Do tối qua uống quá nhiều nên sáng nay Hải Lam không thức sớm theo đồng hồ sinh học, cô ngủ một mạch đến tận 10 giờ.
Ngô Thanh Nhu đã sớm chuẩn bị tốt bữa sáng và note lại tờ giấy để trên bàn cho cô rồi vội vàng đến trường.
Sau khi tỉnh dậy Hải Lam nhớ hôm nay mình không có tiết học.
Vốn dĩ cô định sẽ cùng Nhi tận hưởng một ngày ngọt ngào ở nhà, không ngờ.....
Cô nhìn thấy thức ăn và tờ giấy Ngô Thanh Nhu để lại, trong lòng cảm khái cô ấy quả thật là một người chu đáo.
Cô không ăn chỉ để lại trên tờ giấy 2 chữ cám ơn rồi đi về nhà.
Cả đêm không tắm khiến cô vô cùng bứt rứt, cầm điện thoại ra xem có hẳn mấy chục cuộc gọi lẫn tin nhắn của Tô Uyển Nhi.
Còn có của tất cả mọi người ở nhà chị ấy đều hối hả tìm cô, cô nghĩ tối quá mình cũng quá thiếu suy nghĩ đi, lỗi là do một mình Nhi gây ra cô không nên để mọi người lo lắng cho mình như vậy.
Dù vậy cô vẫn không biết phải đối mặt Tô Uyển Nhi ra sao vì thế quyết định đến nhà Cao Văn , cô vẫn còn giữ chìa khóa nhà chị ấy.
0..............0
Tô Uyển Nhi lo lắng suốt một đêm, chạy ngoài đường tìm kiếm lâu lâu lại về nhà xem em đã về chưa.
Trước giờ cô chưa từng rơi vào tình trạng như thế này, rõ ràng trước đó mọi chuyện vẫn ổn, sao đột nhiên lại mất tích.
Về đến nhà đã 8 giờ vẫn không thấy Hải Lam, chỉ nhận được một tin nhắn đơn giản " Em có việc.
Cần yên tĩnh, đừng lo cho em ".
Đọc xong tin nhắn Tô Uyển Nhi tức điên lên, làm cho mình lo lắng suốt một đêm mất ngủ suốt một đêm chạy ngoài đường vô phương vô hướng, vậy mà em chỉ đơn giản nói vài chữ xem như xong..
Thật ra là đang chơi trò gì đây.
Nguyễn Chính Cần nhìn người đang nằm 1 đóng trên sofa tiếp khách ở phòng làm việc của mình mà lắc đầu.
Anh cũng là lần đầu nhìn thấy cô em gái này thê thảm như vậy, trước đây đều là em ấy bỏ rơi người ta không thương tiếc, bây giờ lại như cái cây khô bị rút hết nước rụng hết lá, khô quắc trên cái ghế kia.
Nguyễn Chính Cần : Đây là phòng làm việc của anh, em muốn than thở thì đến tìm Uyển Thư.
Tô Uyển Nhi : Ai nói với anh là em than thở.
Em là đang tức giận.
Nguyễn Chính Cần cười khẩy " Không ai tức giận mà nằm quắt queo, em nên đi tìm nơi Hải Lam đang ở hoặc là đưa em ấy về hoặc là đốt nơi đó.
Tô Uyển Nhi gãi gãi đầu, nếu cô mà biết em ở đâu thì cần gì buồn bực suốt ngày đây.
Điện thoại chợt vang lên là Lam Bá Nhạc .
Đã lâu anh ta không tìm cô không biết lần này lại có chuyện gì, giọng cô bất mãn bắt máy " Nói đi ".
Đầu dây bên kia hốt hoảng lên tiếng " Uyển Nhi, cấp dưới của anh bị trúng đạn đang trên đường đến bệnh viện của em, anh cần em giúp".
Tô Uyển Nhi nhíu mày " Trúng đạn ở đâu ?"
Lâm Bá Nhạc : Ngay ngực trái.
Tô Uyển Nhi : Em lập tức sắp xếp phòng phẫu thuật, anh mau đưa người đến.
Cúp điện thoại cô lập tức chạy đến bệnh viện, tình cẢm của cô bây giờ cũng phức tạp như ca phẫu thuật sắp tới này vậy, đều ngay ngực trái.
Hải Lam vẫn như bình thường cần đến lớp thì đến, cần giải quyết công việc công ty thì vẫn làm, nhưng tâm trí vẫn cứ như lơ lửng trên mây.
Gần như cả ngày nay Nhi không tìm cô cũng không thấy bóng dáng, không lẽ là không quan tâm hay do chị nghĩ mình đi rồi cũng trở về.
Hôm nay cô lại được Ngô Thanh Nhu mời đi ăn, theo lí thường cô nhất định sẽ không đi nhưng bây giờ cô cần có nơi để giải bớt tâm trạng.
Cô được sinh ra trong thời đại nam tôn nữ ti, đờn ông có quyền tam thê tứ thiếp nhưng đờn bà thì phải tam tòng tứ đức.
Đáng lí cô cũng sẽ phải chấp nhận số phận như vậy nhưng có lẽ do Tô Uyển Nhi đã quá nuông chiều cô nên lòng chiếm hữu của cô ngày một lớn.
Cô thật sự không thể chấp nhận chia sẽ hoặc bị bỏ rơi, đời này cô chỉ yêu một lần và một chỉ yêu một người.
Cô mang tư tưởng của cô gái thế kỉ 19 nhưng sống ở thế kỉ 21 thật khổ tâm.
Ngô Thanh Nhu cũng là một con cáo, cô biết khi tâm trạng một cô gái đang không tốt ở bên cạnh an ủi quan tâm thì cô ta sẽ nhanh ngã vào lòng cô thôi.
Cô cũng thuộc cấp độ tra nữ nhưng không có nhiều nhân duyên như Tô Uyển Nhi vả lại thủ đoạn hơi ti tiện dù mang danh là giảng viên đại học.
Ngô Thanh Nhu : Hải Lam, tâm trạng đã ổn hơn chưa ?
Hải Lam mỉm cười lễ phép " Đã tốt hơn hôm qua nhiều ".
Ngô Thanh Nhu : Vậy em có thể kể tôi nghe chuyện gì được không ?
Hải Lam cảm thấy người ta đã giúp đỡ mình nhiều như vậy còn ân cần thăm hỏi, kể nghe một chút thì cũng không sao sẵn tiện cô cũng có nơi để trút bầu tâm sự.
Sau đó cô mang sự khó chịu cùng nghi vấn trong lòng về Tô Uyển Nhi nói cho Ngô Thanh Nhu biết.
Cô ta nghe xong thì im lặng một lúc, cô không ngờ Hải Lam cũng thích con gái hơn nữa đã có người yêu rồi.
Người đó còn là một cô gái lớn hơn em ấy khá nhiều tuổi rất xinh đẹp lại cũng giống cô là một tra nữ.
Hải Lam thấy Ngô Thanh Nhu không nói gì thì lên tiếng hỏi " Chị thấy thế nào ? "
Ngô Thanh Nhu : Tôi nghĩ trước giờ cô ấy đùa giỡn tình cảm người khác quen rồi, thú vui đã ăn sâu vào máu khó mà thay đổi.
Hải Lam : Nhi sẽ không đùa giỡn tình cảm với em.
Cô chắc nịch khẳng định, cô cảm nhận được sự thật tâm của chị ấy nếu không cũng không bất chấp mà tới đây tìm chị.
Ngô tHanh Nhu : Tôi cũng từng gặp qua cô ấy.
Tôi thấy cô ấy có thể là thật lòng nhưng dễ cả thèm chóng chán.
Hải Lam im lặng, cũng có thể chị ta nói đúng.
Người xinh đẹp ưu tú như Nhi quả thật không cần chú tâm vào một người quá lâu...!Lòng cô đang rối bời nay thêm những lời này thì lại càng phân vân.
Ngô Thanh Nhu nhìn thấy biểu tình đó của Hải Lam thì biết lời nói của mình đã phần nào có tác dụng, cô mỉm cười người con gái kia không biết trân trọng em thì để tôi.
Cô bước đến nắm lấy tay Hải Lam " Đừng buồn, tôi luôn bên cạnh em "..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...