Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu


Lấy được vòng ngọc rồi, phía nhập hàng thuốc y học cổ truyền cũng có tiến triển rồi, Lâm Khiết Vy cảm thấy gần đây khá là thuận lợi, tâm trạng trở nên rất tốt.
Vừa tới thời gian tan ca, thì cô vui mừng chạy ra khỏi bệnh viện, chui vào chiếc xe riêng của mình, một đường chạy thẳng trở về biệt thự Mạc Vũ.
"Bác Trần, cháu về rồi”
Vừa xuống xe, nhìn thấy bác Trần đang bận rộn dưới hiên nhà, Lâm Khiết Vy nở nụ cười tươi rói.
"Hôm nay tan ca khá sớm đấy?” Bác Trần phủi tay, ánh mắt vẫn vô cùng hiền hậu.
"Đúng vậy, hôm nay ít việc, tan ca là cháu về ngay rồi.

Anh Kiêu vẫn chưa về nhà à?"
Bác Trần lắc đầu: "Cậu Kiêu thế nào cũng phải một lát nữa mới có thể về” "Cháu nhớ lại thực đơn của vài món ăn dinh dưỡng, nhân lúc thời gian còn sớm, cháu đi căn bếp làm vài món dinh dưỡng cho anh ấy"
Hai mắt của bác Trần phát sáng: "Vậy thì tốt quá rồi! Món ăn do cô Vy đích thân làm, cậu Kiêu của chúng tôi chắc chắn thích ăn."
Khoé miệng của Lâm Khiết Vy nhếch lên.

Cái này cũng không nhất định đầy chứ.
Cháo thuốc bắc của cô điều phối, có lần nào là không khiến Mạc Lâm Kiêu chán ghét.

Thậm chí món ăn dinh dưỡng tối nay của cô chuẩn bị...!Nói tới cùng, cũng giống y chang như thuốc bắc vậy, là có lợi cho hồi phục sức khoẻ, còn mùi vị, cái đó thì khó nói rồi.
Đích thân làm món ăn dinh dưỡng cho anh, cũng là bày tỏ thái độ của cô.
Cô cũng chuộc vòng ngọc về rồi, lại có món ăn dinh dưỡng để lấy lòng anh, Mạc Lâm Kiêu chắc chắn rất vui.

Lúc Mạc Lâm Kiêu về tới biệt thự Mạc Vũ, trời vừa mới tối, mặt trời lặn, bầu trời tối nhạt.
Trong biệt thự ánh đèn rực rỡ, toả ra một phần ấm cúng như trở về nhà.
Bác Trần đợi chờ ở cửa, vội vã đến nỗi xoa tay, mở cửa xe ra, Mạc Lâm Kiêu vừa mới xuống xe, thì bác Trần vội vàng qua đó cầm lấy cặp tài liệu, vui vẻ nói rằng: “Cô Vy về từ lúc sớm rồi."
"Ừm"
Mí mắt của Mạc Lâm Kiêu sụp xuống, không rõ vẻ mặt, vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Bác Trần lại gần hạ giọng nói rằng: "Cô Vy về là chui vào trong căn bếp, nói là muốn đích thân nấu ăn cho cậu chủ”
“Hửm?”
Mạc Lâm Kiêu dừng chân lại, đưa mắt lên, nhìn bác Trần.

"Hồ hô, vừa rồi tôi nhìn thấy, cô Vy còn chỉnh tối lại ánh đèn phòng ăn, đặt giá cắm nến điện tử lên trên, khá lãng mạn đấy”
Trong đôi mắt của Mạc Lâm Kiêu lướt qua vẻ ngạc nhiên.

"Lãng mạn? Bác Trần còn biết cái này?"
"Ai chưa trải qua tuổi trẻ chứ” Bác Trần nhìn Mạc Lâm Kiệu với vẻ hứng thú, đoán rằng: "Cô Vy có phải có chuyện quan trọng gì muốn nói đây?”
Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu mày.
Bác Trần tiếp tục: "Nghe nói khi con gái bày tỏ tình cảm, đều sẽ nghiêm túc việc đó đấy.” Mí mắt của Mạc Lâm Kiêu nhảy lên, môi mỏng nhếch lên độ cong nhẹ, nhanh chóng đi vào biệt thự.
Trần Kiệt đang đứng cạnh xe ngỡ ngàng.

Sao anh ta không biết, bố của anh ta còn có nhiều suy nghĩ mơ mộng như vậy.
Mạc Lâm Kiêu đi tới phòng ăn, quả nhiên phát hiện giá cảm
nến điện tử mà bác Trần nói, ánh đèn phòng ăn hơi tối, ánh sáng của nến trên giá cắm lung lay, có cảm giác hơi kiều diễm.
Lúc này Lâm Khiết Vy mang ra một cái đĩa từ trong căn bếp đi qua đó, nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu, mỉm cười tươi: "Anh Kiêu, anh về rồi, đồ ăn sắp xong ngay, chuẩn bị rồi ăn cơm thôi.”
Trong ánh sáng của giá cắm nến, khuôn mặt trắng tinh đó của cô, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, khi mỉm cười lên, đôi mắt đó
long lanh lấp lánh, có thể hút mất hồn của người ta.

Quả nhiên, cô thế này là thật sự muốn tạo bất ngờ gì à.
Trong lòng của Mạc Lâm Kiêu hơi run, trên mặt vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Được." Xoay người lên lầu tắm rửa, thay bộ quần áo mặc ở nhà, nhìn có vẻ rất bình tĩnh đi xuống lầu.
Chỉ là, bác Trần phát hiện, tốc độ thay quần áo hôm nay của cậu Kiều rất nhanh.
Lâm Khiết Vy chuẩn bị bốn món ăn dinh dưỡng, căn bếp chuẩn bị sáu món ăn bổ khí huyết, lại có cháo thiện dược cố tìm nấu cho Mạc Lâm Kiêu, để đầy hết trên bàn.
Mạc Lâm Kiêu ngồi trước bàn ăn, Lâm Khiết Vy đang múc cháo cho anh.
Khi bàn tay nhỏ trắng tinh của cô bưng cái chén nóng hổi bốc khói tới trước mắt anh, Mạc Lâm Kiêu đột nhiên cảm thấy sống qua ngày như thế này cũng khá tốt đấy.
Bác Trần tìm lý do rút lui rồi, cả biệt thự này, chỉ còn lại hai người họ.

"Vậy, bốn món này, là tôi cố tình chuẩn bị cho anh đấy, đều là món ăn dinh dưỡng giúp cho anh hồi phục tốt, còn mùi vị, tôi cảm thấy để phía sau đi, ăn uống của anh trước mắt vẫn là phải cân nhắc dinh dưỡng.

Anh thử xem mùi vị như thế nào?”
Lâm Khiết Vy nói nhẹ nhàng, giọng điệu dịu dàng, nhìn là biết tâm trạng không tồi.
Mạc Lâm Kiêu nhìn vẻ ngoài không được thế nào của bốn món ăn đó, ngước mắt nhìn cô: "Cô làm đẩy à?"
Lâm Khiết Vy gật đầu: “Toàn bộ đều là dựa theo thực đơn đấy, dinh dưỡng tuyệt đối, nhưng tôi không dám đảm bảo nhiệt
độ lửa”
Trong ánh mắt tha thiết của cô, Mạc Lâm Kiêu cầm đôi đũa lên, gấp đồ ăn từ từ đưa vào trong miệng, hơi nhíu mày.
"Thế nào?" Lâm Khiết Vy hồi hộp hỏi.
"Cũng được"
"Cũng được rốt cuộc là sao chứ, rốt cuộc là mùi vị không tồi, hay là mùi vị rất tệ?”
Mạc Lâm Kiêu khó khăn nuốt xuống miếng đồ ăn đó, nghẹn hết một lúc, mới cố nói rằng: “Không tồi."
Lâm Khiết Vy nở nụ cười đắc ý: “Ngon thì anh ăn nhiều chút." Sau đó cô nhanh chóng lấy đũa dùng chung gắp rất nhiều đồ ăn cho Mạc Lâm Kiêu.
"Khục khục”
Đôi mắt của Mạc Lâm Kiêu híp lại, hối hận vừa rồi nói chuyện nể mặt cho cô quá rồi.
Cũng may, Lâm Khiết Vy là một người thích ăn, sau đó thì đặt sự chú ý lên việc hưởng dụng món ngon rồi, không chú ý tới anh lắm, Mạc Lâm Kiêu đều thử qua một đũa ba món ăn dinh dưỡng kia, thì không có ăn miếng thứ hai nữa.
Bốn món ăn, hầu như là một mùi vị...!khó ăn.

Đem đi so sánh, thì cháo thiện dược kia có vẻ còn dễ ăn hơn.
Lâm Khiết Vy ăn no rồi, rót một ly nước tam bảo do cô pha cho Mạc Lâm Kiêu, cầm ly lên, tươi cười như hoa.
"Nước tam bảo này bổ khí nhất, đây, chúng ta lấy nước thay rượu, cụng ly.
Mạc Lâm Kiêu đành phải chạm ly với cô, thử xem nước tam bảo gì đó, ừm, mùi vị cũng được, thế là uống thêm vài ngụm.

"Sao thế, đây là có chuyện vui mừng?”
"Có thể nói vậy, có một việc là chuyện của tôi, muốn chia sẻ
với anh, còn có một việc là chuyện liên quan hai chúng ta
Hai chúng ta?
Trong lòng của Mạc Lâm Kiêu thắt chặt lại, đôi mắt nhếch lên, cười như không cười: "O? Nói nghe xem.”
"Chuyện đầu tiên, là tôi tham gia buôn bán nhỏ về thuốc y học cổ truyền, đã đi vào nề nếp rồi, sau này tôi cũng là người làm ăn rồi."
Mạc Lâm Kiêu bật cười: “Ừm, đây là chuyện tốt, chúc mừng cô."
Hai người lại nghiêm túc chạm ly, từng người uống vài ngụm nước tam bảo.
Ngón tay của Mạc Lâm Kiêu vuốt ve chiếc ly, nhìn sang cô gái, giọng nói từ tính, chậm rãi nói rằng: “Vậy...!liên quan hai chúng ta, là chuyện gì đấy?”
Hơi thở của anh bỗng trở nên nhẹ nhàng, nhịp tim cũng nhanh hơn.
Lâm Khiết Vy có chút hơi mắc cỡ, vì dù sao chuyện trộm ngọc bán ngọc, là cô làm không đúng, cô thỉnh thoảng nhìn sang anh, nhìn có vẻ như xấu hổ rụt rè với nũng nịu, lại khiến nhịp tim của Mạc Lâm Kiêu càng nhanh hơn rồi.
"Chuyện này, nói tới thì là tôi có lỗi từ trước, anh không có tiếp tục truy đến cùng, nhưng tôi luôn lo sợ bất an.

Tôi nói qua, tôi sẽ cố gắng hết sức bù đắp..”
Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu mày lại, cảm thấy không đúng lắm: "Cái cô muốn nói là gì?"
"Hi hi, là tôi nói nhiều quá rồi, được rồi, không nói những cái trước đó nữa, cái này, trả cho anh.”
Vừa nói, Lâm Khiết Vy từ trong túi lấy ra một miếng vải có bọc đồ trong đó, đặt lên trên bàn ăn, nhẹ nhàng mở từng lớp ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui