Tịnh Vân không nghĩ Lục Hàm thật sự rời khỏi Diệp gia, đã vậy thì kế hoạch của cô ta càng tiến hành thuận lợi.
Nghĩ tới bộ dạng ủy khuất hận không thể gỡ được bộ mặt thật của cô chắc Lục Hàm hẳn là rất căm ghét cô đi.
Điều này lại càng tốt,cô muốn từng người, từng người thân bên cạnh Diệp Bắc Thần lần lượt rời xa hắn khiến hắn rơi vào tuyệt vọng, đau khổ.
– Cô Tịnh, đây là phòng mà thiếu gia đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Người giúp việc đứng sau chợt lên tiếng, Tịnh Vân mới nhẹ nhàng quay lại nở nụ cười thân thiện, giọng nói thêm vài phần dịu dàng khiến người nghe cảm thấy rất dễ chịu.
– Cảm ơn cô,mà cô tên gì vậy?
Tiểu Hy trước giờ chính là giúp việc cho Lục Hàm, nhưng sau khi Lục Hàm rời đi thì cô được điều đến phòng bếp.
Trước giờ ngoài Lục Hàm ra chưa có ai lại dùng ngữ điệu thân mật để hỏi han cô như vậy nên đột nhiên đối với cô Tịnh Vân này có vài phần cân nhắc.
Dù sao trước đây cũng vì cô ta mà Lục Hàm mới phải chịu ủy khuất như vậy.
Hơn nữa biết đâu đây lại là cơ hội tiếp cận để minh oan cho cô chủ.
Nghĩ vậy, Tiểu Hy lập tức vui mừng, ánh mắt đơn thuần nhìn Tịnh Vân.
– Dạ em tên Lạc Hy, mọi người thường gọi em là tiểu Hy.
Tịnh Vân nghe Tiểu Hy thành thật trả lời, biểu cảm lại rất e dè, đầu hơi cúi xuống nên cô ta cũng không nghi ngờ gì.
Từ từ tiến lại đứng trước mặt Lạc Hy, sau đó dùng cái quạt mà cô ta đang cầm sau đó nâng cằm Tiểu Hy đối diện với mặt mình.
Đối diện với ánh mắt của Tịnh Vân, tiểu Hy không khỏi có chút run sợ bởi cô ta trang điểm đôi mắt vô cùng sắc, giống như chỉ cần chớp một cái liền có thể nhìn thấu đối phương vậy.
Nhưng vì cô chủ, Tiểu Hy nhất định phải khiến Tịnh Vân hoàn toàn tin tưởng mình.
Ánh mắt Tiểu Hy vẫn mở to giống như đang ngạc nhiên vậy.
Tịnh Vân nhìn cô một lát sau đó mới buông ra, cô ta nở nụ cười trông vô cùng xinh đẹp.
– Tiểu Hy, cái tên thật đáng yêu.
Em có muốn tới chỗ của chị hầu hạ không.
Tiểu Hy nghe xong thì rất vui mừng nhưng ngoài mặt thì lại tỏ vẻ do dự, ánh mắt hơi cúi xuống định từ chối nhưng đã bị Tịnh Vân lên tiếng ngăn cản.
– Không cần sợ đâu, chị không khắt khe quá đâu, em cứ yên tâm.
Nếu em để ý Bắc Thần sẽ trách phạt thì đừng lo, nhất định anh ấy sẽ đồng ý thôi.
– Thật sao ạ, cảm ơn cô Tịnh.
Tiểu Hy giống như rất vui vẻ vậy, liên tục cảm ơn Tịnh Vân khiến cô ta nở nụ cười hài lòng.
– Đừng gọi ta là cô Tịnh, cứ gọi là chị được rồi.
Trông em cũng tầm tuổi em gái ta thôi.
Bây giờ giúp ta sắp xếp hành lý đi.
– Vâng ạ.
Tịnh Vân nói xong thì tao nhã bước về phía bàn trang điểm ngồi xuống, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương, cô ta khẽ cong khóe môi.
Tiểu Hy vô cùng nghe lời mà nhanh nhẹn giúp Tịnh Vân treo đồ vào tủ, trải lại ga giường, sau đó dọn dẹp lại vài thứ một cách thuần thục, lại vô cùng ngăn nắp khiến Tịnh Vân rất vừa ý.
- -----
Lục Hàm sau khi tới siêu thị cô mới phát hiện là mình quên mang tiền, sau đó cô phải nhờ nhân viên mang đồ về nhà mới có thể thanh toán.
Trước đây ở Diệp gia, Lục Hàm chưa bao giờ vào bếp, hơn nữa cha mẹ nuôi và Diệp Bắc Thần cũng không quản cô nên đối với chuyện nấu nướng, Lục Hàm căn bản không thể.
Cho nên cô chỉ mua mì hộp, cùng đồ ăn nhanh thôi.
Sắp tới cô còn phải ra ngoài làm thêm nữa, tiền tiêu vặt của cô ở Diệp gia cũng sắp hết rồi.
Càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Mãi suy nghĩ không để ý, trong lúc pha mì Lục Hàm không cẩn thận làm bỏng tay.
Cô vội vàng ngâm tay vào nước, cho tới khi quay ra thì mì đã trương cả lên.
“ Lục Hàm ơi là Lục Hàm mày ngay cả nấu mì cũng không làm được để Diệp Bắc Thần biết được còn không cười vào mặt mày mới lạ.
”
Nói xong, Lục Hàm chợt ngẩn người, sao lúc nào cô cũng nghĩ tới hắn ta vậy chứ.
Lấy tay vỗ vào má cho tỉnh táo, lúc này mà cô vẫn còn nghĩ tới kẻ vô lương tâm đó nữa.
Bây giờ chắc đang vui vẻ bên Tịnh Vân đi.Biết cô đã rời khỏi Diệp gia nhất định sẽ rất vui,còn không thèm đi tìm cô.
Càng nghĩ Lục Hàm càng cảm thấy bản thân thật là ngốc mà.
Mong rằng ba năm sẽ nhanh chóng qua đi.
- ----
Tại Diệp gia, Diệp Bắc Thần sau khi cùng Tịnh Vân dùng cơm thì liền đi tới thư phòng.
Tịnh Vân cũng không làm phiền nên cũng đi về phòng của mình.
Ngồi trong thư phòng, dưới ánh đèn mờ nhạt, Diệp Bắc Thầm lại rơi vào trầm tư.
Không biết Lục Hàm bây giờ ra sao rồi, ăn uống có tốt không.
Lần trước nếu hắn không quá đáng thì Lục Hàm căn bản cũng sẽ không rời đi.Nhưng nghĩ tới ánh mắt đối nghịch của cô thì Diệp Bắc Thần không khỏi tức giận, lần này ra ngoài cũng tốt, để cô chịu một chút khổ vậy.
Nhưng bản thân thì lại hành động ngược lại, lấy điện thoại ấn một số rồi gọi đi.
Vũ Nam Phong đang ngủ ngon lành thì chuông điện thoại bên cạnh đột ngột reo lên khiến cậu ta hơi khó chịu, không biết tên điên nào còn gọi vào giờ này, không biết người khác đã ngủ rồi sao.
Nhưng trên màn hình điện thoại là dòng chữ “ Đại boss ”,cậu ta dụi thêm vài cái xác định bản thân không nhìn lầm thì lập tức bắt máy,giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
– Tổng giám đốc, có việc gì không ạ?
– Làm phiền cậu rồi, cậu ngủ tiếp đi.
Nói rồi thì lập tức cúp máy khiến người kia một phen ngơ ngác.
Giọng điệu có chút mệt mỏi của Diệp Bắc Thần khiến cậu ta tỉnh ngủ hẳn.
Mình không nghe lầm đấy chứ, giọng điệu của boss cũng có lúc dễ nghe như vậy sao.Nhưng gọi điện làm phiền mình à, boss cũng rảnh thật hại mình bị mất ngủ.
Diệp Bắc Thần vốn muốn thăm dò tình hình của Lục Hàm nhưng hắn lại không biết phải mở lời như thế nào,hắn biết Lục Hàm nhất định là đang còn giận hắn cho nên hắn cũng không thể trực tiếp gọi điện cho cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...