Lâm Khiết Vy đem cháo và thuốc đưa qua cho Mạc Lâm Kiêu, bất đắc dĩ nói: “Cậu chủ Kiêu, cháo dược thiện này rất tốt cho thân thể của anh, anh mau nhân lúc cháo còn nóng ráng ăn một chút đi”
Mạc Lâm Kiêu rũ mắt, quay đầu qua hướng khác, giống như là không nghe thấy lời cô nói.
Lâm Khiết Vy:".."
Cô quay qua nhìn bác Trần ra hiệu xin giúp đỡ, bác Trần còn đang đứng sững sờ, nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô nhìn sang, nhanh chóng hoàn hồn lại:
"Ấy da, trong phòng bếp còn có chút việc chưa xử lí, cháo dược thiện này liền trông cậy vào Cô Vy rồi."
Lời vừa dứt, người cũng đã chạy vào trong bếp.
Cô nhìn cháo dược thiện trong tay một chút, lại nhìn qua
người đàn ông lạnh như băng ở đằng kia, cảm thấy hơi đau đầu.
"Cậu chủ Kiêu.
"
"Làm cho tôi vui vẻ đi...”
Anh lạnh lùng bỏ xuống một câu, chậm rãi ngước mặt lên, đôi mắt phượng diễm lệ ngước lên nhìn cô, có chút bất mãn.
Lâm Khiết Vy cảm giác da đầu run lên.
Thật sự muốn hét lên một tiếng giận ngược trở về, bà đây đối với việc anh vui hay không vui có liên quan cái cọng lông, anh có ăn hay không ăn cháo thì có liên quan mẹ gì tới tôi chứ.
Nhưng mà cô lại không dám thật sự lên tiếng.
Cũng không có...!Cô nhịn!
"Vui vẻ gì cơ, tôi đã muốn trở về đây từ sớm rồi" Lúc mà cô bị Phùng Thiên Long liên tục dây dưa, cô thật sự
rất muốn mau chóng trở về.
Lâm Khiết Vy hơi dừng lại, bổ sung thêm một câu: “Giữa buổi tôi còn định sẽ gọi điện thoại cho anh, hỏi một chút xem anh đã uống thuốc đúng giờ hay chưa nữa.”
Kết quả là, thằng này đừng nói là uống thuốc, ngay cả cháo dược thiện cũng không chịu ăn.
Đôi mắt đẹp của Mạc Lâm Kiêu híp lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, khóe miệng khẽ cong lên, giọng nói nghe như tiếng đàn kêu du dương: "Vậy thì tại sao lại không có gọi?”
Cô nhất thời bị mắc nghẹn.
Đành trả lời bâng quơ đại một câu: “Có gọi điện thoại anh cũng không nghe máy của tôi đâu."
"Làm sao cô biết tôi sẽ không nghe máy?" Anh rất nhanh liền trả lời cô, đôi mắt tĩnh lặng của anh nhìn cô một cách chăm chú.
Cô sững sờ tại chỗ, không hề đề phòng bị hút vào trong đôi mắt sâu thăm thẳm như hồ nước lạnh của anh, trong đầu nổ ầm một tiếng.
"Anh, anh nói cái gì cơ?”
Anh cười như không cười trả lời: “Không có gì, đút tôi ăn cơm đi."
Gì, đút ăn cơm?
Anh có tay có chân, lại không có vẻ gì là suy yếu, vì sao còn bắt cô đút ăn cơm đây?
Lâm Khiết Vy cảm giác có chút ngu ngơ, đuôi mắt Mạc Lâm Kiêu lập tức nheo lại, không vui nói: "Làm sao vậy? Không tình nguyện à?"
Sợ anh lại tiếp tục nói thêm cái A cái B gì đó, cô nhanh chóng lắc đầu lia lịa: "Không có gì, không có gì, có thể phục vụ cho ngài đây, là tôi cam tâm tình nguyện muốn làm Lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, cùng sống chung với Mạc Lâm Kiêu lâu ngày, cô rất nhanh đã trở thành một cao thủ vuốt mông ngựa chuyên nghiệp.
Cầm lên chén cháo dược thiện, bị mùi thuốc nồng nặc ập vào mũi, cô không nhịn được nhắn mày, hôm nay nguyên liệu
nấu dược thiện cô cũng đã chỉnh qua một chút, mặc dù hiệu quả cực kỳ tốt, nhưng mà hương vị kia khi nuốt vào miệng quả thật...!chỉ có thể ha ha cười một cái.
Múc lên một muỗng cháo, cô dùng cái miệng nhỏ bé của mình thổi thổi, thổi xong lập tức đưa đến bên miệng của anh, người bên cạnh mặt mũi âm trầm, có chút ghét bỏ nhìn vào bát cháo thiện, chần chừ một chút, cuối cũng vẫn là mở miệng nuốt vào.
Liên tiếp nuốt xuống hai ba muỗng cháo, cô lại không cẩn thận đi tìm đường chết, hỏi anh một câu: “Mùi vị thế nào?”
Nói xong liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình.
Ánh mắt anh liếc nhìn cô giống như đang gặp quỷ, đột nhiên nhanh chóng tập kích đến trên người cô, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào, môi mỏng gần như sắp chạm vào môi của cô, thấp giọng nhấn mạnh từng chữ: “Cô, có, muốn, nếm, thử, hay, không?”
Hơi thở mát lạnh cùng hương thơm trên người của anh tất cả giống như phà vào mặt cô, cô đột nhiên cảm thấy có chút tư hoảng hốt rối loạn, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng, giãy giụa uốn éo đầu tóc: “Đừng nghịch nữa, đây là cháo dược thiện của anh mà."
Anh đưa mắt nhìn xuống, dừng trên khuôn mặt màu phấn hồng của cô đảo vài vòng, nhìn ra ánh mắt đang trốn tránh của cô, hai lỗ tay cũng đã đỏ bừng một mảng lớn, tâm trạng của anh lập tức tốt lên, ngồi lại chỗ cũ lười biếng nói:
"Cô nói cháo dược thiện này là do cô chuẩn bị cho tôi, có phải là đang muốn hạ độc chết tôi hay không?"
"..." Cô mà dám ư?
Khóe mắt anh liec xéo qua chỗ cô: "Cầm lấy đi.” Lâm Khiết Vy hơi nheo mắt.
Không sợ tôi độc chết anh à, còn dám ăn tiếp sao?
Một bát cháo dược thiện nhanh chóng trôi vào bụng của Mạc Lâm Kiêu, mùi vị của dược thiện lần này vô cùng kỳ quái, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của anh nhăn lại, anh nghiêng mình tựa vào ghế sô pha, vô hình trung tản ra áp lực, im lặng không nói tiếng nào.
Bỗng dưng cảm giác trên cổ tay có một chút ấm áp, anh giống như bị điện giật run lên một cái, mở to mắt nhìn cô đang đặt tay mình lên cổ tay anh, mắt nhắm lại, có vẻ nghiêm túc bắt mạch.
Cực kỳ giống với bộ dáng một thầy thuốc nhỏ tận tâm.
Anh nhìn đến đôi môi hồng căng mọng của cô, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
“Ừm, rất tốt” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra một chút vui sướng, đôi mắt to chớp một cái liền mở ra, vô cùng trong suốt đáng yêu:
"Anh hồi phục cũng khá nhiều rồi đó, dược thiện cùng với thuốc Đông y vẫn phải tiếp tục uống, tôi trở về sẽ mang theo phương thuốc, điều chỉnh lại thêm một lần nữa cho anh.”
Ánh mắt anh bỗng dưng trở nên thâm sâu: “Cô có nghĩ tới chuyện này hay không, vì cái gì cô đột nhiên có năng lực chữa bệnh bằng Trung y?”
Cô sờ nhẹ chén thuốc Đông Y còn hơi ẩm trên tay, mi mắt rũ xuống: “Giống như là...!có chút kiến thức đã tồn tại sẵn trong đầu tôi từ trước"
Đôi mắt anh khẽ híp lại.
Lúc bác Trần từ trong phòng bếp bước ra, phát hiện chén thuốc Đông Y hoàn toàn trống không, mặt mày nhanh chóng hớn hở.
Quả nhiên có cô Vy ở đây, chuyện khó khăn nào cũng có thể giải quyết.
Lâm Khiết Vy trở về phòng của mình, sau khi tắm rửa xong, quạt khô mái tóc, cô liền thay một bộ áo ngủ mới, chuẩn bị năm xuống nghịch điện thoại một chút, chợt nghe có tiếng ai đó gõ cửa.
Cô đi ra mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt của bác Trần đã nhăn lại thành một nhúm.
"Bác Trần, có việc gì thế ạ?"
"Haiz, Cô Vy, cô nói hiện tại phải làm sao bây giờ?” Bác Trần
thở dài tiếp tục nói: "Cậu chủ Kiêu không ngủ được, thân thể bây giờ của cậu ấy nhất định phải có một giấc ngủ ngon mới có thể tốt lên, cô xem có thể hay không...?"
Khóe miệng Lâm Khiết Vy có chút co rút.
Mạc Lâm Kiêu ngủ không được đến tìm cô làm cái gì? Cô cũng không có kinh nghiệm hát ru con.
A...!A..., cô thật sự sắp phát điên rồi.
Bác Trần gần như sắp khóc đến nơi: “Haiz, cậu chủ Kiêu nếu như bởi vì ngủ không đủ giấc, bệnh tình trở nặng thì phải làm sao đây...!Cô Vy, hay là cô đi qua dỗ cậu ấy, nói không chừng có thể làm cho cậu ấy ngủ được thì sao?
Trong lúc đầu óc cô còn đang mơ hồ, đã bị bác Trần túm lấy áo kéo vào trong phòng của Mạc Lâm Kiêu, đẩy một phát liền tiến vào bên trong.
"Khụ Khụ" Cô có chút lúng túng giả bộ ho khan hai tiếng, bắt đầu dò xét tình huống ở trong: "Cậu chủ Kiêu có đó không?”
"Khụ khụ khụ!”
Bên trong truyền đến tiếng ho sặc sụa liên tiếp, tâm của cô bỗng chốc siết chặt lại, nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy anh đang ngồi ở bên giường, gương mặt ho đến trắng bệt, đôi mắt lộ ra tơ máu đỏ tươi như đang phát bệnh, Lâm Khiết Vy vừa nhìn tim liền đập nhanh rối loạn, đúng là yêu nghiệt mà, vì sao Mạc Lâm Kiêu trong mắt cô lúc này lại có thể giống như một mỹ nhân bệnh quyến rũ đến mê hoặc linh hồn.
Nhìn thấy cô bước đến, anh lập tức xoay đầu đi, giống như không muốn cho cô lại gần, còn quay mặt vào trong che giấu biểu cảm khó coi của bản thân.
Cô cũng bất chấp những cái khác, hai cánh tay mũm mĩm giữ chặt trên khuôn mặt tuấn mĩ kia, cưỡng ép anh quay mặt lại đối diện với cô, sau đó rất nhanh điểm liên tục mấy huyệt vị trên trán của anh, xong lại thần tóc điểm tiếp mấy huyệt ở trên cổ, động tác nhanh như gió, vừa trôi chảy lại vô cùng chuẩn xác.
Cơn ho khan của anh đột nhiên ngừng lại, mới vừa nãy còn cảm giác cổ họng vô cùng ngứa, máu nóng trong cổ muốn mãnh liệt trào ra, giờ phút này bóng dưng yên tĩnh trở lại, tâm trạng lần cơ thể đều nhẹ nhàng hơn hẳn.
Anh có chút không dám tin nhìn vào cô gái nhỏ ở trước mặt mình, nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Con mèo hoang nhỏ, thì ra cô còn có một chút hữu dụng đấy"
“Đương nhiên rồi, năng lực của tôi vô cùng lợi hại, cho nên về sau anh không được phép coi thường tôi nữa”
Lâm Khiết Vy giật lấy cái khăn tay anh đang cầm, phát hiện chính giữa khăn có một vết máu, trong lòng cô càng thêm thắt chặt, cô ném khăn vào thùng rác, sau đó bưng một ly nước tới, hầu hạ anh súc miệng.
"Anh bị nội thương vô cùng nghiêm trọng, mỗi lần vào ban đêm, hàn khí trong cơ thể sẽ dâng lên, làm cho anh có cảm giác ngứa cổ ho khan.
Cũng không có chuyện gì lớn, về sau mỗi đêm tôi sẽ đến đây điểm huyệt đạo cho anh không bị ho nữa."
Đỡ anh nằm xuống xong, cô tiện tay cầm lên một quyển sách trên bàn: "Anh ngủ không được thì để tôi đọc sách cho anh nghe nhé"
Mạc Lâm Kiêu vỗ vào vị trí bên cạnh mình, thân mình nghiêng qua một bên: “Lên đây nằm đọc”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...