Hà Vân Phi chơi ở đó vài ngày rồi quay về Giang Ninh.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cậu bé đẹp trai Hoắc Cảnh Hiện đã phá kén trưởng thành rồi.
Cậu là chàng trai trong mộng của các cô gái, ngày nào cũng nhận được một đống thư tình lâm ly sướt mướt, đặc biệt là những cô gái nhỏ đứng túc trực trước cửa nhà cậu, họ luôn nhìn cậu với ánh mắt thèm muốn không khác gì sói đói rình rập cừu non.
Thực ra Hoắc Cảnh Hiền không biết một điều rằng vì chuyện này mà dì quản gia phát sầu.
Nhìn vô số thư tình trong thùng rác mà lửa giận ngút trời, tất nhiên cô không nhằm vào nhà họ Hoắc vì dù sao đây cũng là nơi cho cô cái ăn cái mặc, cô tức giận là vì mấy cô bé đó cả ngày không chăm chỉ học hành mà cứ cắm đầu vào viết thư tình.
Viết thư tình còn kiên nhẫn hơn cả làm bài tập, cô ngày xưa còn chưa từng biết phong hoa tuyết nguyệt là gì.
Nhưng phải công nhận cậu chủ nhỏ nhà này môi hồng răng trắng phải nói là rất đẹp trai, không biết tương lai cô công chúa nhỏ nào sẽ có thể yêu được cậu nhóc này đây.
Trên sân trường, Hoắc Cảnh Hiền lững thững bước từng bước.
Trong lòng cậu đang hơi bực, bố mẹ cũng đúng thật là, thể hiện tình cảm mà cũng phải chọn thời điểm.
Cậu cũng là đứa con ruột thịt của hai người họ mà, OK? Chuyện đi du lịch nước ngoài lớn như thế mà cũng không thèm bảo cậu, còn tưởng mình là đôi vợ chồng mới cưới, phải đi tuần trăng mật hay gì? Cũng coi như là vợ chồng lâu năm rồi mà còn thích thể hiện tình cảm như thế, cậu thì đẹp trai ngời ngời thế này, tỷ lệ người đi đường nhìn qua liền quay đầu lại là 100% đấy nhé.
Rốt cuộc thì Hoắc Cảnh Hiên vẫn không hề kế thừa tính cách của Hoắc Minh Dương!
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, người con trai mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng mi mày như họa khiến các cô gái không khỏi dừng lại vây thành một vòng tròn ngắm nhìn.
Hoắc Cảnh Hiền đen mặt, mỗi lần ra ngoài đều xem lịch kỹ càng mà sao vẫn đen thế nhỉ!
"Anh là Hoắc Cảnh Hiên khoa xx, lớp xx đúng không, em tên là xxx...!Hồi cấp ba em đã từng nghe tên anh, anh có điện thoại không? Em muốn cho anh số điện thoại." "Chào em, chị là tiền bối khóa trên, chị muốn quen em, thử tỉ có được không?"
"Xin chào bạn học Hoắc, tớ có thể làm quen với cậu được không?"
"Đó là Hoắc Cảnh Hiện á? Là Hoắc Cảnh Hiện thật ư? Hotboy trường mình đấy hả? Cái người cực kỳ đẹp trai đấy? Mau, tớ phải đi xem gương mặt tuyệt đỉnh của cậu ấy!"
Nghe thấy tiếng la hét thất thanh của đám con gái xung quanh Hoắc Cảnh Hiến phát điên lên được, xem ra cậu phải học từ người cha tốt của mình, xem ngày xưa ông ấy làm cách nào để thoát khỏi những cô ngốc này thôi.
“Ngu ngốc, còn tưởng mình là người nổi tiếng à, được mỗi cái mã còn bên trong thì thối nát, chẳng phải trai bao thì cũng là tên cặn bã." Một giọng nói đanh đá truyền đến.
Hoắc Cảnh Hiên biết mình nổi tiếng, lúc nào cũng nghe các cô gái khen ngợi, nhưng không ngờ lần đầu tiên nghe thấy có người gọi mình là đồ cặn bã, lại còn cái danh xưng trai bao đáng xấu hổ kia.
Cậu tức giận vô cùng, người con gái này đúng là không biết tốt xấu.
Dường như biết cậu đang tức giận nên các cô gái xung quanh tản ra tạo thành một con đường, cuối con đường lại chính là cô gái đó.
Cô gái tiếp tục đi về phía trước, không thèm nhìn đến gương mặt tức giận của cậu trai.
Hoắc Cảnh Hiên tiến lên vài bước, túm chặt ống tay áo của cô gái: "Cô tên gì?"
Nhìn thấy bàn tay trắng hồng mảnh khảnh kia nằm lấy mình, Thẩm Vân dù sao cũng là Thẩm Vân, đối với người mình không quan tâm cô chỉ lạnh lùng nói: "Buông ra, tôi ghét nhất bị người khác nằm tay áo, đồ không có tiền đồ.
"
Bạn học Hoắc Cảnh Hiền trợn tròn mắt, đứa con gái chết tiệt này đã nói cậu không có tiền đồ vậy thì đừng trách sao cậu ác.
"Bạn học này, cho dù có thích tôi thế nào đi chăng nữa, bạn cũng không cần thu hút sự chú ý của tôi bằng cách này đầu.
Dù tôi đã từ chối bức thư tình của bạn tối hôm qua, nhưng bạn không cần phải nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này chứ." Hoắc Cảnh Hiên nhìn cô.
Các cô gái xung quanh không thể nghe được nữa liền bắt đầu thì thầm:
"Cô gái này đúng là không biết xấu hổ.
Người ta rõ ràng đã cự tuyệt rồi, còn ngoan cổ theo đuổi người ta."
"Chuẩn luôn, người ta không đồng ý liền đến báo thù.
Tôi chưa từng thấy cô gái nào như thế này."
"Cô ta ở khóa nào vậy? Có muốn gọi 500 anh em đến chửi chết không?"
Thẩm Vân căng thẳng: "ọe, tôi thích cậu ư? Thế thì thà mang tôi cho lợn ăn còn hơn!"
Hoắc Cảnh Hiền: "Cô em xinh đẹp à, thế thì tôi nhất định phải cho cô nếm thử mùi vị bị heo ăn là như thế nào!"
Thẩm Vân: "Tôi mà thích cậu thì heo biết trèo cây."
Hoắc Cảnh Hiền: "Thế thì tôi cho heo trèo cây luôn."
Thẩm Vân có chút thẹn, đối mặt với sự xúc phạm của Hoắc Cảnh Hiên, cô muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể cố ý chọc giận cậu.
Nói xong Thẩm Vân tức giận trở về phòng học, để lại Hoắc Cảnh Xuyên vẫn đang trầm ngâm.
Hoắc Cảnh Hiện đã có tính toán, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ của Thẩm Vân, khóe miệng nhếch lên, ngón tay nhẹ nhàng xoay cây bút máy trong tay, trên bàn phát ra tiếng sột soạt.
Bước nhanh ra khỏi lớp, ngắm nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài lớp học khiến tâm tình cảm thấy thoải mái hơn.
Chuông ra chơi vang lên, đảm học sinh lao ra khỏi lớp như chim số lồng, Hoắc Cảnh Hiên chân đi chữ bát vênh váo bước vào giảng đường.
Chân của Hoắc Cảnh Hiện còn chưa bước vào tòa nhà dạy học được những người lao công dọn sạch sẽ không tì vết đã nghe thấy tiếng la hét của một nhóm nữ sinh.
"Hoặc Cảnh Hiên đến rồi." Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, tất cả liền náo loạn hết lên.
Các ô cửa của các lớp học xung quanh nhanh chóng chật kín người, các cô gái say mê ngắm nhìn vẻ đẹp xuất sắc của Hoắc Cảnh Hiền chẳng khác gì trong phim truyền hình.
“Thật sự không phải người nữa rồi, sao có thể đẹp trai phát hờn như thế chứ." Hoắc Cảnh Hiện nghe được những lời bên tai, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cậu vô tình nở một cười đã khơi dậy tiếng hò hét và sự chú ý của mọi người xung quanh.
“Thẩm Vân, cậu có biết ai ở đến không?" Bạn học của Thẩm Vân lớn tiếng hỏi, lắc lắc cánh tay cô.
"Hả? Tớ không biết." Thẩm Vân ngơ ngác nhìn cô bạn trước mặt.
Bạn cùng bàn Phương Mục của Thẩm Vân nói chen vào: "Người đấy là ai cũng chẳng cứu được bài kiểm tra Tiếng Anh tiết sau đâu.
À đúng rồi Thẩm Vân cậu đã học thuộc chưa?"
Cô bạn kia sốt ruột nói: "Ôi giời ơi, sao cậu chán thế hả Phương Mục.
Tiếng Anh là chuyện nhỏ, ngắm anh đẹp trai này mới là chuyện chính." "Anh chàng đẹp trai nào?” Thẩm Vân ngạc nhiên hỏi.
"Ngoài Hoắc Cảnh Hiên ra thì còn ai trồng khoai đất này nữa?" Nói xong liền mang theo Thẩm Vân chạy ra cửa lớp.
Hai người mở một con đường máu lao vào giữa đám đông người vây dày đặc xung quanh.
Hoắc Cảnh Hiên bước đến trước cửa lớp Thẩm Vân như một ngôi sao trong tiếng reo hò của đám đông.
Cậu xoay người nhẹ nhàng hỏi những học sinh xung quanh: "Xin lỗi, đây có phải là lớp của Thẩm Vân không?"
Cô gái bên cạnh gật đầu lia lịa nói: "Đúng, đúng, là ở lớp chúng em."
“Bạn có thể gọi cô ấy ra ngoài được không?" Hoắc Cảnh Hiên lịch sự hỏi.
“Đương nhiên là được, anh chờ nhé." Nói xong liền xông vào lớp.
“Tìm tôi làm quái gì!” Ngay khi cô bạn đó nói
xong, Thẩm Vân lớn giọng hỏi Hoắc Cảnh Hiền.
Hoắc Cảnh Hiên bị Thẩm Vân dọa sợ, thân thể khẽ run lên nhưng vẫn tiếp tục nói cứng: "Đương nhiên là có chuyện thì mới tìm.
Có tiện không ra đây với tôi một chút?"
Hoắc Cảnh Hiên ngoài mặt thì giả vờ nhã nhận trước mặt mọi người, trong lòng thì vui l sướng nghĩ rằng Thẩm Vân vì bị khí chất của mình mê hoặc nên mới chạy ra gặp cậu.
"Không tiện, Có chuyện gì thì cứ nói luôn ở đây đi.” Thẩm Vân không thèm nể mặt Hoắc Cảnh
Hiên nói.
Những cô gái xung quanh xuýt xoa xen lẫn ngạc nhiên, họ không biết làm cách nào mà một học sinh chuyển trường bình thường như Thẩm
Vân lại có mối quan hệ với anh chàng điển trai
Hoắc Cảnh Hiên.
Đặc biệt, người này chính là Hoắc Cảnh Hiên, một anh chàng nhìn bề ngoài được tính là rất nho nhã đào hoa nhưng lại cực kỳ ít qua lại với các cô gái!
Hoặc Cảnh Hiện thực hiện kế hoạch, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Thẩm Vân chậm rãi nói: "Được rồi, không rảnh cũng không sao, dù gì tôi cũng rảnh nên nói luôn ở đây đi."
Hoắc Cảnh Hiên nói xong liền chậm rãi đến gần Thẩm Vân, cố ý nở một nụ cười tỏa nắng.
Thẩm Vân thấy tình hình không ổn nên từ từ lùi về phía sau, cuối cùng không còn chỗ nào để lùi nữa.
Cả người dán chặt vào bức tường lạnh lẽo, tim cô run lên nhưng miệng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Có gì nói nhanh đi, không là tôi đi đây."
Hoắc Cảnh Hiên nhìn thấy vẻ hoang mang lo sợ của Thẩm Vân thì càng vui hơn, nhìn cô từng bước từng bước rơi vào bẫy của mình, cực kỳ nóng lòng muốn xem Thẩm Vân xấu hổ sẽ như thế nào.
Hoắc Cảnh Hiên duỗi cánh tay dài giữ lấy đầu Thẩm Vân, tay phải nhẹ nhàng chống lên tường, ở trước mặt mọi người nhẹ nhàng nói bên tại cô: “Thẩm Vân, nếu muốn biết hôm nay tôi tìm cậu vì lý do gì, thì buổi chiều sau khi tan học chờ tôi ở cổng trường, tôi sẽ nói cho cậu biết.
“Nói xong cậu tặng cho Thẩm Vân một nụ cười cộng thêm nháy mắt.
Các cô gái xung quanh lại ồ lên, Thẩm Vân đỏ bừng mặt, khó hiểu nói: "Cậu thần kinh à!"
Hoắc Cảnh Hiện vẫn trìu mến nói: "Được rồi, chiều nay nhớ đợi tôi nha~"
Nói xong, cậu không chờ câu trả lời của Thẩm Vẫn đã bước thẳng ra ngoài, đôi mắt híp lại, khỏe miệng khẽ cong nở nụ cười tự mãn.
Mục đích của Hoắc Cảnh Hiên là cô lập Thẩm Vân với tất cả nữ sinh trong lớp, rồi sau đó tự nhiên sẽ có người đối phó với cô, thế lại còn cần cậu ra tay sao?
Thẩm Vân chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy những lời mỉa mai của những cô bạn xung quanh.
"Quý cô Thẩm Vân à, cậu thật sự rất giỏi đấy nhỉ.
Cậu mới đến đây có mấy ngày mà đã mê hoặc được cậu chủ Hoắc Cảnh Hiên dễ dàng thế rồi.
Không ngờ bình thường ít nói mà lại có bản lĩnh nhỉ."
.