu lại, ném sang một bên, không hứng thủ lắm.
Người tinh anh như anh khinh thường nhất là những kẻ ngu ngốc, mà đây lại còn là một kẻ ngốc tiếp cận anh vì mục đích nào đó!
Trần Kiệt gãi gãi đầu: "Anh Kiêu, làm cho người phụ nữ này biến mất ạ?"
Nam Cung Hào dọa nạt: "Không được giết! Cô ấy là thuốc giải! Phải giữ lại!" Anh ta lo lắng nhìn Mạc Lâm Kiêu vẫn đang bình tĩnh: "Anh Kiêu à, anh tuyệt đổi không được giết người phụ nữ này, không chừng cô ấy có thể giải được độc tố của anh!"
Mạc Lâm Kiêu cám thấy ầm ĩ quá: "Giữ lại trước đi."
Nam Cung Hào ngay lập tức thở phào, liếc nhìn Trần Kiệt một cái, hai người tuy thân cận với anh nhưng chưa bao giờ đoán được Mạc Lâm Kiêu đang suy nghĩ gì.
Ngoài cửa phòng phẫu thuật ở bệnh viện.
"Bênh nhân vốn bị bệnh tim bẩm sinh, lại bị thương ngoài và kích thích cho nên bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, cần phải được phẫu thuật ngay lập tức" Vẻ mặt bác sĩ rất nặng nề,
"Phầu thuật? Còn trị liệu được theo cách thông thường không?" Giọng nói của Lâm Khiết Vy run rấy.
"Không còn cách nào khác, trước mắt tình trạng của bệnh nhân vô cùng nguy hiểm, chỉ có thể phẫu thuật.
Cần phải nộp trước bảy trăm triệu tiền phầu thuật.”
"Bảy trăm triệu?"
"Cô nhanh quyết định đi, rốt cuộc có muốn phẫu thuật hay là không.
"Phẫu thuật! Chỉ cần có thể cứu được mạng em trai tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận! Tiên không phải là vấn đề, tôi nhất định sẽ nghĩ cách gom góp! Bác sĩ, xin ông dùng hết sức cứu mạng em trai tôi, xin ông!"
Lâm Khiết Vy cầm tờ đơn nộp tiền rầu rĩ, bảy trăm triệu, cô chi có thể mượn của bác cả.
Cô vội vàng đón xe đến nhà bác cả.
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...