“Chú Đinh, chú đang suy nghĩ điều gì vậy?”
Hoắc Minh Dương nắm rất rõ những kỹ xảo dùng
rong thương lượng, từng bước ép sắt.
“Không có nhưng mà… Chỉ có thế làm như
vậy, nếu không đừng nói là làm thông gia, cho dù
là anh em ruột thì cháu cũng sẽ không đầu tư vào
mảnh đất này dù chỉ là một đồng tiền, bởi vì cháu
nhất định phải có được mảnh đất này, trừ khi là
chú có thế cân nhắc đến chuyện chuyển nhượng
lại mảnh đất này cho cháu” Những lời của Hoäc
Minh Dương cũng đã nói đến mức này rồi, thái độ
cũng đã được bày tỏ rất rõ ràng, miếng đất này,
anh muốn!
“Minh Dương, bữa cơm ngày hôm nay là vì
muốn tạo cơ hội để cho Thanh Uyển và Minh Vũ
gặp mặt làm quen một chút, chúng ta không nói
đến chuyện công việc, được không” Đỉnh Chính
Nghĩa không quá bắng lòng thảo luận sâu hơn về
vấn đề mảnh đất này cùng với Hoắc Minh Dương,
cũng giống như là có một số việc không cần phải
nói ra quá rõ ràng đến như thế vậy.
“Cháu cũng đã bày tỏ rất rõ thái độ của chính
mình ra rồi, nếu như ngày nào đó mà chú có đổi ý
thì có thể liên lạc lại cho cháu bất cứ lúc nào” Sau
khi Hoäc Minh Dương nói xong thì lại nở một nụ
cười với Đính Chính Nghĩa, tỏ rõ lập trường của
anh, cũng lại tỏ rõ ra khí phách của anh.
Diệp Tính Gia thấy Hoắc Minh Dương vẫn
chưa ăn được cái gì thì đợi đến lúc anh vừa nói
xong, cô đã ngay lập tức kéo Hoắc Minh Dương:
“Ấn chút cơm” Ít nhiều gì thì cũng phải ăn một
chút mới được, khoảng thời gian này phải chăm
sóc thân thể cho thật tốt, như vậy thì qua một thời
gian ngắn nữa mới có thể tiến hành phẫu thuật.
“Ừ” Hoắc Minh Dương cười với Diệp Tĩnh Gia,
nhưng mà nụ cười này không giống với nụ cười
mà anh vừa mới cười với Đinh Chính Nghĩa, loại
mỉm cười chan chứa ấm áp như thế này khiến
cho Diệp Tĩnh Gia có loại cảm giác, một góc nào
đó trong trái im cô đã bị tan chảy: “Anh… Anh
như thế này khiến tôi có chút cảm giác không
chịu nổi”
“Đừng làm loạn” Hoắc Minh Dương đưa tay
đặt lên trên mái tóc được chải gọn gàng của Diệp
Tĩnh Gia, sau đó khẽ xoa nhẹ, lúc ở bên ngoài anh
vĩnh viễn đều sẽ thể hiện ra hình tượng của một
người chồng tốt, Diệp Tĩnh Gia biết, chẳng qua chỉ
là anh gặp dịp thì góp vui lấy lệ, diễn trò cho mọi
người xem mà thôi, nhưng mà trong lòng cô vẫn
không khống chế được sự vui vẻ: “Ừm”
Bà Hoäc vui mừng nhìn đôi vợ chồng son
ngồi bên kia, kết hôn lâu như vậy rồi nhưng vẫn ít
khi bà ta có thể thấy được cuộc sống riêng l
thường ngày của hai người bọn họ, nhưng nếu
như nhìn theo góc độ như thế này thì cũng không
tệ lắm
Chỉ không biết rốt cuộc là Hoắc Minh Dương
có còn thích Tô Thanh Anh nữa hay là không?
“Minh Vũ này, Thanh Uyến nhà dì không biết
nói chuyện cho lắm, cháu bỏ qua cho em nó nhé”
Bà Đinh vẫn không quên chào hàng con gái nhà
mình.
Từ khi mà Đỉnh Thanh Uyến thấy được Hoäc
Minh Dương xuống xe thì đã bắt đầu nhìn chăm
chăm vào người đàn ông này, cứ coi như là anh
đang ngồi xe lăn đi nữa nhưng vẫn như cũ không
thể nào che phủ hết được sự sắc sảo của anh,
trên đời này làm sao lại có được một gương mặt
hoàn mỹ đến như vậy chứ.
“Mẹ..” Đinh Thanh Uyển có chút ngượng
ngùng kéo nhẹ tay của bà Đinh, lúc này Hoắc.
Minh Dương cũng nhìn lại đánh giá, Đinh Thanh
Uyển quả thật là cũng không tệ.
Đã xuống khỏi xe lâu như vậy rồi, nhưng đây
vẫn là lần đầu tiên Hoäc Minh Dương liếc mắt
nhìn thẳng vào Đinh Thanh Uyến.
Mẹ Đỉnh cũng võ nhẹ một cái lên tay của Đỉnh
Thanh Uyển, tạm thời cho rằng là Đinh Thanh.
Uyến đang xấu hổ.
“Ban đầu thì tôi nhìn trúng Minh Vũ, nhưng
mà kết quả là lại nghe nói Minh Vũ đã kết hôn rồi,
không có nghĩ tới trong chuyện này còn có ẩn tình
khác, nhà họ Đinh chúng tôi vẫn đồng ý chuyện
sẽ gả con gái đến nhà họ Hoäc, cứ nói với bên
ngoài là Thanh Uyển đã gả cho Minh Dương là
được” Đinh Chính Nghĩa không hề có chút mơ hồ.
nào mà lên tiếng nói, ông ta hoàn toàn không có
được sự cẩn thận giống như phụ nữ, kết hôn
cũng không phải là chuyện dễ dàng như việc
người của hai bên gia đình cùng đến ăn một bữa
cơm, chỉ cần cảm thấy không tệ thì đã có thể tùy
tiện mà quyết định được.
“Chú Đinh, tốt xấu gì thì chú cũng phải hỏi
qua ý kiến của cô Đỉnh đây chứ” Cách xưng hô hờ.
hững mà lạnh nhạt, đồn hết tâm trí mà kéo giãn
mối quan hệ của hai nhà ra xa, ý tứ của bà Hoä
cũng không có nghĩa đấy cũng là ý của anh ta.
Anh ta không muốn có bất kỳ một loại quan
hệ gì với người phụ nữ mà mình không thích.
Thái độ của Hoắc Minh Vũ lộ ra vẻ coi
thường, Đinh Thanh Uyển biết nếu như bây giờ cô
†a nói rằng cô ta bắng lòng ở chung một chỗ với
Hoắc Minh Vũ, vậy thì rõ ràng chính là vì muốn
trèo lên cao, lôi kéo quan hệ, tại sao một cô gái
như cô ta lại phải chịu sự làm nhục như thế này?
Nhưng mà nghĩ đến những lời mà bố mẹ dặn dò
trước lúc đi ra cửa, Đinh Thanh Uyển lại không
biết nên làm cái gì: “Bố, bố nói điều gì vậy chứ”
“Được được được, không nói lung tung,
không nói lung tung, đều là do bố tự mình ép đôi
uyên ương” Cuối cùng thì Đỉnh Chính Nghĩa cũng
đã hiểu được, thái độ này của Hoắc Minh Vũ
chính là không bằng lòng.
Nhưng nhìn qua thì cũng không giống như là
vấn đề xuất phát từ chỗ của Thanh Uyến, không
biết rốt cuộc là bà Hoá sẽ làm sao đế móc nối
được.
“Tổng giám đốc Đỉnh, ông mau xem cái đứa
con trai nhỏ này của tôi đi, đã bị tôi chiều hư rồi,
không hiểu chuyện cho lắm, mau chóng xin lỗi
chú Đinh của con đi” Bà Hoắc dùng mắt ra hiệu
cho Hoäc Minh Vũ, đừng quên lời cảnh cáo cuổi
cùng mà bà ta đã nói với anh ta
_ Trước khilên xe bà Hoäc đã từng nói qua, nếu
như Hoắc Minh Vũ không phối hợp, vậy thì bà ta
sẽ khiến cho Từ Thanh Lam phải thân bại danh
liệt.
Mẹ của anh ta chắc chắn là có thực lực để
làm ra được loại chuyện này, bất kế là như thế nào
thì Hoắc Minh Vũ cũng sẽ không đế cho Từ.
Thanh Lam phải mất đi hết thảy những thứ bây
giờ, vì ngày hôm nay Từ Thanh Lam đã bỏ ra quá
nhiều, nhiều đến nỗi anh ta cũng không dám
‘tưởng tượng đến cảnh tượng nếu như Thanh Lam
mất đi hết tất cả những thứ này thì sẽ biến thành
dáng vẻ như thế nào nữa.
“Thật xin lỗi, chú Đinh, đều là do cháu không
tốt, cháu còn trẻ tuổi, cháu không hiểu chuyện”
Hoäc Minh Vũ nói xong thì uổng một hơi cạn sạch
ly rượu, anh ta của bây giờ cuối cùng cũng đã biết
được sự bất đắc dĩ của Hoäc Minh Dương lúc ban
đầu.
Có rất nhiều chuyện đều sẽ không nằm.
trong sự không chế của anh †a, cũng có những
chuyện, không phải là chỉ cần anh ta muốn thì sẽ
có thể khống chế được, tất cả mọi người đều cho.
răng là anh ta có thể xử lý tất thảy mọi chuyện rất
tốt, nhưng trên thực tế, có rất nhiều chuyện anh
†a không làm được, đặc biệt là chuyện liên quan
đến Từ Thanh Lam.
Điểm khác nhau lớn nhất giữa Hoắc Minh Vũ
và Hoắc Minh Dương chính là, Hoäe Minh Dương
vĩnh viên đều sẽ nằm giữ được quyền chủ động,
sẽ không để cho mẹ Hoác nảm mũi mà dất đi, mà
thanh xương sườn mềm Hoắc Minh Vũ lại cứ trần
rụi như thế mà bị ném về phía trước, mặc cho mẹ
Hoäc tùy tiện lựa chọn xem cái nào được coi là
thứ quan trọng đối với Hoắc Minh Vũ.
“Không sao cả, không sao cả, đều là đứa trẻ
mà thôi, nào có cái gì xin lỗi với không xin lỗi chứ.”
Đỉnh Chính Nghĩa nói xong thì cũng uống cạn ly
rượu, ông ta biết để khiến cho Hoắc Minh Vũ chịu
nhượng bộ đã là chuyện rất không dễ dàng gì rồi,
vốn dĩ tính tình của những người trong nhà họ
Hoắc cũng rất nổi danh, mẹ Hoäc luôn luôn có
tiếng là thích bảo vệ con cái, việc bà ta có thể mở
miệng phê bình Hoắc Minh Vũ đã nói rõ, bà ta rất:
hài lòng đối với Đinh Thanh Uyển.
Cứ coi như là bây giờ Hoắc Minh Vũ không
đồng ý, nhưng mà cũng sẽ khó tránh khỏi việc bị
bà Hoắc gây áp lực.
Sau khi Đỉnh Chính Nghĩa
như vậy xong thì cũng ngay lập tức cảm thấy yên
tâm, bất kể có nói như thế nào thì Thanh Uyển
vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, cần phải có người dỗ
dành và chăm sóc: “Chúng ta không nói tới
những điều khác nữa, mau ăn cơm, ăn cơm đi
thôi”
Hoắc Minh Dương lúc này cũng có tâm trạng
không tệ, dáng vẻ ngồi giữa bàn tiệc kia rất thản
nhiên, cũng hiếm có ăn thêm mấy miếng cơm
nữa.
Mới vừa rồi khi nói đến chuyện của mảnh
đất kia, chỉ cần nhìn vào thái độ của Đỉnh Chính.
Nghĩa cũng có thể đoán được, tạm thời mảnh đất
kia vẫn còn chưa tìm được đổi tác cùng thanh
toán và khai phá, việc xoay vòng vốn của ông ta
lúc này lại đang rất khó khăn, lúc này chỉ cần chờ,
sớm muộn gì thì cũng sẽ có lúc Đinh Chính Nghĩa
sẽ tìm tới cửa, buổi xem mắt ngày hôm nay cũng
rất có thể chính là vì chuyện mảnh đất này.
Bà Hoäc liếc mắt nhìn về phía Hoäc Minh
Dương, biết được anh có lẽ cũng đã đoán ra được.
mục đích của nhà họ Đỉnh, còn có chuyện gì mà
đứa con trai này của bà ta không biết, không
đoán được nữa chứ? Có một người con trai như.
vậy, bà ta cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
“Bà Hoắc đang cười cái gì vậy?“ Đinh Chính
Nghĩa đưa ánh mắt nhìn bà Hoắc, không biết tại
sao bà Hoäắc lại cười một cách khó hiểu đến như
vậy: “Đã có chuyện gì khiến cho bà Hoắc vui vẻ
đến thế?”
*ð, tôi chí đang suy nghĩ, Minh Dương và Tĩnh
Gia nhà chúng tôi đang chung sống vui vé và
hạnh phúc đến như vậy, tôi cũng cảm thấy rất vui
mừng và yên tâm” Bà Hoắc nhanh chóng phản
ứng lại với câu hỏi của Đinh Chính Nghĩa, sau đó
vô cùng thuận miệng mà cất giọng nói
Đỉnh Thanh Uyển nghe xong thì cũng đưa mắt
nhìn về phía Diệp Tĩnh Gia, cô ăn cơm cũng vẫn
còn bận rộn bóc vỏ tôm giúp cho Hoắc Minh
Dương, dáng vẻ hiện rõ lên bốn chữ “Người vợ
đức hạnh”, mà nhìn lại thì Hoäc Minh Dương cũng
đối xử rất tốt với Diệp Tĩnh Gia, thỉnh thoảng anh
còn gắp chút thịt cho Diệp Tĩnh Gia, quan hệ vợ
chồng của hai người như vậy, cho dù là nhìn như.
thế nào, nói như thế nào thì cô ta cũng không thế
chấp nhận được.
Nghĩ như vậy, Đinh Thanh Uyển đột nhiên
cảm thấy mất mát
“Thanh Uyển, con có nghe thế bác gái Hoäc.
của con nói cái gì không thế? Còn không mau
chóng cảm ơn bác gái đi” Bà Đỉnh thấy con gái
mình mãi không có phán ứng gì thì vội vàng đẩy
nhẹ Đính Thanh Uyển một cái, bà Hoắc vậy mà lại
cam kết, đợi qua một thời gian ngắn nữa thì sẽ để
cho Định Thanh Uyển đến Hoäc Thiên học tập, đi
theo bà Hoäc trau đôi kinh nghiệm, bà ta cũng sẽ
tự mình dạy cô ta, nhưng mà lại không nghĩ tới,
vào thời điểm này mà cô ta lại còn đang ngẩn
người ra
“Cảm ơn bác gái” Vốn đĩ lúc này Đinh Thanh
Uyến đã không còn nghe lọt được điều gì nữa rồi,
chỉ biết là mẹ của cô ta bảo cô ta phải nói cảm ơn
với bà Hoäc, vậy thì cô ta cũng sẽ nhanh chóng
mà làm theo, mở miệng nói một câu cảm ơn.
Diệp Tính Gia cảm giác được Đinh Thanh
Uyển vẫn luôn nhìn chấm chấm vào hai người là
cô và Hoäc Minh Dương, rất sợ người khác nhìn ra
được hai vợ chồng cô không phải là rất hòa hợp
cho nên vội vàng không ngừng gắp thức ăn cho.
Hoắc Minh Dương.
Hoắc Minh Dương quả thực là đã ăn khá no.
rồi, nhưng mà Diệp Tĩnh Gia lại vẫn không hiề
ngừng việc gấp thức ăn cho anh lại, giống như là
cô đang sợ anh ăn không đủ no vậy: “Em đang
muốn khiến cho anh ăn no mà chết hay sao?“
Hoäc Minh Dương có chút không ăn nối nữa,
nhưng mà tại sao Diệp Tĩnh Gia lại cứ nhét thêm
vào như vậy chứ.
“Em ăn nhiều lên một chút, nhìn em gầy quá”
Hoäc Minh Dương nói xong thì lập tức tiến hành
phản kích lại Diệp Tĩnh Gia, kẹp lại hết toàn bộ.
chỗ thức ăn sau đó bỏ vào trong bát cơm của
Diệp Tĩnh Gia.
“Đôi vợ chồng son hai đứa đều đừng gắp qua
gắp lại nữa, một bàn thức ăn cũng sắp bị hai đứa
gắp hết vào trong bát cả rồi” Bà Hoắc vội vàng.
lên tiếng ngăn lại, cho dù Diệp Tĩnh Gia có khả
năng ăn uống tốt đến như thế nào đi nữa thì cũng
không thể nào ăn hết được một bàn thức ăn lớn
như vậy chứ đúng không.
Khả năng ăn uống của Diệp Tĩnh Gia cũng
không phải là rất tốt, hơn nữa cô lại còn có
khuynh hướng thích thức ăn, cho cô bao nhiêu thì
cô cũng sẽ ấn sạch, đối với cô, căn bản là không
hề tôn tại loại vấn đề bỏ thừa lại thức ăn: “Mẹ
không cần phải lo lắng cho cô ấy đâu, cô ấy có
thể ăn hết được”
Hoắc Minh Dương nói chuyện, Diệp Tĩnh Gia
cũng không phản bác, cam chịu số phận mà ăn
đồ ăn ở trong bát, tóm lại là càng ăn thì lại càng
vơi đi.
Cô giống như một chú thỏ con vậy, từng gắp.
từng gắp thức ăn một lần lượt được đưa vào
trong miệng: “Có muốn uống chút nước hay
không?”
Diệp Tĩnh Gia vội vàng gật đầu, không uống
nước thì quá trình ăn cũng có chút khó khăn.
“Tĩnh Gia, cha mẹ của cháu làm cái gì vậy?”
Bà Đinh có chút hiếu kỳ, không biết người con dâu
lớn này của bà Hoắc có lai lịch gì.
“Bổ của cháu chỉ là làm ăn nhỏ thôi, chính là
Tập đoàn Diệp Kỳ, Diệp Bách Nhiên” Diệp Tĩnh Gia
nào có người bố nào, nhưng mà cô cũng không
thế vứt mặt mũi của người nhà họ Hoắc đi được.
Cứ coi như Diệp Kỳ không phải là doanh nghiệp
lớn gì nhưng mà dầu gì thì Diệp Kỳ cũng là một Xí
nghiệp tương đối nổi danh trong hàng ngũ những.
Xí nghiệp vừa và nhỏ ở Giang Ninh.
“À à, Tổng giám đốc Diệp, trước kia cũng đã
từng gặp qua rồi” Hai vợ chồng nhà họ Đinh liếc
mắt nhìn nhau, nếu như đem ra để mà so sánh
với Đỉnh Giang thì Diệp Kỳ còn kém rất xa, trước
kia hai vợ chồng nhà họ Đinh còn sợ Đinh Thanh.
Uyển không thể gả tới được nhà họ Hoắc, nhưng
mà bây giờ suy nghĩ một chút thì ngược lại cũng,
không có gì cần phải lo lắng nữa.
“Vâng, không nghĩ tới bố của cháu còn có
may mắn được gặp mặt chú dì” Diệp Tĩnh Gia
miệng ngọt, nhanh chóng nằm bắt thời cơ lên
tiếng nịnh nọt
Bà Hoäc vô cùng hài lòng với câu trả lời của
Diệp Tĩnh Gia, khiêm tốn lễ độ.
“Đừng có chấp nhặt với cô con dâu này của
tôi nhé, nhà mẹ đẻ của con bé cũng không phải là
có bối cảnh quá tốt nhưng mà chủ yếu là con gái
của nhà họ tốt, cho nên gả tới cũng sẽ được tôi
thương yêu như con gái ruột”
Nói bóng gió thì đĩ nhiên là trong lòng mọi
người đều biết.
“Có thể gá đến nhà họ Hoắc đúng thật là có
có phúc, con người và tính cách của bà Hoắc tốt
cũng là chuyện không cần phải bàn cãi nữa” Bán
lĩnh nịnh hót của bà Đinh đã đến tầm xứng đáng
được khen ngợi và công nhận rồi
Hoắc Minh Vũ vừa mới nghe xong những lời
này thì cũng ngay lập tức không nhịn được mà
khế bật cười ra thành tiếng.
Định lực của bà Đinh rất tốt, cho nên tạm thời
coi như không nghe thấy gì.
Bà Hoäc trừng mắt mà liếc về phía Hoắc Minh
Vũ, ngay lúc này mà còn kéo thêm rắc rối đến cho
bà ta nữa.
“Vấn chưa biết được, tiếp theo Thanh Uyển sẽ
có tính toán như thế nào đây”
“Bây giờ về phương diện Công ty thì cũng
không cần đến Thanh Uyển giúp đố, mà cháu
cũng biết, điều mà những người làm cha mẹ lo
lắng nhất là điều gì, đúng chứ” Trong lời nói của
bà Hoắc tràn ngập ẩn ý, còn Đinh Thanh Uyển thì
cũng rất phối hợp mà nói những lời khách sáo với
bà Hoắc, hai người cố ý nói cho Hoäc Minh Vũ
nghe, thuần túy là cố ý mà làm như vậy.
Sau khi Từ Thanh Lam quay phim xong thì
ngay lập tức gọi điện thoại lại cho Hoäc Minh Vũ.
Hoắc Minh Vũ nhìn thông tin người gọi hiện
lên trên màn hình, do dự một chút rồi mới cúp.
điện thoại, sau đó nhắn lại cho Từ Thanh Lam
một cái tin nhắn: “Anh đang bận, buổi tối về sẽ gọi
lại cho em” Sau khi Hoäc Minh Vũ gửi xong tin
nhân, vừa ngấng đầu lên thì đã ngay lập tức chạm
phải ánh mắt của bà Hoắc.
“Mẹ, là chuyện công việc” Hoäc Minh Vũ
cũng nâng mắt nhìn lại bà Hoäc, ở chỗ này thì anh
†a đoán chừng bà Hoäc cũng sẽ không nhắc đến
một chữ Từ Thanh Lam.
Tin tức của anh ta và Từ Thanh Lam vẫn luôn
không ngừng sôi sùng sục trên toàn Giang Ninh,
anh ta cũng không tin nhà họ Đinh không biết
Hơn nữa trên danh nghĩa, toàn bộ người ở
Giang Ninh đều biết ảnh ta đã kết hôn với Diệp
Tĩnh Gia, anh ta cũng không tin rằng, ngay cả
chuyện này mà nhà họ Đinh cũng không thèm để
ý nếu như ngay cả loại chuyện này mà cũng có
thế không thèm đế ý đến, vậy thì cũng chỉ có thế
nói rằng là bọn họ có ý đồ khác.
“Chú Đinh, có chuyện gì thì chú cứ nói thẳng
với mẹ của cháu, cháu có chuyện phải đi ra ngoài
trước một chút, là chuyện công việc” Nói xong,
Hoäắc Minh Vũ còn giơ chiếc điện thoại ở trong tay
lên, lắc lắc mấy cái rồi đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...