Phùng Thiên Long là có nỗi khổ không nói nên lời.
Anh ta không chỉ bị tức giận, mà còn bị Mạc Lâm Kiêu vừa rồi đấm một phát vào bên ngực trái, anh ta cả người đều không đứng vững.
"Tiểu Vy Vy, anh bị thương thế này, em một chút cũng không quan tâm hay sao?”
Lâm Khiết Vy thở dài: "Đã nói các người đừng đánh nhau, các người đều không nghe.
Mau để người của anh, đưa anh đến bệnh viện xem như thế nào."
Phùng Thiên Long nôn ra một ngụm máu: "Em rõ ràng là học y, anh muốn em chữa trị cho anh”
Lâm Khiết Vy mắt sáng lên.
Việc học y lúc này của cô càng lúc càng có tiến bộ, có khát khao lớn là ai đó có thể làm chuột bạch cho cô thí nghiệm, đang cân nhắc xem có nên lấy Phùng Thiên Long ra làm bệnh nhân đầu tiên hay không, Mạc Lâm Kiêu phát hiện ra ý định của cô, liền cướp lời:
"Anh ấy có bác sĩ riêng, sao có thể lại đến lượt em.
Còn nữa, anh cảm thấy anh cũng có chút không thoải mái, em chẳng lẽ mặc kệ anh sao?”
Phùng Thiên Long trừng mắt: "Cậu chẳng lẽ không có bác sĩ riêng sao? Nam Cung Hào bên cạnh cậu chẳng lẽ chết rồi?"
Nói xong rồi, lập tức xoay mặt hướng về Lâm Khiết Vy giả vờ suy yếu: "Tiểu Vy Vy, em thương anh chút đi, em nếu không chữa bệnh cho anh, không chừng hôm nay anh sẽ không qua khỏi được.
Anh đến cả máu cũng hộc ra rồi, nhưng còn cậu ta một chút vấn đề cũng không có."
Nói về khả năng giả vờ chịu khố, Phùng Thiên Long quả
thực rất giỏi.
Làm cho nhiều sinh viên nhìn Phùng Thiên Long cũng thấy đau lòng.
Hứa Tịnh nhịn không được nhảy ra, vỗ ngực, đảm nhiệm công việc: "Anh Phùng, em sẽ chữa bệnh cho anh, em với Khiết Vy ở trường học thành tích là ngang nhau, cậu ấy có thể chữa, em cũng có thể chữa được.”
Hứa Tịnh nắm chắc phần tự tin, cảm thấy chính mình cùng với Khiết Vy học cùng trường nên trình độ cũng ngang ngang nhau.
Phùng Thiên Long hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Tịnh vừa mở lòng hảo tâm liếc mắt một cái, bỏ qua không nghe thấy gì.
Mạc Lâm Kiêu cười: "Vậy Hứa Tịnh vất vả rồi."
Phùng Thiên Long tức giận mà kêu lên: "Ai xem bệnh cho tôi, cần đến cậu lên tiếng à? Tôi chỉ cần Lâm Khiết Vy! Tiểu Vy Vy, em không thể thấy chết mà không cứu”
Mạc Lâm Kiêu tiếp tục thêm dầu: "Nghe anh nói có vẻ tự tin như vậy, xem ra không có gì vấn đề lớn.
Chờ anh lại hộc ra nhiều máu hơn, lại đến tìm bạn gái em xin giúp đỡ.
Buổi tối, sau 9 giờ đừng tới quấy rầy, khi đó hai chúng em đều nghỉ ngơi”
Phùng Thiên Long tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
Mạc Lâm Kiêu trước kia rất ít nói chuyện, đều là một bộ mặt lạnh nhạt, không không ngờ hôm nay anh lại nói nhiều như vậy, còn rất độc địa.
Hiệu trưởng ở bên cạnh nghe bọn anh, anh một câu tôi một câu, rất lo lắng, nghe vậy, cậu Mạc chuẩn bị rời đi? Như vậy sao được?
"Tôi nói, các cậu, hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, chúng ta còn chưa có chụp ảnh lưu niệm, đừng vội đi, đều qua bên kia bậc thang, chuẩn bị chụp ảnh chung đi.”
Nếu không chụp ảnh, làm sao có ảnh để đăng lên trang web chính thức của trường?
Làm sao có lưu niệm để lưu vào trường, chứng minh chiến tích to lớn của mình, ông chính là hiệu trưởng đầu tiên có thể mời đến hai nhân vật đảng cấp Mạc Lâm Kiêu cùng với Phùng
Thiên Long.
Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu trầm xuống.
Anh khinh thường cái việc chụp hình chung này, nhưng cúi đầu nhìn Lâm Khiết Vy, phát hiện mắt cô phát sáng, bộ dạng đều rất hứng thú, suy nghĩ một chút, vì làm vừa lòng cô, vậy thì chụp một bức chung cũng được.
Mạc Lâm Kiêu chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn là đi về phía trước.
Hiệu trưởng lập tức rất kích động, vừa thấy Phùng Thiên Lâm vừa mới phun máu xong, vì thế quan tâm hỏi một chút: "Cậu Phùng, cậu xem cậu....”
"Góp 60 triệu, làm sao tôi có thể không chụp được?”
Phùng Thiên Long hít vào một hơi, nhận lấy khăn ướt vừa đưa đến cho anh ta, lau vết máu trên cằm.
Anh không chỉ có muốn chụp, còn muốn chụp thật đẹp trai hơn Mạc Lâm Kiêu.
Vốn dĩ hai vị thiếu gia Mạc Lâm Kiêu với Phùng Thiên Long, chưa bao giờ chụp hình chung, kết quả hôm nay là gặp nhau là vì phân cao thấp.
Tất cả thành viên của hội đồng quản trị trong trường đều rất mừng không sao kể siết.
Đông đảo học sinh vừa mới còn lo lắng chính mình khó giữ được cái mạng nhó này, vì cuộc gặp gỡ này, họ liền nhanh chóng tranh giành vị trí chụp hình đẹp nhất.
Nhất thời, người người trong trường chen chúc nhau, loạn cả lên.
Một người đàn ông đi đến bên Lâm Khiết Vy, đưa tay xuống ống tay áo, một cây kim tiêm nhanh chóng hướng về phía Lâm Khiết Vy.
Vốn là tránh cũng không thể tránh, Lâm Khiết Vy đột nhiên lại cúi đầu xuống, liên thấy được một ánh sáng chói mắt của mũi kim, cô theo bản năng mà duỗi tay bắt được cổ tay của người đàn ông, kim tiêm dừng lại cách cô mấy centimet.
"Ông định làm gì?" Lâm Khiết Vy sợ hãi kêu lên.
Mạc Lâm Kiêu bên cạnh cô, nhanh chóng ra tay, đem người đàn ông đấm bay ra ngoài, Trần Kiệt đi đến, trực tiếp bắt lấy người đàn ông.
Mạc Lâm Kiêu nhìn kim tiêm rơi trên mặt đất, trong lòng có sự chấn động mạnh, đem Lâm Khiết Vy ôm vào trong ngực, khẩn trương hỏi: "Em có sao không? Kim tiêm có đâm vào người em hay chưa?"
Lâm Khiết Vy cũng cả kinh cả người toát mồ hôi lạnh, lắc đầu: "Chưa có đâm vào em."
Mạc Lâm Kiêu híp mắt, hạ lệnh: "Đem người đàn ông này đi tra hỏi.
Kim tiêm cũng mang đi kiểm nghiệm xem bên trong là thứ gì?
Khẳng định không phải thứ gì tốt.
Phùng Thiên Long cũng lại đây, lo lắng không thôi, nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu, nhanh chóng nói: "Hôm nay ở đây có quá nhiều người, nếu có người muốn hại Lâm Khiết Vy, thì đây là nơi tốt nhất để ra tay.
Tôi thấy, vẫn là mau rời khỏi nơi đây.”
Mạc Lâm Kiêu còn tâm trí đầu mà so đo với xung đột vừa rồi, hiện tại anh cùng Phùng Thiên Long cùng nhất trí, đem Khiết Vy đến nơi an toàn, gật đầu: "Khiết Vy, bây giờ chúng ta về nhà”
Ngày kỷ niệm này, đáng lý không nên tới.
Hiệu trưởng mắt choáng váng.
Ảnh chung chụp cùng của hai vị thiếu gia đâu!
Đột nhiên, vào một tiếng, một quả bom khói rơi vào bên cạnh bọn họ, một mảnh bom khói đột nhiên mở ra, tất thảy những người đang ở đây chưa bao giờ thấy một trận khủng bố như thế này, tức khắc sợ tới mức thét chói tai, chen lấn lung tung.
"Không tốt, ở đây đang rất loạn” Mạc Lâm Kiêu một tay đem Lâm Khiết Vy ôm vào trong ngực, nhanh chóng ra lệnh: "Mọi người mau bao vây xung quanh tôi! Phùng Thiên Long, anh nhanh chóng kêu bảo vệ của anh lại đây.”
"Tôi hiểu rồi!"
Hai người là bạn tốt nhiều năm, khó có thể giải thích được sự ăn ý này, Phùng Thiên Long không nói hai lời, nguy hiểm
trước mặt, nhất trí đối ngoại, kêu lên một tiếng, người của anh nhanh chóng vây quanh lại đây.
Mạc Lâm Kiêu che chở, đưa Lâm Khiết Vy đi tới một bức tường trước mặt, Phùng Thiên Long cũng đi cùng, hai người đàn ông cùng bảo vệ cho Lâm Khiết Vy, chặt chẽ mà quan sát tình hình xung quanh.
Sương khói dần dần biến mất.
Một cơn gió từ đỉnh đầu thổi xuống, Phùng Thiên Long nhíu mày ngẩng đầu, thấy trên lầu có người ném xuống một cục đá, trùng với vị trí đầu của Lâm Khiết Vy.
"Cẩn thận!"
Phùng Thiên Long không kịp nghĩ nhiều, một tay đem Lâm Khiết Vy đẩy ra, cục đá liền rơi trúng vào bả vai của Phùng Thiên Long, nghe anh ta kêu lên một tiếng, cả người liền nằm ngã xuống mặt đất, máu tươi nháy mắt túa ra rất nhiều.
"Phùng Thiên Long!"
Lâm Khiết Vy vừa muốn đi qua xem xét một chút, nắp cống bỗng nâng lên, một người từ dưới nhảy lên, cầm trong tay con dao găm sắc bén, liền hung hăng hướng tới Lâm Khiết Vy mà đâm.
Khoảng cách người này với cô quá gần.
Mạc Lâm Kiêu dùng thân thể chắn giúp cho Lâm Khiết Vy, nên bị dao găm kia đâm vào cánh tay.
Mạc Lâm Kiêu cực kỳ dũng mãnh, mặc dù bị thương, nhưng tay kia nhanh chóng đánh bật người kia ra ngoài.
Lâm Khiết Vy liền thở phào nhẹ nhõm.
Mà Nam Cung Hạo lại hoảng sợ, thiếu chút nữa ngất đi.
Sau khi xong mọi chuyện, Mạc Lâm Kiêu thấy máu, anh trúng độc rồi, mà lần này loại độc này lại cực kỳ mạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...