Ngày thứ hai Hà Vân Phi vẫn chưa thể dậy sớm được.
Khi cô vẫn còn đang cảm thấy buồn ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của bé Hiền.
“Mẹ đúng là đồ lười biếng, đã muộn như vậy rồi mà còn chưa dậy.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Cẩn thận không mẹ sẽ béo lên đấy!” Bé Hiền lúc nào cũng nhớ mẹ, cho nên ngày hôm nay Lữ Hoàng Trung và bà Charlie đã đưa cậu bé đến phòng của Hoắc Minh Dương và Hoàng Vân Phi.
Hà Vân Phi không ngủ sâu giấc lắm, tối hôm qua cô cũng đã ngủ cả một đêm rồi vì vậy khi cánh cửa vừa mở ra cô đại khái cũng đã tỉnh dậy.
“Bé Hiền, sao con lại đến đây?” Hà Vân Phi vừa mới định khởi động cơ thể thì Hoắc Minh Dương đã nhanh tay nhanh mắt đỡ Hà Vân Phi dậy, sau đó đặt một cái gối sau lưng cô để cô cảm thấy dễ chịu hơn.
“Em cảm ơn” “Chẳng phải anh đã nói rồi sao, người một nhà đừng nói những lời khách sáo như vậy” Hoắc Minh Dương lên tiếng sửa chữa lời nói cho Hà Vân Phi.
Đã nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn không nhớ.
Hà Vân Phi khẽ “vâng” một tiếng, tỏ ý mình đã biết rồi.
Bé Hiên chuyển ánh mắt sang chỗ khác, nhìn mẹ mình và người bố mới yêu thương đằm thắm nhau ở nơi này thì lập tức cảm thấy khó chịu.
Nhưng cậu bé nhìn thấy Hoắc Minh Dương đối xử với mẹ mình tốt như vậy nên không so đo tính toán gì với anh.
“Bé Hiên nhớ mẹ cho nên mới đến đây” Bé Hiên nói, sau đó xích lại gân Hà Vân Phi và dụi dụi vào người cô.
Hà Vân Phi nở nụ cười, cô đang rất vui vẻ.
“Mẹ cũng rất nhớ con” Cô đưa tay ra xoa đầu bé Hiền, dáng vẻ rất dịu dàng cưng chiều.
Hoắc Minh Dương đứng ở một bên thấy hơi ghen ty.
Anh nhìn Hà Vân Phi đang xoa đầu bé Hiền, trong lòng nhanh chóng trở nên khó chịu.
Đứa nhóc con này thật sự đang chiếm ưu thế.
Mặc dù Hoắc Minh Dương nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn nở nụ cười rất tươi.
“Nhóc con thối, có phải con đã quên cái gì rôi không?” Bé Hiền gọi Hà Vân Phi là mẹ nhưng vẫn chưa gọi anh là bố, điều đó lại khiến cho anh cảm thấy hơi ghen ty nên mở miệng nhắc nhở cậu bé.
Bé Hiên quay đầu lại, làm mặt quỷ với Hoắc Minh Dương rồi sau đó nhào vào trong lòng Hà Vân Phi.
Cậu bé rất rất nhớ mẹ.
Thằng nhóc này, bây giờ không gọi anh là bố thì sau này địa vị của cậu bé ở trong căn nhà này sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Bé Hiên, mẹ con và bố đã kết hôn rôi, bây giờ con cũng phải gọi bố là bổ” Hoắc Minh Dương đi đến bắt lấy bé Hiền, làm dáng vẻ “con không gọi thì bố cũng sẽ không thả con ra đâu”.
Hoắc Minh Dương có thể không để ý được sao? Bây giờ anh đã kết hôn với cô rồi, cô là vợ anh, mà con trai của cô không gọi mình là bố thì không được, mà cho dù anh coi cậu bé là con của người khác cũng không được.
Dù thế nào anh không thể nào nhìn bé Hiền không gọi anh là bố, nhưng lại gọi Lữ Hoàng Trung là bố.
Anh cứ nghĩ đến chuyện trước kia bé Hiền gọi Lữ Hoàng Trung là “bố Trung”, khỏi phải nói anh đã khó chịu như thế nào.
Hà Vân Phi cố nhịn để không bật cười.
“Vậy có phải cháu gọi chú là bố thì chú sẽ thả cháu ra đúng không?” Bé Hiền mở to đôi mắt hỏi Hoắc Minh Dương.
Mặc dù bây giờ bé Hiền mới đi nhà trẻ, nhưng cậu bé đã thông minh hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Cũng chính vì như vậy nên cô mới rất ít khi phiền lòng lo nghĩ về cậu bé.
“Ừ” Hoắc Minh Dương lên tiếng đáp, coi như là trả lời.
Bé Hiền quay tròng mắt một vòng: “Bô” Nghe thấy bé Hiền gọi, Hoắc Minh Dương hài lòng thả cậu bé ra.
Nhưng… Bô, bố.
Lúc này Hoắc Minh Dương mới nhận ra mình đã bị bé Hiền lừa, thằng nhóc này đúng là quá tinh ranh.
Gương mặt anh trở nên đen xì, lại muốn bắt bé Hiền lại.
Nhưng bé Hiền đã nhanh chóng phản ứng lại, cậu bé tháo đôi giày trên chân mình ra rồi nhào vào trong lòng Hà Vân Phi.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa!” Hà Vân Phi cười, vỗ lên đầu bé Hiền.
Bé Hiền cũng rất nghe lời Hà Vân Phi, cậu bé không náo loạn nữa.
Đến giờ ăn cơm trưa, cả gia đình bốn người Hà Vân Phi vẫn ở trong phòng, chưa đi ra ngoài.
Bé Hiền nghe Lữ Hoàng Trung nói với mình rằng cậu bé sắp làm anh trai rồi, điều này khiến cho cậu bé rất vui.
Vì vậy hai mẹ con bắt đầu nói đến đứa con còn chưa biết giới tính ở trong bụng Hà Vân Phi, hoàn toàn phớt lờ Hoắc Minh Dương với vẻ mặt khó chịu.
Bọn họ không đi ra, ngoài khác cũng không tiện quấy rầy, cho nên cả gia đình vẫn cứ ở trong phòng.
Đến giờ cơm trưa, Hoắc Minh Vũ lên gọi bọn họ xuống ăn cơm.
Hai người đàn ông thì không cần chuẩn bị gì cả, chỉ có Hà Vân Phi là thay quần áo rồi đi xuống tầng.
Khi bọn họ đi xuống, bà Charlie và Lữ Hoàng Trung đang nói chuyện với bà Hoắc, ngồi bên cạnh họ còn có Đinh Thanh Uyển.
“Mẹ, bác sĩ Trung” Hà Vân Phi nhìn thấy bà Charlie và Lữ Hoàng Trung thì nở nụ cười chào hỏi.
Sau đó cô lại đi đến trước mặt bà Hoắc, đổi giọng nói khéo léo: “Con chào mẹ” Bà Charlie nở nụ cười rất vui vẻ: “Được được được” Bà Hoắc cũng gật đầu vui mừng, coi như là trả lời cô.
Đinh Thanh Uyển ngồi ở trên cùng nhìn thấy cảnh này chỉ thấy vô cùng ngứa mắt.
Dường như bọn họ mới là người một nhà yêu thương lẫn nhau, còn cô ta chỉ là một người hoàn toàn xa lạ.
“Anh Minh Vũ” Đinh Thanh Uyển gọi Hoắc Minh Vũ đang đứng ở phía sau Hà Vân Phi, nhưng chỉ thấy người đó đứng im không hề cử động, dường như tất cả mọi người ở đây đều không hề chú ý đến cô ta.
Đinh Thanh Uyển rất hận, cô ta hận không thể khiến cho Hà Vân Phi chết đi.
Ăn cơm trưa xong, cả nhà ngồi trên ghế sofa để bàn chuyện lễ cưới.
Cuối cùng bởi vì không đồng nhất ý kiến cho nên xảy ra bất đồng.
Hà Vân Phi không muốn tổ chức lễ cưới trước, dù sao cô vẫn còn chưa bắt đầu thanh toán sổ nợ với Tô Thanh Anh.
Bây giờ cô và Hoắc Minh Dương đã đăng ký kết hôn rồi, cho dù có trì hoãn lễ cưới thì cũng không sao cả.
“Vân Phi, tại sao phải làm lễ cưới muộn hơn? Làm xong sớm một chút thì cũng yên tâm hơn một chút.” Không chỉ như vậy, mặc dù bây giờ Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương đã đăng ký kết hôn rồi nhưng bà Charlie thật sự vẫn đang rất lo lắng.
Cái người Tô Thanh Anh kia vẫn luôn là một tai họa ngầm trong lòng bà †a.
Biểu hiện của người phụ nữ này khi ở trong nhà cô mấy ngày đó đã khiến cho bà ta rất hận cô ta.
Cô ta còn muốn tranh cướp con rể của mình.
Hoắc Minh Dương nhìn cô với ánh mắt sâu xa, khiến trong lòng cô khó tránh cảm thấy hơi căng thẳng.
Cô sợ Hoắc Minh Dương sẽ tức giận, có đôi khi cô khó mà nắm chắc được tính tình của anh.
“Bây giờ vụ án năm đó vẫn còn chưa được kết án, có lẽ cần phải đi lên tòa án một lần nữa.
Đến lúc ấy đã giải quyết xong rồi, sau đó cử hành hôn lễ cũng chưa muộn” Hà Vân Phi nói, sự tức giận xen lẫn trong lời nói.
Chuyện của bốn năm trước luôn trở thành ám ảnh trong lòng cô, khiến cô không thể giải quyết hậu sự của Hà Thúy Mai và còn bị ức hiếp chèn ép ở trong phòng tạm giam.
Hai chuyện này dù có nói thế nào thì cô cũng không thể buông tha cho ‘Tô Thanh Anh được.
Hoắc Minh Dương nghe thấy Hà Vân Phi nói như vậy, trên gương mặt anh hơi xấu hổ ngượng ngùng.
Không chỉ là bởi vì chuyện Tô Thanh Anh năm đó mà bây giờ anh cũng vô cùng xấu hổ đối với Hà Vân Phi.
Từ khi biết Hà Vân Phi chính là Diệp Tĩnh Gia, mặc dù khi còn thấy hơi hổ thẹn với Tô Thanh Anh, nhưng vì Hà Vân Phi kiện Tô Thanh Anh ra tòa, hơn nữa còn chuyện Tô Thanh Anh tiết lộ buổi lễ khai mạc cho phóng viên thì là anh đã suy nghĩ khác về Tô Thanh Anh.
Nhân tâm con người đều lớn lên từ trong máu thịt, huống hồ Tô Thanh Anh đã không còn là Tô Thanh Anh trước kia nữa.
Bây giờ cô ta đã trở thành người không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
“Hai chuyện này có thể làm cùng một lúc được” Hoắc Minh Dương nói, anh thì không sao cả, nhưng bây giờ đang rất cần tổ chức lễ kết hôn.
“Đúng vậy, hay là Vân Phi con suy nghĩ kỹ lại đi.
Mẹ cảm thấy cũng có thể làm hai chuyện cùng một lúc được mà” Bà Hoắc cũng nói giúp Hoắc Minh Dương.
Đăng ký kết hôn là thật, nhưng bà Hoắc vẫn cảm thấy không tổ chức hôn lễ thì thật sự không hay cho lắm.
Đến lúc đó lời nói đã dứt, điều đó cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Hoắc, như vậy cũng không được.
Hà Vân Phi xoa đầu bé Hiền, thẳng đầu lên.
Không biết cô đang nghĩ cái gì.
Đã trôi qua nhiều ngày như vậy mà bên tòa án vẫn chưa có động tĩnh gì, điều này khó tránh khiến cho cô hơi lo lắng.
Cô lo Tô Thanh Anh lợi dụng lợi thế của nhà họ Tô mà có những mưu mô mưu tính gì đó để khiến người ta chèn ép chuyện này xuống.
Đến khi đó người khác biết một luật xư nổi tiếng danh vọng như cô mà ngay cả vụ án của mình cũng không thắng kiện được, như vậy sau này cô còn mặt mũi nào để lăn lộn trong giới luật sư nữa.
Cứ coi như không nói những điều này, nhưng một người làm luật sư như cô sao có thể buông tha cho một con người làm chuyện xấu được.
Cô không cho phép mình làm điều đó.
Là một luật sư chân chính, cô không thể nào buông tha cho kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.
Không thể giải quyết xong chuyện này, mẹ cô sao có thể xuống dưới nơi suối chín vàng.
Bao năm qua cô ta chịu biết bao.
nhiêu đau khổ như vậy chẳng phải là chịu đựng phí công vô ích sao? “Hay là đợi đến khi tòa án có kết quả thì tổ chức lễ cưới nhé?” Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cô thấy đây vẫn là điều tốt nhất.
Bây giờ hai người họ đã đăng ký kết hôn rồi, hơn nữa bây giờ cô đã là mẹ của hai đứa con.
Nếu như cô không phải quyết được vấn đề lớn là Tô Thanh Anh thì sau này cô và Hoắc Minh Dương sẽ không sống yên ổn được.
Tô Thanh Anh thích Hoắc Minh Dương như vậy, thích đến nỗi không tiếc danh sự của mình.
Như vậy làm sao cô ta có thể bỏ qua như vậy được? Trước đây Tô Thanh Anh ỷ vào sự yêu thích của Hoắc Minh Dương nên không hề sợ hãi gì.
Nhưng bây giờ bởi vì cô và Hoắc Minh Dương đã kết hôn rồi, có thể nói là không tiếc.
“Vân Phi, con nghĩ cho kỹ đi nhé!” Bà Hoắc tận tình khuyên bảo.
Nhưng bà Charlie lại chỉ lo lắng ưu tâm mà đợi Hà Vân Phi nói tiếp.
Bà Charile tin Hà Vân Phi nên giúp cô giải quyết vấn đề lớn như vậy.
Có lẽ cô có thể nắm chắc những chuyện này, nếu không cô cũng sẽ không nói như vậy.
“Tùy ý chị” Hoắc Minh Vũ nói câu này rồi rời đi.
Hà Vân Phi nhìn bóng dáng của Hoắc Minh Dương, cô biết anh đang tức giận.
Cô biết Hoắc Minh Dương thích cô, thậm chí có đôi khi cô còn cảm thấy anh đã vượt qua cảm giác thích với cô.
Bà Hoắc thở dài, không biết nên nói thế nào mới được.
“Chuyện này cứ tùy theo ý của Vân Phi đi.
Bởi vì từ trước đến nay cô ấy cũng đã rất áp lực về chuyện năm đó rồi” Lữ Hoàng Trung từ đầu đến giờ không nói gì bỗng nhiên lên tiếng.
Bốn năm nay, anh ta luôn nhìn thấy sự cố gắng của Hà Vân Phi.
Cho dù ở trong điều trở ngại hay khó khăn gì, cô cũng chưa từng từ bỏ.
“Cũng không thể nói như vậy được, anh thích chị dâu như vậy nên muốn nhanh chóng tổ chức hôn lễ cũng là chuyện bình thường.
Lế nào chị dâu không thích anh sao?” Đinh Uyển Nhi luôn bị coi như là người xa lạ, không có ai nói chuyện với cô ta.
Nghe thấy Hà Vân Phi không muốn tổ chức lễ cưới, trong lòng cô ta khó tránh cảm thấy vui vẻ nên mới nói những lời vừa nấy.
Cô ta vừa dứt lời, mọi người ở đây đều trở nên sững sờ.
Sau đó họ đều nhíu mày nhìn Đinh Thanh Uyển.
Nếu như nói cảm giác của Hà Vân Phi dành cho Hoắc Minh Dương không phải là thích thì không đúng.
Mặc dù bốn năm trước khi Hoắc Minh Dương còn thích Tô Thanh Anh, Hà Vân Phi cũng coi như tận tâm tận lực với anh rồi.
Cho dù thỉnh thoảng Hoắc Minh Dương làm những chuyện quá đáng, nhưng sau đó Hà Vân Phi vẫn không nói gì.
Nhưng bây giờ họ đã kết hôn rồi, cô cũng có đứa con của Hoắc Minh Dương.
Nếu như nói không thích Hoắc Minh Dương thì điều đó là giả dối.
Lữ Hoàng Trung nhìn Đinh Thanh Uyển với dáng vẻ hận không thể đục khoét cô ta.
Nếu như Hà Vân Phi thật sự không thích Hoắc Minh Dương, vậy thì năm đó cô sẽ không sinh bé Hiền ra và còn nuôi cậu bé lớn như vậy.
“Có một số lời không thể nói linh tinh được, cô có biết không?” Lữ Hoàng Trung lên tiếng vạch trần lời nói bịa đặt của Đinh Thanh Uyển mà không chút do dự gì.
Truyện chính ở * TRUMtr uyen.
c o m *
Đinh Thanh Uyển nhìn tất cả mọi người trong căn nhà này đều đứng về phía Hà Vân Phi, trong lòng cô ta bỗng dâng lên sự hoảng hốt vô hình.
Đinh Thanh Uyển vốn định nhân cơ hội này để khiến cho Hà Vân Phi nhục nhã, sau đó để mọi người sinh ra hiểu lầm với Hà Vân Phi.
Nhưng bây giờ xem ra cô ta đã tự đào hố nhảy cho mình rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...