Đôi khi,con người ta luôn mâu thuẫn giữa được và mất,vừa muốn có lại vừa không muốn mất đi.
_______
– Tiểu Hàm.
Giọng nói quen thuộc này Lục Hàm đã nghe suốt mấy năm nay cho nên không thể nhầm lẫn được,trên tay là đĩa bánh kem cùng một ít hoa quả,cô quay người mỉm cười nhìn Lâm Nhược Na có chút lười biếng.
– Cậu có cần phải gọi tớ lớn tiếng như vậy không?
Lâm Nhược Na hơi nhướn người về phía trước,ánh mắt khẽ chớp:
– Hừ! Cậu không đi tiệc cùng tớ là vì không nỡ từ chối Hạ Minh Triệt.
Cậu thật sự trọng sắc khinh bạn nha.
Không có nha,bởi Hạ Minh Triệt rủ cô trước nha.
Lục Hàm còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói trầm ấm xen vào:
–Lâu ngày không gặp mà Nhược Na tiểu thư thật khác so với tưởng tượng.
Người đàn ông nói xong không khỏi nhìn qua Lục Hàm gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Chân mày khẽ nhếch,Lâm Nhược Na không khỏi đắc ý,đương nhiên lúc nào cô chẳng đẹp.
Cô nhìn người vừa tới,dáng dấp cũng không tệ,nhưng mà hình như cô không quen anh ta,cô giương mắt hạnh lên hỏi:
– Anh là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?
Nhìn người đàn ông mặc bộ suit thẳng tắp,khuôn mặt anh ta trông cũng rất dễ gần nhưng Lục Hàm lại cảm thấy anh ta xuất hiện không hề có thiện ý.
Cô khẽ nhìn Lâm Nhược Na,không lẽ người đàn ông này cùng cô ấy có quan hệ,thế còn Trần Vỹ thì sao.
Nhưng ánh mắt nghi ngờ của Lâm Nhược Na lại trả lời cho cô biết rằng,căn bản cô ấy cũng không quen anh ta.
Phương An Nhã cũng không mấy khó chịu trước sự ngạc nhiên của Lâm Nhược Na,anh ta liền mỉm cười đầy ý vị:
– Không biết em còn nhớ sợi dây chuyền này không?
Anh ta liền lấy trong túi ra một sợi dây chuyền hình ngôi sao.
Trong đêm tối,sợi dây như một thứ có ma lực phát ra ánh sáng làm người ta gợi nhớ về một miền ký ức nào đó sâu thẳm.
Rất nhiều năm trước,Phương An Nhã còn là một cậu bé mập mạp,bởi vì anh luôn bị bạn bè trêu trọc nên rất tự ti.
Có một lần,anh bị một đám học sinh quậy phá bắt nạt,chính Lâm Nhược Na đã cứu anh,sợi dây chuyền này chẳng may Lâm Nhược Na vô tình làm rơi,đến khi phát hiện thì cô đã đi xa rồi.
Sau khi tìm hiểu,anh muốn trả lại thì phát hiện cô đã ra nước ngoài.
Hiện tại,gặp được người mà mình ngày đêm mong nhớ,Phương An Nhã vô cùng kích động chỉ là anh ta vẫn phải duy trì dáng vẻ cẩn trọng,điềm tĩnh.
Nhưng có lẽ chuyện năm nào cũng chỉ có mình Phương An Nhã nhớ còn Lâm Nhược Na thì sớm đã quên,cô chỉ khẽ nhíu mày,thoáng qua sợi dây chuyền hình ngôi sao không ngừng phát ra ánh sáng dưới bóng đêm mờ ảo.
Cô liền nở nụ cười rất nhẹ,giống như chẳng mấy quan tâm:
– Hoá ra là ở chỗ anh,thảo nào khi về tới nhà lại chẳng thấy đâu,tôi cứ nghĩ là rớt ở đâu đó.
Thật ra,đây là sợi dây chuyền kỷ niệm duy nhất mà mẹ để lại cho tôi.
Giờ thì anh trả lại được rồi chứ!
Lục Hàm khẽ nắm lấy bàn tay đang khẽ run lên của Lâm Nhược Na an ủi.
Cô từng nghe Nhược Na kể năm cô ấy 15 tuổi,cha mẹ cô cũng chính là Lâm Thu Phong - Chu Văn Văn, hai vợ chồng Lâm gia cũng coi như có tiếng trong ngành Đông y lúc bấy giờ,chính họ đã sáng lập ra cổ phần dược Lâm Thị.
Nhưng không hiểu sao trên đường trở về lại xảy ra tai nạn,khi cảnh sát điều tra thì chỉ là sự cố giữa hai xe va chạm thôi.
Còn Nhược Na tuổi còn quá nhỏ nên không thể gánh vác Lâm Thị,nên đành để người chú Lâm Mặc của mình điều hành thay.
Bây giờ,cô ấy đã trưởng thành,có thể nói là một bác sĩ giỏi,đương nhiên trở về nhà họ Lâm cũng là để kế thừa thứ nên thuộc về cô ấy.
Tâm trạng của Lâm Nhược Na,Lục Hàm vô cùng đồng cảm,bởi cha mẹ cô cũng mất vì tai nạn,chỉ là khi đó cô còn quá nhỏ để hiểu được sự mất mát ấy.
Khi Lâm Nhược Na tính chộp lại sợi dây chuyền từ trong tay người đàn ông thì anh ta khẽ rút lại khiến cô ấy chẳng may trượt chân ngã nhào vào lòng người đàn ông.
Lục Hàm định vươn tay ra giữ lại nhưng không kịp,kết quả xuýt nữa thì cô cũng loạng choạng sắp ngã.
Nhìn cảnh hai người tình tứ ôm nhau trước mắt,Lục Hàm không khỏi bối rối,mắt phượng có chút lơ đễnh nhìn sang hướng khác.
Mùi xạ hương kết hợp với mùi nam tính của người đàn ông xộc thẳng vào mũi khiến người ta có chút mê man.
Lâm Nhược Na hơi nhíu mày,hai má cô có chút nóng,không biết có phải do tác dụng của ly rượu vừa rồi hay là do sự ngại ngùng của bản thân cô,vội vàng đẩy người đàn ông ra,Lâm Nhược Na hơi cau mày,giọng điệu có chút không vui:
– Là anh cố ý phải không? Tôi biết bản thân mình xinh đẹp vẫn luôn thu hút người khác phái,nhưng mà anh cũng không cần thiết phải dùng cách này để lợi dụng tôi đâu.
Lâm Nhược Na trước giờ rất xem thường những người đàn ông như vậy.
Còn sợi dây chuyền kia,mặc dù quý giá khiến tôi không nỡ rời xa,tiếc là nó toàn gợi đến những chuyện không vui,anh thích thì cứ giữ lại đi.
Nói xong,cô liền muốn kéo Lục Hàm rời khỏi.
Lục Hàm vẫn luôn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, mặc cho Lâm Nhược Na kéo đi,cô biết Lâm Nhược Na quan trọng sợi dây chuyền đó như thế nào,cô ấy chỉ đang kiêu ngạo không thừa nhận mà thôi,nhưng hình như người đàn ông không hề có ý muốn để họ rời đi.
Phương An Nhã nhìn bộ dạng tức giận của Lâm Nhược Na cũng không mấy khó chịu,ngược lại anh lại nảy sinh ra cảm giác khó hiểu,hứng thú chăng?Môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười sâu sa,anh ta liền nói:
– Không lẽ em chưa từng tò mò về cái chết của cha mẹ mình!
Quả nhiên,giây sau Lâm Nhược Na dừng bước,cô buông tay Lục Hàm nói nhỏ:
– Tiểu Hàm,cậu qua bên kia ăn chút bánh rồi chờ mình,xong chuyện mình sẽ qua.
Lục Hàm khẽ gật đầu,ánh mắt hơi dừng trên Phương An Nhã có chút suy ngẫm,cô cảm thấy là chuyện riêng giữa Nhược Na cùng anh ta,cô không nên xen vào thì hơn.
Đợi Lục Hàm rời khỏi,Lâm Nhược Na mới xoay người tiến gần lại chỗ Phương An Nhã đang đứng,cô lạnh lùng nhìn thẳng anh ta:
– Bây giờ ở đây chỉ có hai chúng ta,anh nói được rồi chứ?
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của Lâm Nhược Na,Phương An Nhã vô thức sờ cằm,mắt hơi nheo lại ý trêu đùa:
–Hình như em quá dễ tin người rồi? Anh thật sự cũng không biết nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của cha mẹ em!.
Phương An Nhã còn chưa nói hết,Lâm Nhược Na đã muốn giơ tay đánh anh ta,nhưng phản xạ Phương An Nhã khá tốt,anh ta nhanh tay liền chớp được bàn tay của cô.
Bàn tay của thiếu nữ thật sự mềm mịn khiến anh ta không nỡ buông ra.
Lâm Nhược Na càng bực bội hơn,cô lộ vẻ không kiên nhẫn nói:
– Rốt cuộc mục đích của anh là gì?Còn nữa ngay cả tên anh tôi còn không biết,mắc mớ gì tôi phải tin anh?Anh nói tôi dễ tin người phải chăng anh quá mức tự tin.
Từ đầu tới cuối,Lâm Nhược Na toàn thể hiện thái độ thù địch với anh ta,chính là cô không muốn cùng anh nói chuyện đàng hoàng.
Phương An Nhã đương nhiên biết điều này,anh chưa từng nói với cô tên của anh,thật ra là chưa kịp nói.
Nhìn sâu vào ánh mắt của cô,Phương An Nhã vẫn rất kiên nhẫn,anh ta nhẹ nhàng buông tay Lâm Nhược Na,ghé sát vào gương mặt kiều diễm của cô mà thì thầm:
– Tên của anh là Phương An Nhã,em nhớ cho kỹ,lần sau gặp mong em sẽ không quên.
Nói xong liền buông cô ra,Phương An Nhã nhìn sợi dây chuyền trong tay,anh ta liền cố ý phe phẩy trước mặt Lâm Nhược Na,nhưng anh ta vẫn thu lại,hết sức nghiêm túc nói tiếp:
– Nếu muốn lấy lại sợi dây chuyền cùng bí mật về cái chết của cha mẹ em thì tối ngày mai tới Đường Dạ gặp anh.
Nói xong liền đưa danh thiếp của anh ta cho Lâm Nhược Na.
Đường Dạ - cái tên này có chút xa lạ,Lâm Nhược Na khẽ nhíu mày nhưng vẫn quyết định tối mai sẽ đi gặp anh ta.
Phương An Nhã nhìn cô thật lâu sau đó mới rời khỏi,cầm tấm danh thiếp trên tay,Lâm Nhược Na khẽ nhíu mày,hoá ra Phương An Nhã là ông chủ của Đường Dạ.
- ---
Lục Hàm ăn hết ba cái bánh kem rồi,bụng muốn no căng luôn,Hạ Minh Triệt thì vẫn trò chuyện cùng mấy vị khách bên kia,còn Lâm Nhược Na sao mãi vẫn chưa trở lại.
Cô có chút lo lắng,định đi tìm cô ấy thì bị một đôi giày cao gót chặn lại.
– Xem ra tôi và cô đúng là có duyên,ở đâu cùn có thể gặp.
Vốn dĩ Lục Hàm chỉ muốn tránh đi,nhưng giọng điệu của người phụ nữ khiến cô phải ngước lên nhìn.
Quả nhiên là Tịnh Vân,đúng là âm hồn bất tán mà.
– Vậy sao? Tôi lại cảm thấy có người cố ý sắp xếp thì đúng hơn!
Giọng điệu Lục Hàm vô cùng mỉa mai,mỗi lần nhìn thấy Tịnh Vân cô lại nghĩ tới ánh mắt dịu dàng của Diệp Bắc Thần dành cho cô ta,thật ngứa mắt làm sao.
Thật là giữa hai người phụ nữ khi cùng nhau đối nghịch cũng chỉ vì một người đàn ông.
Bây giờ,chẳng phải Tịnh Vân đã có được Diệp Bắc Thần lẽ ra cô ta nên kè kè đi theo anh mới phải,hà cớ gì cứ muốn cùng cô gây phiền toái.
Tịnh Vân khẽ cười nhìn cô:
– Vậy thì cô cứ nghĩ thế đi,dù sao giữa hai chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện để nói!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...