Sáng sớm,ánh nắng mùa đông kéo dài chiếu xuống mặt đất,bóng cây bách tùng đổ dài xuống lancan tạo nên một mảng tối.
Nhìn xuống bên dưới,cách mặt đất cao bốn mét,chẳng những có đình viện đẹp đẽ mà còn có chim chóc hoa cỏ,những bông cúc hôm qua vừa trồng đã bắt đầu thi nhau hé mở,dưới tán cúc,cách một đoạn là hồ cá.
Bóng cá vàng đang tung tăng bơi lội thỉnh thoảng lại nhảy vọt lên trên mặt nước thi nhau đớp lấy từng cánh hoa cúc theo gió bay xuống mặt hồ,bỗng chốc khung cảnh trở nên nhộn nhạo.
Bóng dáng An Bách Thảo đi từ trong nhà ra,cầm theo một bình nước nhỏ, hướng tới ban công khẽ cười.
Lục Hàm cũng mỉm cười đáp lại,sau đó lại xoay vào trong,ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh,bên tai vẫn còn cầm chiếc điện thoại.
Từ trong điện thoại phát ra giọng nói của một người đàn ông:
– Tạm thời,mấy ngày nay cảnh quay của cô cũng không có mấy,cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.
Dù sao,cô cũng là nhân vật chính cho nên đừng lo,mọi chuyện sẽ ổn thôi.
– Vu Lâm,cảm ơn ý tốt của anh.
Lục Hàm khẽ cười.
– Nếu không còn việc gì,tôi cúp máy trước nhé.
– Tạm biệt.
Đợi Vu Lâm tắt máy trước,Lục Hàm mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra,Diệp Bắc Thần cũng có nói chuyện của cô vốn dĩ không gây ảnh hưởng gì lớn cả,nhưng trong giới giải trí có chút phức tạp,chỉ cần có một tin gì đó đè lên hiển nhiên không còn ai để ý tới chuyện của cô nữa.
Vừa rồi,Vu Lâm có nói một tuần nữa sẽ qua thôi nhưng Lục Hàm lại không cho là như vậy.
***
– Đạo diễn Vu không có nói gì chứ?
An Bách Thảo thấy Lục Hàm đi ra liền đặt bình nước qua một bên chạy tới hỏi.
Lục Hàm đi tới chiếc ghế trắng cạnh hồ cá ngồi xuống,ánh nắng chói chang khiến cô có chút nheo mắt,lấy một chiếc thun trong túi cột lại tóc.
– Cũng không có nói gì nhiều,chỉ bảo tạm thời ở nhà tĩnh dưỡng mà thôi.
Dù sao,diễn viên lái xe gây tai nạn cũng là một chuyện vô cùng xấu hổ,nhất là cô còn chưa có bằng lái,nghĩ tới bây giờ Lục Hàm tính ra cũng chưa thi bằng,đúng như lời Diệp Bắc Thần nói,chuyện thi bằng lái xe với cô mà nói là chuyện khó tin nhất trên đời.
Cô cầm mấy viên thức ăn cho cá bên cạnh ném vào trong ao,mấy con cá bơi đến tranh nhau cướp thức ăn,trông bộ cũng vô cùng náo nhiệt.
Sau khi cho cá ăn xong,nhận lấy chiếc khăn An Bách Thảo đưa cho nhẹ nhàng lau tay,cô khẽ mím môi:
– Em nói xem lần này chị có phải gây tai hoạ nghiêm trọng hay không?
Nhất thời An Bách Thảo cũng không biết nên nói thế nào,đúng là có hơi nghiêm trọng nhưng cũng không đến mức là không thể tiếp tục diễn xuất.
Cô nhẹ nhàng an ủi Lục Hàm:
– Chị đừng lo, không phải còn có Diệp tổng sao,em tin anh ta sẽ nghĩ ra cách giúp chị.
Mặc dù không hiểu con người Diệp Bắc Thần cho lắm nhưng An Bách Thảo không thể phủ nhận cách làm việc của Diệp Bắc Thần vô cùng bá đạo,hơn nữa nếu sự việc nghiêm trọng thì phóng viên đã tới đây làm loạn lên rồi làm gì được yên bình như mấy ngày hôm nay.
Lục Hàm nghĩ tới là không muốn nói,Diệp Bắc Thần công khai đối đầu cư dân mạng thì có.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lục Hàm,An Bách Thảo cố tình nói thêm:
– Thật ra chị cũng đừng nghi ngờ Diệp tổng,em cảm thấy cách hành xử của anh ấy có chút bá đạo nhưng lại rất dứt khoát bảo vệ chị.
Ngược lại,em thấy Hạ tổng luôn dịu dàng với chị có khi nào quan tâm tới mấy chuyện này đâu,nếu anh ta quan tâm chị thì đã tới đồn cảnh sát đón chị về rồi.
Chị nói xem, một người đàn ông nếu thích một người nào đó sẽ quyết tâm bảo vệ ngay cả mặt mũi cũng không cần,em thấy Diệp tổng chính là như vậy đó.
Không nghĩ tới An Bách Thảo trông có vẻ đơn giản nhưng lại nhìn nhận sự việc một cách kỹ càng như vậy.
Những điều cô ấy nói khiến Lục Hàm rơi vào trầm tư, Diệp Bắc Thần sao lại không quan tâm mặt mũi chứ,anh là người rất sĩ diện mà.
Nhưng Hạ Minh Triệt thì sao anh có quan tâm cô sao,ngay cả hỏi thăm cô lấy một câu cũng không có,chỉ quan tâm tới công việc của anh ấy thôi.
Càng suy nghĩ lại càng rối rắm.
Ngây người một lát,như sực nhớ ra gì đó,Ăn Bách Thảo vỗ vai cô một cái làm Lục Hàm sực tỉnh.
Cô chớp chớp mắt nhìn Bách Thảo.
– Làm sao vậy?
An Bách Thảo nhìn cô một cách nghiêm túc:
– Lần trước chị ra ngoài nên em quên không nói với chị.
Bác sĩ Hạ dặn chị,thứ 6 qua bệnh viện kiểm tra dạ dày một lần nữa.
Hơn nữa,chị không chỉ bị nhiễm HP mà còn bị loét dạ dày nữa,cho nên việc ăn uống là vô cùng cẩn thận.
Sau này chị qua bên kia thì nhớ giữ gìn sức khoẻ.
– Ừm,chị biết rồi,cảm ơn em.
Em cứ làm như mình không gặp nhau nữa vậy.
Lục Hàm cũng chưa từng nghiêm túc kiểm điểm bản thân,thỉnh thoảng nếu không có ai đó dặn cô nhất định sẽ quên uống thuốc hoặc quên mất việc mình đang điều trị dạ dày.
Mặt ao khuếch tán từng vòng,hai người ngồi im thư giãn dưới ánh nắng hồi lâu,tiếng thím Trương từ trong nhà vọng ra thúc dục vào ăn sáng.
– Cô chủ,Bách Thảo mau vào ăn sáng đi.
Lục Hàm đứng dậy mỉm cười nhìn Bách Thảo:
– Em nói xem thím Trương có phải giống một bà mẹ hay không?
Hai người nhìn nhau cười ấm áp rồi đi vào bên trong.
Ngoài sân,từng cánh hoa bằng lăng màu tím nhẹ nhàng đung đưa theo gió,một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua,những cánh hoa yếu ớt thi nhau rơi xuống, rải rác khắp sân một màu tím trông vô cùng bắt mắt.
***
Diệp Bắc Thần lấy áo vest mặc vào chiếc áo vest được cắt may khéo léo càng tôn lên bóng lưng thẳng tắp của anh.
– Thứ mà bên kia muốn rất đơn giản,thứ Lâm Mặc muốn là tiền,chuyện ông ta lợi dụng mối quan hệ Phương An Nhã để thông quan cũng đã tới tai Phương Tư Hành.
Chỉ là,bằng chứng chuẩn bị giao cho sở cảnh sát thì đột nhiên mất tích,cho nên hẳn là có liên quan tới nhóm người Tịnh Trung cùng Mã Thiên Quốc.
Cho nên từ vòng quan hệ này suy ra được bọn người này có mối liên hệ mật thiết,xem ra vẫn là dính dáng tới Thiên Vân Hội.
Còn chuyện của Hạ Minh Triệt tạm thời theo dõi là được,xem hắn qua lại cùng ai,trước mắt,cứ để bọn hắn thong dong thoải mái đi.
Phong Kính Lăng khẽ gật đầu,cùng vào sinh ra tử với Diệp Bắc Thần nhiều năm cho nên sớm đã quen với cách làm việc dứt khoát của Diệp Bắc Thần,nhưng có một chuyện anh ta vẫn không hiểu nổi người của Thiên Vân Hội vì sao lại cứ phải nhắm vào Diệp thị,đâu phải mình Diệp thị mới kinh doanh dược phẩm đâu.
– Lão Diệp,gần đây không thấy thư ký nhà cậu đâu,không phải cậu hành hạ người ta chạy mất dạng rồi chứ?
Nghĩ cũng thấy làm lạ,gần đây hiếm khi thấy Vũ Nam Phong xuất hiện bên cạnh Diệp Bắc Thần.
Bình thường,chẳng phải trong mọi cuộc họp cũng phải cần có trợ lý dám sát công việc chứ,hiện nay lại đẩy sang cho anh,cho nên Phong Kính Lăng mặc dù cảm thấy kỳ quái,
cũng không muốn hỏi thêm.
Diệp Bắc Thần không trả lời chỉ mỉm cười đáp:
– Công việc ở bên nhà kho cũng cần có người để ý mà,cậu ta thay tôi qua đó kiểm soát rồi.
Sắc mặt Diệp Bắc Thần nói xong liền trở nên nghiêm túc.
– Cuộc họp bắt đầu lúc mấy giờ?
Phong Kính Lăng giơ tay nhìn đồng hồ:
– Hiện giờ chúng ta nên nhanh chóng đến đó, lãnh đạo bên Bộ Y tế cùng Bộ tài chính cũng đang trên đường tới!
– Đi thôi.
Hiện tại,sau khi sản phẩm được tung ra thị trường thì cần phải có mối quan hệ với Bộ Y Tế cùng Tài chính là vô cùng quan trọng.
****
Trời mưa càng lúc càng nặng hạt, những giọt mưa rơi xuống trên mặt nước tích tụ bắn ra thành nhiều đoá hoa.
Lục Hàm nhìn xuống bên dưới lầu,Lâm Nhược Na lái chiếc xe màu đỏ quen thuộc đỗ bên dưới,cầm ô đi vào tiệm.
Nhìn thấy cô gái mặc áo len màu xanh,Lâm Nhược Na mỉm cười đi tới,vỗ vai một cái rồi ngồi xuống ghế đối diện:
– Làm sao mà ngồi thẫn thờ vậy,không phải Diệp Bắc Thần tối nay đến đón cậu à?
Lục Hàm lười biếng ngẩng đầu:
– Không phải anh ta tối nay mới đến sao,tớ đương nhiên phải tranh thủ cơ hội thoải mái một chút.
– Trông vẻ mặt của cậu không tình nguyện cho lắm,cũng không phải là đi tới nhà giam,có gì không thoải mái chứ?
Một lát sau,phục vụ như cũ mang tới trước mặt Lâm Nhược Na một ly cà phê vị matcha,cô liền cảm ơn sau đó nhấp một ngụm rồi nói tiếp:
– À, Diệp Bắc Thần trả lại xe cho tớ còn nói không được giao xe cho cậu nữa.
Cậu có cần tớ giới thiệu một trung tâm học lái xe không?Nhưng mà tớ cũng không chắc trong thời gian tới cậu được lái xe ra ngoài đâu.
Lục Hàm hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Nhược Na chằm chằm:
– Cậu đang học theo tính cách Diệp Bắc Thần đấy à,anh ta còn không tin tớ sẽ thi bằng lái.
Anh ta còn cười nhạo tớ nữa.
Kết quả Lâm Nhược Na nghe xong đưa tay kéo mặt cô một cái.
– Làm gì vậy?
Lục Hàm cảm thấy lạ liền hỏi.
Lâm Nhược Na nhìn cô chăm chú nói:
– Cậu đúng là đồ ngốc mà.
– Hừ,cậu đang cười nhạo tớ.
Lục Hàm nhịn không được cũng bật cười.
Trong tất cả mọi chuyện thi bằng lái chính là chấp niệm mà cô không vượt qua được.
Hai người trò chuyện một lát,Lục Hàm không nhịn được nhìn xuống bên dưới.
Đối diện tiệm cà phê là cửa hàng bán hoa,như nghĩ đến gì đó,cô cầm ô đứng dậy:
– Nhược Na chờ mình một chút!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...