Tiếng nói của Mã Thiên Quốc đồng thời vang lên cùng một người đàn ông khác.
Một người lộ ra tiếng gọi bất đắc dĩ,một người lại ẩn chứa sự lạnh lùng uy hiếp.
Lục Hàm ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy một đôi giày da trơn bóng đi tới trước mặt mình,mùi xạ hương quen thuộc xộc thẳng vào khoang mũi,bất giác ngẩng đầu,cô liền đối diện với gương mặt lạnh lẽo của người đàn ông.
Bộ suit màu đen ôm lấy thân hình tráng kiện của hắn,toàn bộ ánh sáng trong đại sảnh gần như phản chiếu lên Diệp Bắc Thần,kể cả nụ cười trên môi kia,cũng để lộ ra tình cảnh bất ngờ gặp gỡ.
Bên ngoài kia, gần chỗ đài phun nước,cô có thể nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đó,nhìn về cô,vẻ mặt có chút áy náy.
Lục Hàm nhất thời kinh ngạc quên cả phản ứng.
Lát sau cô mới mở miệng:
– Làm sao anh tới chỗ này,lẽ ra anh phải tới công ty mới phải.
Sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Bắc Thần,Mã Thiên Quốc cũng nhất thời kinh ngạc,sắc mặt có vẻ không mấy tốt đẹp,liền đi tới chỗ Lục Hàm nhẹ nhàng cất giọng,không quên mang khăn choàng lên cổ cô,hành động vô cùng thân mật.
– Khăn của cậu.
Xong xuôi liền quay qua nhìn Diệp Bắc Thần,dáng vẻ vô cùng thản nhiên:
– Diệp tổng,hân hạnh.
Diệp Bắc Thần bây giờ mới để ý tới người đàn ông đứng bên cạnh Lục Hàm.
Xét về chiều cao cũng khá tương đương với hắn,khuôn mặt lộ rõ vài phần sắc bén,có điều ánh mắt này lại mang tới cảm giác vô cùng quen thuộc.
Giây sau,hắn liền nhìn qua chiếc khăn trên cổ Lục Hàm giống như muốn quăng nó đi tới một nơi khác,bàn tay hướng tới Lục Hàm,lạnh nhạt nói:
– Đi qua đây!
Mặc dù không tình nguyện nhưng Lục Hàm cũng đành nhấc chân đi tới chỗ Diệp Bắc Thần,có điều lại phát hiện bàn tay của mình bị ai đó giữ lấy,cô ngẩng đầu nhìn lên đối diện với ánh mắt cười của Mã Thiên Quốc liền nhíu mày sau đó nhỏ giọng nói:
– Cậu làm gì vậy,mau buông tớ ra.
Khác với vẻ nôn nóng của Lục Hàm,Mã Thiên Quốc biết cô lo lắng chuyện gì,vẻ mặt vẫn hết sức thản nhiên hướng tới Diệp Bắc Thần cười nói:
– Diệp tổng,chắc là Lục Hàm vẫn chưa nhắc tới tôi đâu nhỉ.
Tôi là bạn thân của cô ấy,Mã Thiên Quốc.
Trong lòng thầm bất ổn,Lục Hàm quay qua nhìn Diệp Bắc Thần rồi lại quay qua Mã Thiên Quốc,nhỏ giọng cảnh cáo:
– Cậu có ý gì,ai mượn cậu giới thiệu đâu.
Nhìn biểu hiện rối rắm của cô,Mã Thiên Quốc chỉ cười nhẹ sau đó buoonh tay cô ra khẽ xoa đầu.
Vẻ mặt Lục Hàm càng trở nên khó coi hơn,e là muốn Diệp Bắc Thần nghĩ hai người là bạn là chuyện rất xa vời.
Diệp Bắc Thần sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trong CLB Thành Tô,bình thường có lẽ Lục Hàm sẽ không nghi ngờ điều gì nhưng Diệp Bắc Thần sẽ không tới đây ăn sáng,bởi hắn không thích ăn cơm bên ngoài.
– Hoá ra là vậy,Lục Hàm cũng chưa nói qua em ấy có bạn thân khác giới nhưng mà chắc là tôi thì em ấy lại kể với anh, anh Mã đối với em gái tôi cũng thật đặc biệt,có điều giữa hai người khác giới vẫn nên là giữ khoảng cách một chút thì hơn.
Giọng nói của Diệp Bắc Thần hết sức trơn tru.
Không nghĩ tới Mã Thiên Quốc này lại tự động xuất hiện trước mặt hắn.
Lục Hàm nghe đến nỗi chân lông cũng phát run,bất giác quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Thần.
Nhưng ánh mắt của Diệp Bắc Thần lại không chú ý đến cô,mỉm cười thong dong, khiến Lục Hàm càng thêm bất an.
– Xem ra,Diệp tổng đối với em gái mình quá mức đặc biệt,anh không muốn cô ấy có thêm bạn trai sao?
Mã Thiên Quốc cũng không phải dạng vừa nói câu nào là khiêu khích câu đó.
Lục Hàm cảm thấy bản thân giống như vô hình.
Rõ ràng cô có thể nhìn thấy sắc mặt Diệp Bắc Thần không được tốt cho lắm,đôi mắt toả ra khí lạnh tới cực điểm,trước giờ hắn không phải là người thích vòng vo,liền dứt khoát hỏi một câu:
– Anh Mã là có ý gì?
Mã Thiên Quốc bước lên trước nhún vai cười nhẹ:
– Ý của tôi dễ hiểu mà,tôi cảm thấy Diệp tổng đang hiểu lầm ý của tôi,trước đó tôi đã nói tôi cùng Lục Hàm là bạn thân,tôi với cô ấy cũng không có ý gì khác,chỉ là mong Diệp tổng đừng quá khắt khe trong mối quan hệ của cô ấy.
Thứ gì là của mình thì sẽ là của mình,không phải của mình có cưỡng cầu cũng vô dụng.
Lục Hàm tôi không nói sai chứ?
Đang yên đang lành,Lục Hàm cũng bị réo tên,cô không cam tâm trừng mắt với Mã Thiên Quốc:
– Sao đột nhiên cậu lại nhiều lời thế?
Chơi chữ luôn là sở trường của Diệp Bắc Thần,hôm nay bị Mã Thiên Quốc vượt mặt đương nhiên trong lòng không vui, lạnh lùng nói:
– Anh Mã nói sai rồi,tôi không có hiểu lầm,có điều cảm ơn anh đã giải thích,là tôi bất cẩn.
Anh nói rất đúng,thứ gì của mình sẽ là của mình,chỉ là tôi có trách nhiệm nên bảo vệ em gái mình khỏi những người có mục đích không tốt.
Bất kỳ người lạ nào tôi cũng có quyền nghi ngờ.
– Diệp tổng đúng là một người vô cùng cẩn trọng.
Dù sao hôm nay gặp mặt cũng coi như chúng ta có duyên.
Mã Thiên Quốc ung dung nói,giọng điệu không quá sắc bén nhưng lại khiến người nghe suy nghĩ.
Diệp Bắc Thần khẽ cười,giọng điệu bình thản:
– Có phải duyên phận hay không cũng không chắc,còn phải vài lần mới xác định được.
Nói xong quay qua Lục Hàm lạnh nhạt nói:
– Còn không mau qua đây.
Diệp Bắc Thần nhìn cô nở nụ cười vô cùng nhẫn nại,cúi đầu nhìn đồng hồ trong tay,hắn nhìn thẳng vào cô,nụ cười ôn hoà như mặt nước không gợn sóng.
Đáy lòng Lục Hàm khẽ run,cô nhìn Mã Thiên Quốc chỉ thấy anh nhìn cô mỉm cười một cái như kiểu trấn an,khẽ hít một hơi thật sâu cô chầm chậm bước tới chỗ Diệp Bắc Thần nhưng lại không phát hiện bản thân đi cà nhắc.
– Vậy không làm phiền anh Mã,tôi đưa em gái mình đi trước.
Diệp Bắc Thần nói xong liền kéo Lục Hàm rời đi,cũng không để ý tới chân cô đang trong tư thế cà nhắc.
Lục Hàm quay lại vẫy tay tạm biệt với Mã Thiên Quốc nhưng lại đối diện với ánh mắt sắc lạnh đang trừng mình,cô mím môi không nói,chỉ biết hôm nay Diệp Bắc Thần nhất định là vô cùng giận dữ.
Vẻ mặt này không phải là chưa từng thấy qua,nhưng vẫn khiến cô cảm thấy rùng mình.
Bàn tay người đàn ông đi phía trước nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái,một trước một sau kéo nhau thật khiến người bên ngoài chú ý.
Lục Hàm cũng đến ái ngại cúi gằm mặt xuống.
Đôi giày cao gót 10 phân làm giảm lực bước,mà người đàn ông này cố tình nện bước thật dài,trong lòng đang tức giận cho nên không chú ý tới biểu hiện khó coi của Lục Hàm,dáng vẻ ưu nhã thường ngày trở nên chật vật.
Lục Hàm thầm mong không có ai nhận ra mình.
Rõ ràng chiếc xe thật gần nhưng cô cảm thấy chiếc xe thật xa,bước chân càng lúc càng khó khăn,thậm chí cảm giác mỗi bước chân đều cảm giác được đau tới tận xương,bước chân dần chậm lại.
Diệp Bắc Thần cũng phát hiện ra sự khác thường của cô,hắn đột nhiên dừng chân,xoay người.
Lục Hàm vẫn cúi đầu,khoé miệng nhếch lên khó chịu,cũng không phát hiện người đàn ông phía trước đã dừng chân,liền không kịp phản ứng mà đâm sầm vào vòm ngực rắn chắc kia.
Lục Hàm nhăn mặt,vội đẩy ra,cô nhăn mặt.
– Bị thương rồi?
Còn chưa kịp mắng thì người đàn ông đã cúi xuống nhìn xuống chân cô,đằng sau gót chân đã bị xước một mảng,giống như đang rỉ máu.
Chân mày không nhịn được mà nhíu lại một mảng,sau đó nghiêm giọng ra lệnh:
– Cởi giày ra.
Chân đang đau Lục Hàm thật sự muốn cởi giày cao gót ném đi từ lâu rồi,nghe thêm giọng điệu uy hiếp của Diệp Bắc Thần khiến cô không nhịn được mà trực tiếp nhấc chân ra khỏi giày,cơn đau gặp lạnh càng thêm xót.
Cô cúi xuống cầm giày sau đó muốn nhấc chân đi tới chiếc xe,nhưng Diệp Bắc Thần lại đi tới trước cô khom lưng xuống,giọng điệu hết sức kiên nhẫn:
– Lên đi,tôi cõng em.
Lục Hàm nhìn ánh mắt mọi người chung quanh nhìn cô chằm chằm, càng thêm ái ngại,chớp mắt cô liền bước qua Diệp Bắc Thần nhưng mỗi bước chân giống như nặng trĩu,không bước nỗi liền muốn khuỵu xuống cũng may Diệp Bắc Thần đỡ kịp.
Không nói nhiều,hắn vòng tay cô qua cổ trực tiếp bế xốc lên hướng xe màu đen đi tới mặc kệ cho cô giãy dụa,khoé môi vô tình cong lên một nụ cười nhẹ:
– Em còn giãy dụa,mọi người đều cho rằng hai chúng ta là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau đấy,họ càng thêm chú ý.
Quả nhiên,giây sau Lục Hàm không có giãy dụa,cô quay mặt áp toàn bộ gương mặt mình vào vòm ngực rắn chắc kia.
Diệp Bắc Thần nhìn bộ dạng xấu hổ của cô,khoé miệng khẽ nhếch lên.
Từ đằng xa,Lâm Y nhìn qua cửa kính có thể nhìn thấy rất rõ hai bóng dáng kia,khoé môi bất giác cong lên,cô ta nhấp một ngụm cà phê,cảm thấy hương vị không còn đậm đà như lúc ban đầu,liền lấy khăn giấy bên cạnh nhả ra,vừa hay ngẩng đầu lên lại phát hiện người đàn ông ban nãy đối khẩu cùng Diệp Bắc Thần đang đứng trước mặt mình.
Anh ta nhìn cô nở nụ cười sáng lạn,Lâm Y nhìn đến thất thần.
Giọng trầm thấp mà ôn hòa nhẹ nhàng vang lên:
– Cà phê không hợp khẩu vị của quý cô đây sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...