Một tiết học cũng chỉ có như vậy, chẳng bao lâu sau bọn họ đã hết giờ.
Tiêu Văn Nam từ trước đến giờ không kéo dài giờ học, vừa có chuông hết giờ là anh nhanh chóng ra về trước.
Hoắc Cảnh Thanh còn định hỏi Tiêu Văn Nam tại sao lại làm cô xấu mặt trước bao nhiêu người như thế nhưng không đợi cô đuổi kịp thì Tiêu Văn Nam đã không thấy bóng dáng đâu.
“Anh còn có chuyện, em tự về trước đi.
Em không biết thì cứ hỏi đường, biết chưa?" Hoắc Cảnh Hiện đi từ sau lưng của Hoắc Cảnh Thanh lên, vỗ vỗ vào đầu cô.
“Em không về.” Hoắc Cảnh Thanh nói Hoắc Cảnh Hiện đi đâu cũng muốn đi theo nhưng đến khi theo rồi thì cô mới thấy hối hận.
“Em muốn đi xem phim, đi xem phim, Anh, anh đưa em đi đi mà!”
Hoắc Cảnh Thanh nhìn thấy cô gái đứng xung quanh anh trai mình, đột nhiên cô cảm thấy rất chán ghét và buồn nôn.
Cô gái kia chính là Vương Nghiên.
Cô vừa nhìn đã biết cô ta là loại phụ nữ thủ đoạn thâm hiểm, ra tay độc ác.
Mặc dù bên ngoài có vẻ hiền lành yếu đuối, như một đóa hoa khiến người khác thương xót nhưng bên trong lại là một đóa bạch liên hoa, lúc nào cũng muốn nghĩ cách bám lấy Hoắc Cảnh Hiện.
Cô ta làm sao có thể so với em gái như cô được chứ.
Mặc dù cũng có những lúc anh trai cô thấy cô ngứa mắt nhưng cô thật sự không thể chịu nổi khi thấy cô ta những nhẽo với anh trai mình như thế.
“Anh yêu, cô em gái kia của anh sao mà xấu vậy! Trông chẳng giống anh tí nào." Hoắc Cảnh Thanh đột nhiên muốn làm chuyện ác, cô xen vào giữa Hoắc Cảnh Hiền và Vương Nghiên, rồi đẩy Vương Nghiên ra ngoài.
Vì sợ Hoắc Cảnh Hiên làm lộ chuyện nên cô còn cấu vào tay anh để nhắc nhở.
“Sao nó lại có thể là em gái anh được, xấu như vậy anh không thèm đâu.” Những gì Hoắc Cảnh Hiện nói đều là sự thật, thực ra vừa này anh định đi tìm Lâm Bình An, bạn tốt của mình nhưng giữa đường tự nhiên lại mọc ra Vương Nghiên, em họ của Lâm Bình An.
Thực ra Vương Nghiên cũng không chú ý đến Hoắc Cảnh Hiên.
Lúc nãy cô ta thấy Hoắc Cảnh
Thanh cứ bám lấy Hoắc Cảnh Hiên thì cũng không suy nghĩ nhiều, coi như người qua đường thôi.
Nhưng đến lúc thấy Hoắc Cảnh Thanh và Hoắc Cảnh Hiện thân thiết với nhau như vậy thì cô ta không bình tĩnh được nữa.
Thấy đầu Hoắc Cảnh Thanh dựa sát vào người đàn ông mà cô ta từ trước đến giờ vẫn chưa từng được đến gần, cô ta đứng ở một nơi mà hai người không nhìn thấy được siết chặt nắm đấm.
Móng tay cô ta găm vào thịt, cũng vì lòng đố kỵ nên sự đau đớn trên cơ thể như được phóng đại lên gấp nhiều lần.
Sự tức giận và đố kỵ cũng đang cháy bùng lên trong người cô ta.
Vương Nghiên đã ghim mối thù này vào người Hoắc Cảnh Thanh.
Với cô ta thì bất kể ai cũng không được đến gần Hoắc Cảnh Hiện bởi vì Hoắc Cảnh Hiên là của một mình cô ta.
Vương Nghiên lặng lẽ rời đi.
Trong một con ngõ rách nát.
"Đây không phải là cô chủ nhà họ Vương sao? Sao hôm nay cô lại có thời gian đến chỗ bọn tôi thế này?" Một người đàn ông lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, đang ngồi trên một chiếc mô tô và cố pha trò.
“Anh Báo, tôi muốn giao dịch với anh." Vương Nghiên nhìn anh Bảo bằng một ánh mắt kiều mỵ.
“Ồ? Giao dịch gì vậy?” Anh Bảo cảm thấy hứng thú.
“Anh giúp tôi xử lý một người phụ nữ." Vương Nghiên cười lạnh và nói.
“Thù lao của tôi ra sao?" Anh Bảo nâng đầu Vương Nghiên lên.
“15 tỷ tiền mặt và người phụ nữ đó nhất định phù hợp với sở thích của anh Báo.” Vương Nghiên cười.
“Vừa có tiền lại vừa có được mỹ nữ.
Tôi không thể từ chối được vụ giao dịch này rồi.” Anh Bảo nghĩ tới những gì Vương Nghiên hứa trả cho mình thì ngoác mồm ra cười.
Đợi mọi chuyện xong xuôi, anh ta sẽ lôi luôn cả cô chủ nhà họ Vương này về trong tay thì không phải mọi chuyện vô cùng mỹ mãn sao?
“Được, vậy chúng ta quyết định như thế, chúng ta." Vương Nghiên kề sát vào tai anh Bảo và nói cho anh ta nghe kế hoạch của mình.
Mùi hương trên người của Vương Nghiên đi vào mũi của anh Báo giống như một loại mê hương, thật khiến anh ta trầm mê.
Thật đáng chết, đợi mọi chuyện xong xuôi, anh ta nhất định phải chơi được cô chủ nhà họ Vương này, anh ta chưa từng được nếm mùi vị của những tiểu thư con nhà khuê các.
Một tuần sau,
Vương Nghiên nhìn thấy Hoắc Cảnh Thanh thì nhanh chóng đi tới.
“Xin chào, cô còn nhớ tôi không? Tôi là bạn của anh Hiện.
Hôm cô đến trường học ấy, lúc đó tôi đang đứng cạnh anh ấy.
Tình cảm của cô và anh Hiện đúng là tốt thật, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy đối xử với bạn gái mình như thế đấy.”
Vương Nghiên cười và nói.
Cô không phải là bạn gái của Hoắc Cảnh Hiện sao.
Nếu tôi nói cho cô biết Hoắc Cảnh Hiện có bao nhiêu cô bạn gái thì chắc cô tức mà chết mất.
Nhưng thái độ Vương Nghiên đang tươi cười như thế, cô cũng không thể bất lịch sự mà nói thẳng ra được.
“Vậy sao? Vậy thì tôi cũng may mắn thật đấy.
Cảnh Hiền nhà chúng tôi đẹp trai nhưng cũng khá lạnh lùng đấy.
Tôi thích nhất là anh ấy cứ lạnh lùng với mấy cô gái khác như vậy.
Nhưng cũng đáng tiếc, có một số người bám dai như đỉa, đuổi thế nào cũng không chịu đi."
Hoắc Cảnh Thanh thở dài một hơi rồi lại giả vờ lắc đầu bất lực.
Mặt Vương Nghiên biến sắc, Hoắc Cảnh Thanh cũng thật là một người phụ nữ miệng lưỡi đanh đá.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta đã lại trở lại bình thường.
“Anh Hiện đối xử với cô tốt thật đấy, nhưng cô phải cẩn thận với cô gái tên Thẩm Vân.
Cô gái Thẩm Vân này nhìn bề ngoài trông có vẻ không ảnh hưởng đến ai nhưng trong lòng là lòng lang dạ sói đấy.
Nghe nói cô ta thường xuyên làm những trò buồn cười để thu hút sự chú ý của anh Hiền.” Vương Nghiên cười và nói.
“Thẩm Vân sao? Không phải chứ, sao trước giờ tôi không nghe anh ấy nhắc tới?” Hoắc Cảnh Thanh giả vờ không biết.
*ầy, không lẽ anh ấy không nói cho cô biết sao?" Vương Nghiên lắc đầu, cô muốn phá hoại quan hệ của hai người bọn họ.
Mỗi người đang theo đuổi một suy nghĩ khác nhau trong đầu mình.
Bất ngờ có mấy người xuất hiện ở bên cạnh, bịt mồm của Hoắc Cảnh Thanh rồi dùng bao tải trùm lên đầu của cô.
Hoắc Cảnh Thanh kêu lên, mấy người kia nhìn Vương Nghiên và cười.
Tiếp đó, mấy người kia cũng bịt mồm Vương Nghiên và cũng nhét vào trong bao tải.
Dọc đường, hai người đều cố kêu cứu.
Trong căn phòng mập mờ sáng tối, tiếng kêu cứu của Vương Nghiên vang lên.
Một người mở chiếc bao tải ra, thả Vương Nghiên ra ngoài.
Vương Nghiên cau mày, tên kia hình như cũng biết được Vương Nghiên đang khó chịu, nói: "Đại ca đã lấy được tiền rồi.
Để chuyện này không bị đổ lên đầu bọn này nên đại ca đã không cử mấy tên đàn ông ra tay mà để người phụ nữ bọn này ra tay.
Đến lúc nào có thể thả cô ra được thì chúng tôi sẽ tự khắc thả cô ra.
“Tôi muốn gặp người phụ nữ kia.” Vương Nghiên nói chuyện rất kiêu ngạo, cô ta muốn Hoắc Cảnh Thanh lập tức trở nên “hoa tàn cỏ úa”, đợi đến lúc đó xem Hoắc Cảnh Hiện có còn yêu cô ta được nữa hay không.
Tiêu Văn Nam không quan tâm đến những chuyện khác, tiếp tục đi về phía trước.
Anh nghĩ bình thường Hoắc Cảnh Thanh nghịch ngợm, phá phách không chịu học hành nên cũng không quan tâm nữa, anh tiếp tục đi.
Nhưng Tiêu Văn Nam càng đi lại càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh nghĩ lại thấy bình thường cô cũng không ở cạnh những cô gái vừa lôi lôi kéo kéo vừa rồi, thêm vào nữa biểu cảm của cô cũng không phải là biểu cảm bình thường khi ở cạnh bạn bè.
Tiêu Văn Nam thấy hơi hoang mang, mặc dù bình thường anh không thích Hoắc Cảnh Thanh lắm nhưng nếu cô thật sự có xảy ra chuyện gì thì anh cũng cảm thấy không yên trong lòng.
Lúc Hoắc Cảnh Thanh bị Vương Nghiên và mấy người phụ nữ kia kéo đi, cô đã nhìn thấy chiếc áo phao cứu sinh của mình nhưng ánh mắt của Tiêu Văn Nam lại mang theo vẻ không quan tâm và coi thường.
Đây là chuyện khiến Hoặc Cảnh Thanh cảm thấy khó chịu nhất.
Rõ ràng cô đã nhìn thấy Tiêu Văn Nam, cô biết rõ hôm nay mình khó thoát khỏi được lòng bàn tay của Vương Nghiên.
“Hoắc Cảnh Thanh?” Vương Nghiên kéo cổ áo của Hoắc Cảnh Thanh, giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc.
“Thả tôi ra, nếu không thì tôi cũng phải lôi cô chết cùng." Hoắc Cảnh Thanh vẫn rất cứng miệng mặc dù cô đang bị trói rất chặt.
“Ghê gớm vậy sao.
Bảo sao cô lại có thể lừa được Tiêu Văn Nam vào tay mình, lại còn mập mờ không rõ ràng với Hoắc Cảnh Hiên nữa." Nói xong, Vương Nghiên tát Hoắc Cảnh Thanh một cái rất đau.
Tiêu Văn Nam đang suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên anh nhớ ra một chuyện gì đó.
Hình như anh đã gặp người phụ nữ cầm đầu kia ở đâu rồi.
Nỗi nghi hoặc trong lòng của Tiêu Văn Nam càng lúc càng lớn, anh từ từ dừng lại.
Anh nhìn về phía Hoắc Cảnh Thanh vừa biến mất, anh chạy về phía đó, không phát ra âm thanh gi.
Tiêu Văn Nam chạy hết sức lực, anh chạy qua một đám cỏ và một đống phế thải thì nhìn thấy một bức tường hết sức cũ kỹ.
Nhất định Vương Nghiên và mấy người phụ nữ kia đã đưa Hoắc Cảnh Thanh tới đây.
“Dừng tay, mấy người đang làm gì vậy?" Tiêu Văn Nam hét lớn, cả bọn Vương Nghiên vội vàng quay đầu lại.
Anh Bảo thấy tình hình không ổn thì lập tức trèo tường ra ngoài.
Vương Nghiên khó hiểu, hỏi: “Anh là ai? Anh đừng lo chuyện bao đồng"
“Lo chuyện bao đồng? Tôi quản lý học sinh trong trường này, chưa có ai nói tôi là lo chuyện bao đồng đầu.
Còn cô, cô làm gì ở đây? Đáng ra tôi mới là người phải hỏi cô câu này” Tiêu Văn Nam trả lời Vương Nghiên rõ ràng.
Mấy học sinh nữ cùng đi lên trước, đánh giá Tiêu Văn Nam.
“Cô lập tức thả người ra." Tiêu Văn Nam đi lên trước nhìn Hoắc Cảnh Thanh và nói.
Mặt của Hoắc Cảnh Thanh lộ ra dấu vết từng bị đánh, dấu vết một cái bạt tay hằn lên mặt cô.
Ánh mắt của Hoắc Cảnh Thanh mang theo vẻ yếu đuổi và cầu nguyện.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Văn Nam nhìn thấy Hoắc Cảnh Thanh có ánh mắt khác lạ như vậy.
Vương Nghiên không trả lời, cô ta nhìn Tiêu Văn Nam từ từ bước đến chỗ của Hoắc Cảnh Thanh.
Hoắc Cảnh Thanh ngã vào lòng của Tiêu Văn Nam, nước mắt không kìm được và tuôn rơi.
Mỗi cô run rẩy, mỏi: "Chuyện này không phải do em, em không quen bọn họ, không phải do em.
Bình thường Tiêu Văn Nam lạnh lùng xa cách nhưng cũng bị tan chảy khi nhìn thấy Hoắc Cảnh Thanh khóc như mưa trong lòng mình.
Hoặc Cảnh Thanh không ngừng lắc đầu, ánh mắt cô sợ hãi và bị thương.
Tiêu Văn Nam thấy thế thì vô cùng đau lòng và càng cảm thấy tức giận hơn.
Anh nói với Vương Nghiên: “Mấy cô cùng đừng đi đâu.
Tôi thấy bệnh của cô gái này không thể khỏi trong một chốc một lát được.
Đi đi đi, đi đến phòng giáo vụ, sẽ căn cứ theo quy định → để xử lý.
Vương Nghiên vẫn còn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng mấy người bên cạnh đã run như cầy sấy.
“Anh rốt cuộc là ai?” Vương Nghiên tiếp tục
hỏi.
“Đến bây giờ cô vẫn chưa biết tôi là ai sao, tôi là giáo viên của trường này.
Tôi nói cho mấy cô biết, hôm nay các cô không thoát nổi đầu.
Tiêu Văn Nam đỡ Hoắc Cảnh Thanh đang ngồi dưới đất lên rồi đi đến trước mặt của Vương Nghiên.
“Cô tên là Vương Nghiên đúng không?" Nói xong, khóe miệng anh còn lộ ra một nụ cười khinh bi.
“Hôm nay tôi không để cho mấy cô chạy thoát đâu.” Nói xong, anh cầm điện thoại lên, nói chuyện
.