Ai cũng không dự đoán được, vị nam nhân diện mạo nghiêng nước nghiêng thành này, yêu nghiệt mà thấp giọng phân phó một câu dĩ nhiên là khởi động hình thức chiến đấu.
Trần Kiệt đợi ra lệnh một tiếng, ánh mắt sát khí bốn phía tập trung ở trên người Phùng Thiên Long.
Giơ cánh tay lên, hướng mạnh về phía trước vung lên.
"Người đâu, mời Phùng Thiên Long ra ngoài"
Từ bốn phương tám hướng chạy đến mấy chục người, toàn bộ là tráng sĩ mặc đồ đen, rất nhanh đi đến Phùng Thiên Long.
Phùng Thiên Long không vội, không nóng nảy lui về sau mấy bước, bên môi lộ ra nụ cười kỳ quái.
Từ phía sau lập tức cũng chạy đến một đám người.
Một đám sát khí rất nặng liền vọt lên nghênh đón.
Hai nhóm người, tất cả đều là vệ sĩ cao cấp có võ thuật ở trong người.
Cách nhau một mét mặt đối mặt, giằng co lẫn nhau.
Hỗn chiến hết sức căng thẳng,
"Ôi, mẹ của tôi, muốn chết há"
Hứa Tịnh sợ tới mức rụt cổ lại trốn một bên, còn không quên lấy điện thoại ra lén lút quay video.
Phiên bản live-action của Young and Dangerous! (một bộ
phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen).
Đây quả thực là vở kịch hay ngàn năm có một.
Hứa Tịnh kích động làm cho khuôn mặt béo cũng bị bóp méo.
Phần đông học sinh toàn bộ bị dọa phải hét lên, ôm đầu chạy như chuột.
Có mấy người nhát gan thậm chí còn sợ tới mức ướt cả quần.
Hiệu trưởng đã sợ tới mức tay chân co rút, nói chuyện cũng nói lắp: "Chuyện này không tốt, Mạc, Tổng giám đốc Mạc, ngài
xem có phải là quân tử động khẩu không động thủ sao? Hôm, hôm nay là ngày thành lập trường" Lần kỉ niệm thành lập trường này nếu như xảy ra việc ẩu đả, mặt của hiệu trưởng ông đây làm cho mất hết.
Ông sẽ là tội nhân mang tiếng trăm năm ở đây.
Mạc Lâm Kiêu nhìn chằm chằm vào Phùng Thiên Long.
Ánh mắt hung ác nguy hiểm, đem thanh âm khẩn cầu của hiệu trưởng ngoảnh mặt làm ngơ.
Hiệu trưởng thật sự không có cách nào, tiến đến trước mặt Lâm Khiết Vy khóc nức nở nói: "Học sinh Lâm, hôm nay ngàn vạn lần không thể có chuyện đổ máu.
Chuyện này nếu như ẩu đả trường học chúng ta liền xong rồi, cầu xin em nhanh lên ngăn cản thử xem!
Hai ông lớn này đều là hoành hành ngang ngược, không phân rõ phải trái.
Một đám người đều có chủ kiến như vậy cô làm sao có cách ngăn cản?
Lâm Khiết Vy thầm mắng một câu: "Hai cái người này không bớt lo" Bất đắc dĩ mà kéo kéo áo của Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu phát giác cúi đầu nhìn cô.
Lâm Khiết Vy cười khổ nói: "Hôm nay là ngày thành lập trường, đừng để chuyện này làm lớn, có thể gọi người của anh quay về không?"
Phùng Thiên Long cười nói: "Đúng vậy.
Vợ nhỏ của tôi có chút hi vọng giữ tôi ở lại đây ấy mà?"
Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu tối sầm, vừa muốn dơ tay ra lệnh thuộc hạ thì Lâm Khiết Vy nhay tay nhanh mắt bổ nhào qua ôm lấy cánh tay của anh.
Cả người nhỏ đều phủ ở trên người anh.
Mềm nhũn như không xương:
"Đừng nóng, đừng nóng.
Anh ta là cố ý chọc giận anh, anh đừng mắc mưu"
Trong lòng Mạc Lâm Kiêu run rẩy, thuận thế đem cô dụi vào lòng ngực, hung hăng ôm chặt trầm giọng nói:" Nhưng anh ta thật là đánh ghét, ở đây nói xăng nói bậy.
Phùng Thiên Long sắc mặt khó coi, mắt nhìn hai người dính lấy nhau không đứng đắn.
Anh ta trong lòng cuồn cuộn kịch liệt.
Tưởng tượng đến người con gái anh ta yêu sâu nặng, từng bị Mạc Lâm Kiêu lột sạch khi dễ các kiểu, tất cả việc thân mật đều đã làm qua.
Anh ta liền muốn tháo dỡ mộ cha của Mạc Lâm Kiêu thành tám mảnh.
Cái kiểu suy nghĩ hung ác muốn hủy thiên diệt địa bộc phát ở trong máu cuồn cuộn dâng lên.
Lâm Khiết Vy ở trong lồng ngực của Mạc Lâm Kiêu ngẩng đầu lên nhìn anh ta trấn an hỏi: "Anh muốn nói thì nói đi, trình độ nói chuyện trơ tráo cũng không tác dụng gì.
Chúng tôi cũng sẽ không mất miếng thịt nào."
Chúng tôi...xem ra ở trong lòng của cô ấy.
Cô ấy và mình là một đôi.
Mạc Lâm Kiêu nghĩ đến đây, môi mỏng hơi nhếch lên, ánh mắt sáng ngời.
"Vậy cô nói anh ta, cô là bạn gái của tôi"
Lâm Khiết Vy:...
Có cần ấu trĩ như vậy không.
Đàn ông ghen tuông thật sự rất buồn cười.
Lâm Khiết Vy đổi hướng nhìn Phùng Thiên Long bên kia nói: "Phùng Thiên Long, người ở đây đều biết tôi là bạn gái của Mạc Lâm Kiêu."
Phùng Thiên Long ánh mắt lóe lên: "Bạn gái? Phải không?" Lâm Khiết Vy trong lòng nhảy dựng lên, e sợ anh ta nói na cái gì không nên nói, hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh ta, gật %3D đầu: "Đương nhiên là phải." Phùng Thiên Long nhìn ra Lâm Khiết Vy lo lắng cái gì.
Anh ta không hề truy xét vấn đề này mà vén tóc nháy mắt quyễn rũ
Lâm Khiết Vy: "Cho dù hiện tại là bạn gái anh ta hay như thế nào, lại chưa kết hôn, kết hôn rồi vẫn có thể li hôn.
Mà huống hồ tôi cướp em từ bên cạnh cậu ta lại không phạm pháp.
Mạc Lâm Kiêu không thích hợp với em, Cậu ta không rành tình cảm, thật sự vô vị mà tôi lại có thể cả ngày đều dỗ dành em vui vẻ! Mạc Lâm Kiêu cười lạnh một tiếng nói: "Tình cảm của anh cũng từng cho rất nhiều phụ nữ, cũng đã từng dỗ dành rất nhiều phụ nữ vui vẻ, không đáng tiền.
Lâm Khiết Vy nhà chúng tôi ghét bỏ người bẩn."
Phùng Thiên Long phẫn nộ: "Mạc Lâm Kiêu câu có ý gì.
Mạc Lâm Kiêu: "Ý trên mặt chữ, huống hồ tôi nói đều là tình hình thực tế."
Hai người bọn họ ai cũng chưa từng nghĩ đến, từng là anh em tốt vậy mà sẽ có một ngày vạch khuyết điểm của nhau.
Phùng Thiên Long đầu tiên là lo lắng mà nhìn Lâm Khiết Vy, e sợ cô bị lời của Mạc Lâm Kiêu vừa nói làm ảnh hưởng.
Tiếp theo khó có thể áp chế lửa giận trong lòng, chỉ tay về hướng Mạc Lâm Kiêu hét: "Lên cho tôi, ai có thể làm cho Mạc Lâm Kiêu bị thương tôi thưởng người ấy 35 tỷ."
Thuộc hạ của Mạc Lâm Kiêu liền ra sức giết Mạc Lâm Kiêu bên kia.
Người của Mạc Lâm Kiêu bên này cũng đồng thời phản ứng tấn công về phía trước.
Lâm Khiết Vy quả thực hết chỗ nói rồi.
Cô vừa mới thuyết phục Mạc Lâm Kiêu không ra tay, như thế nào cũng không ngờ đến Phùng Thiên Long cũng không phải là một cái đèn cạn dầu vậy mà anh ta khai chiến trước.
Mấy chục cao thủ hỗn chiến liền bắt đầu như vậy.
Hiệu trưởng cơ hồ dọa ngất xỉu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Mạc Lâm Kiêu nhe răng cười, ôm Lâm Khiết Vy đem cô đưa về phía sau để tránh tổn thương đến cô.
Anh ta cúi người ghé vào bên tai cô, thấp giọng nói: "Đừng sợ, người của anh ta căn bản không thể, đợi lát cô sẽ biết."
"Ai mạnh ai yếu không quan trọng, quan trọng là hôm nay ở trong trường không thể ra tay"
"Là anh ta ra tay trước.
Tôi không thể ngồi yên không xử lí."
Lâm Khiết Vy gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên nhìn thấy người dẫn chương trình cầm trong tay một cái loa lớn sợ tới mức ngã sang một bên.
Cô nhanh trí từ trong lồng ngực tránh ra chạy qua cướp cái loa lớn đi.
Chạy đến bên cạnh đứng trên bồn hoa, trên cao nhìn xuống mà dùng lo lớn tuyên bố.
"Mạc Lâm Kiêu, Phùng Thiên Long, hai người các người bảo người của các người dừng tay lại.
Nếu không dừng lại thì tôi và người đó cả đời không qua lại với nhau" Sau khi Mạc Lâm Kiêu nghe thấy, trong nháy mắt sắc mặt âm u lại.
Cô vậy mà đem mình và Phùng Thiên Long đối xử giống nhau.
Nổi nóng.
Không vui.
Nhưng nếu không vui anh ta cũng không muốn thật sự cùng cô không qua lại với nhau, lập tức âm thanh truyền đạt ra: "Trần Kiệt, dừng lại!"
Phùng Thiên Long đã tự mình chạy đến trước mặt các thuộc hạ ngăn lại, Một bên cao giọng gọi Lâm Khiết Vy: "Em yêu, em nhìn thấy không.
Tôi nghe lời em nhất, tôi rất ngoan"
Phùng thái tử ra sức tỏ ra dễ thương, cũng không ít các thuộc hạ bị anh ta đánh cơ hô toàn bộ đều bị thương.
Tất cả mọi người đều câm như hến, không ngờ động tác của Phùng Thiên Long ác liệt dứt khoát như vậy.
Lâm Khiết Vy cũng thấy vậy ngẩn người.
Rất nhanh, người của hai bên toàn bộ dừng lại, đều tự lui ra.
Hiệu trưởng lau nước mắt, khích lệ nói Lâm Khiết Vy: "Học sinh Lâm làm tốt lắm.
Em lấy một địch một trăm"
Khích lệ này...Lâm Khiết Vy lảo đảo một cái.
Mạc Lâm Kiêu vẫn tức giận không thuận theo, hừ lạnh một tiếng giương giọng nói: "Phùng Thiên Long, có dám cùng tôi một mình quyết đấu?"
Vừa rồi ánh mắt Lâm Khiết Vy nhìn Phùng Thiên Long khiến anh vô cùng không vui.
Phùng Thiên Long cười xấu xa: "Khiết Vy, nhìn chồng của em đánh bại Mạc Lâm Kiêu như thế nào".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...