Bởi vì thấy cô mang thai cho nên bà Hoắc cũng đã thay đổi cách nhìn đi rất nhiều, và bà cũng hay bảo chị Tiết đi hầm canh để bồi bổ cơ thể cho Hà Vân Phi.
“Gần đây em cảm thấy như thế nào?” Thấy Hà Vân Phi đang vô cùng buồn chán, Hoắc Minh Dương đưa cô đi đến vườn hoa để hít thở bầu không khí trong lành một chút.
Cập nhật sớm nhất tại.
“Em đang chán chết đi được, nếu như không phải vì anh thì bây giờ em cũng không buồn chán đến như vậy.
Anh xem mấy ngày nay, này nào mẹ cũng hầm canh cho em, em cảm thấy mình cứ như vậy thì chỉ có thể béo lên thôi” Hà Vân Phi hít thở bầu không khí trong lành, trong lời nói còn mang theo sự trách móc.
Nếu nói đến béo, gần đây Hà Vân Phi thật sự cảm thấy mình đã béo lên một chút rồi.
Mặc dù trên gương mặt cô vẫn chưa có thịt gì nhưng vẻ mặt đã ngọt ngào hơn rất nhiều.
Thật ra Hà Vân Phi cũng không có ý trách móc Hoắc Minh Dương mà chỉ muốn trêu chọc anh thôi, ai bảo ngoại trừ việc cách anh một mét ra thì anh không cho cô đi đâu cả.
Ngay cả những chuyện bình thường như đi vệ sinh, Hoắc Minh Dương cũng hận không thể giải quyết giúp cho cô.
Sau này cô phải thuyết phục và nói hết lời thì anh mới đứng ở trước cửa đợi cô.
Dù sao mặc dù hai người đã kết hôn rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng và xấu hổ.
“Chẳng phải điều này rất tốt sao? Anh ôm em cũng cảm thấy có da có thịt hơn một chút chứ không phải cảm thấy toàn là xương xẩu như trước kia” Hoắc Minh Dương không những không tức giận mà ngược lại còn trêu chọc cô, nhưng bàn tay của anh vẫn nhẹ nhàng đặt lên eo cô.
“Thấy xương xẩu mà anh còn thích em, lại còn muốn kết hôn với em” Hà Vân Phi trở nên nóng nảy, sau đó hất tay của Hoắc Minh Dương ra.
Ở nơi này đang có người nhìn hai người họ.
“Em tức giận sao? Ngoan nào, nghe lời anh đi” Bây giờ có thể nói Hà Vân Phi đã là một cô vợ nhỏ bé đối với Hoắc Minh Dương, chỉ cần nhìn thấy Hà Vân Phi không vui là anh vội vàng xoa đầu cô, sự ngọt ngào ngập tràn †rong giọng nói.
“Quan hệ giữa anh trai và chị dâu thật tốt, hai người làm cho em ngưỡng mộ quái” Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương quay đầu lại, nhìn thấy Đinh Thanh Uyển đang đi về phía hai người họ, bên cạnh cô ta còn có vài người hầu.
Đinh Thanh Uyển mang thai sớm hơn Hà Vân Phi, bây giờ bụng của cô ta cũng đã nhô lên một chút chứ không bằng phẳng giống như lúc mới mang thai nữa.
Hà Vân Phi nhíu mày nhìn Đinh Thanh Uyển, nụ cười đang nở trên môi cô cũng đã được thu lại.
Nói đến Đinh Thanh Uyển, Hà Vân Phi chắc chắn không thích cô ta.
Bởi vì từ lần đầu tiên gặp Đinh Thanh Uyển, cô đã cảm thấy cô ta không phải là một người đơn giản.
Chỉ dựa vào chuyện cô ta có thể kết hôn với Hoắc Minh Vũ, đến bây giờ vẫn chưa khiến cho Hoắc Minh Vũ nhắc đến chuyện ly hôn, hơn nữa còn chuyện đứa con của anh ta là Hà Vân Phi có thể nhìn ra được con người của Đinh Thanh Uyển rồi.
Hoắc Minh Dương lúc nào cũng quan tâm đến Hà Vân Phi, đương nhiên anh cũng nhìn thấy tâm trạng không tốt của cô.
“Không ngờ ngày hôm nay anh và chị dâu cũng ra ngoài tản bộ, thật trùng hợp” Đinh Thanh Uyển nhìn thấy hai người họ không nói gì thì vô cùng lúng túng mà nở nụ cười.
Sau đó cô ta đi đến trước mặt Hà Vân Phi, điệu bộ vô cùng thân thiết: “Chị dâu đúng là tốt số vì cưới được một người như anh rể, làm cái gì anh rể cũng ở bên cạnh chị.
Chứ không giống như em” Cô ta nói, trong đôi mắt ngập tràn sự u ám.
Ở trong nhà này, mặc dù Hoắc Minh Vũ là cậu hai trong nhà họ Hoắc nhưng anh ta không phải là người nắm quyền trong nhà họ Hoắc.
Khi Hà Vân Phi chưa bước chân vào nhà họ Hoắc, bà Hoắc luôn coi Đinh Thanh Uyển là bảo vật quý giá, lúc nào cũng cưng chiều cô ta.
Dù sao trong bụng cô ta đang mang thai đứa cháu mà bà Hoắc đã trông mong từ lâu.
Nhưng sau này khi Hà Vân Phi vào nhà họ Hoắc rồi, bà Hoắc không còn như vậy nữa.
Mặc dù bà ta cũng quan tâm Đinh Thanh Uyển, nhưng cô ta cảm thấy cách quan tâm của bà ta dành cho mình mình và Hà Vân Phi không giống nhau.
“Có một số thứ cho dù có ngưỡng mộ cũng không được” Hà Vân Phi nhíu mày, nhìn Đinh Thanh Uyển với vẻ mặt rất bình thản.
Bình thường cô không ra ngoài nên không biết Đinh Thanh Uyển thường xuyên đi dạo ở vườn hoa, nhưng ngày hôm nay cô vừa đến đã đụng phải cô ta, điều này cũng thật trùng hợp.
Hà Vân Phi và cô ta không giống nhau.
Bình thường Hoắc Minh Dương luôn ở bên cạnh Hà Vân Phi, cho dù cô làm cái gì thì anh cũng sẽ ở bên cạnh cô.
Nhưng trong những ngày cô ở nhà họ Hoắc, số lần Hoắc Minh Vũ ở bên cạnh Đinh Thanh Uyển lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng điều này có thể thấy Đinh Thanh Uyển thật sự không có được tình yêu của Hoắc Minh Vũ.
“Ha ha… Chị dâu đang nói gì vậy?” Đinh Thanh Uyển đứng tại chỗ nở nụ cười lúng túng, vẻ mặt xị xuống giống như đang cố gắng chịu đựng vậy.
Cái người Hà Vân Phi này thật sự độc mồm độc miệng, chẳng trách đã đánh bại được Tô Thanh Anh, hơn nữa còn kết hôn với Hoắc Minh Dương nhanh như vậy.
Quả nhiên cô ta đã xem nhẹ Hà Vân Phi rồi.
Gần đây Hoắc Minh Vũ càng ngày càng dồn ép cô ta chặt hơn, ngày hôm nay cũng bởi vì Hoắc Minh Vũ nói với cô ta về chuyện ly hôn, cho nên cô ta mới chạy đến đây để giải tỏa tâm trạng.
Nhưng sau đó lại nhìn thấy Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương.
Nhìn thấy Hoắc Minh Dương cả ngày ở bên cạnh Hà Vân Phi, nếu như nói Đinh Thanh Uyển không ngưỡng mộ thì không đúng.
Ban đầu cô ta cũng nghĩ đến chuyện kéo gần mối quan hệ giữa cô ta và Hoắc Minh Vũ.
Nhưng bởi vì những lời nói vừa nãy của Hà Vân Phi, trong lòng Đinh Thanh Uyển lại dâng lên sự hận thù đối với cô.
“Chúng ta đi thôi!” Hà Vân Phi không cảm thấy mình với Đinh Thanh Uyển có gì để nói chuyện với nhau, vì vậy cô kéo Hoắc Minh Dương định rời đi.
“Chăm sóc cho bản thân mình thật tốt” Hoắc Minh Dương nhìn Đinh Thanh Uyển, dường như anh đã nhìn thấu được cô ta.
Đinh Thanh Uyển ngơ ngác nhìn bóng dáng Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi dần rời xa mình, đôi tay siết chặt lại thành hình nắm đấm.
Móng tay cô ta cắm sâu vào trong thịt, nhưng cô ta không hề cảm thấy đau đớn gì.
“Có thời gian thì chúng ta đi đến chỗ Lữ Hoàng Trung thăm bé Hiền và mẹ đi, em thấy hơi nhớ hai người họ.” Kể từ khi tổ chức xong lễ cắt băng lần trước, Hà Vân Phi vẫn chưa rời khỏi nhà họ Hoắc lần nào.
Sau đó bé Bảo rất nhớ Lữ Hoàng Trung, nhưng cô không biết làm cách nào nên đành bảo bà Charlie đưa bé Hiền đến tìm Lữ Hoàng Trung.
Mấy ngày nay không nhìn thấy bé Hiền, Hà Vân Phi thật sự cảm thấy rất nhớ cậu bé.
Mặc dù bé Hiền thường xuyên gọi điện thoại cho cô, nhưng là một người mẹ sao lại không cảm thấy nhớ con của mình được.
Người quan tâm bé Hiền không chỉ có mình cô mà đôi khi ngay cả Hoắc Minh Dương gọi điện đến cũng bảo bé Hiền gọi mình là bố, bà Hoắc cũng thỉnh thoảng hỏi thăm cậu bé vài câu.
Điều này khiến cho Hà Vân Phi cảm thấy hơi nghi ngờ, có phải bà Hoắc và anh đã biết thân phận thật sự của bé Hiền rồi hay không? Mặc dù nói sớm muộn gì họ cũng biết chuyện này, nhưng cô vẫn không muốn để cho bọn họ biết thân phận của bé Hiền cho lắm.
Bốn năm qua Hà Vân Phi coi bé Hiền không khác gì mạng sống của mình.
“Được rồi, chỉ cần em muốn thì anh sẽ làm” Hoắc Minh Dương thấy tâm trạng của cô không tốt nên đồng ý.
Sau đó hai người không nói gì nữa mà yên lặng đi bộ, không dám quấy rầy sự yên tĩnh này.
Về đến nhà, bà Hoắc đang ở tầng hai.
Bà ta nhìn thấy Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương đi từ bên ngoài vào thì nở nụ cười rất tươi tắn.
Sau khi bà Hoắc biết Hà Vân Phi chính là Diệp Tĩnh Gia năm đó thì cũng đối xử với cô tốt hơn rất nhiều, cộng thêm chuyện bây giờ cô còn có đứa con của Hoắc Minh Dương.
“Hai đứa đi dạo sao?” Bà Hoắc mở miệng nói, sau đó đi đến và ngồi xuống ghế sofa.
“Vâng, Vân Phi thấy hơi buồn chán nên con đưa cô ấy đi dạo ở vườn hoa” Nói rồi Hoắc Minh Dương đỡ Vân Hà Phi đi đến ghế sofa, dường như sợ cô bị ngã hay là sẽ xảy ra chuyện gì đó vậy.
Vân Hà Phi không còn cách nào, lúc này cô mới được mấy tháng mà anh đã cẩn thận như vậy rồi.
Nếu như sau này bụng của cô dần dần to lên, vậy thì liệu anh sẽ không cho cô ra ngoài nữa không? Bình thường cô cũng không phải là một con người yếu ớt.
Dù sao cô cũng đã trải qua bao nhiêu chuyện khó khăn vất vả rồi, vì vậy còn chuyện gì mà cô không thể vượt qua được nữa chứ.
Hoắc Minh Dương rất ngang ngược, mặc dù bây giờ anh rất yêu thương cưng chiều cô, nhưng bây giờ cô đã không còn một mình nữa rồi cho nên cũng sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm gì nữa.
“Suy cho cùng người sắp làm bố cho nên không còn giống như trước nữa nhỉ” Trước kia có thể nói Hoắc Minh Dương không giống như bây giờ, đây cũng là lần đầu tiên mà anh để ý đến một người phụ nữ như vậy.
“Bởi vì không lâu nữa anh sẽ là một người bố, đương nhiên anh phải làm một tấm gương sáng rồi” Hoắc Minh Dương vừa dịu dàng vừa kiêu ngạo, niềm kiêu hãnh ngập tràn gương mặt.
Hà Vân Phi bật cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoắc Minh Dương như vậy, trước kia anh luôn đem đến cho cô hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo, tính tình cũng rất tệ.
Nhưng lần này anh như vậy cũng giống như lần cô vừa mới quen biết anh.
“Sau này con phải đối xử thật tốt với vợ con đó, có biết chưa?” Bà Hoắc ngồi ở nơi đó, trong lời nói còn mang theo giọng điệu ra lệnh.
“Điều này là chuyện đương nhiên rồi ạ” Có người nói “một ngày vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa”, huống hồ cô đã ở bên cạnh anh và làm vợ của anh.
Bây giờ anh đã hiểu tâm ý của mình và cũng sẽ không đối xử với Hà Vân Phi như trước kia nữa.
Bởi vì trong nhiều năm qua anh cũng đã hiểu, có một vài thứ một khi đã mất đi rồi thì có muốn nó lại lần nữa cũng không thể.
May mà ít ra anh còn may mắn.
chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Anh mất cô một lần, bây giờ cô quay trở về và còn cho anh một cơ hội lấy công chuộc tội để anh đối xử với cô tốt hơn.
Chị Tiết cắt một ít hoa quả, nhìn thấy cả nhà họ nói chuyện vui vẻ như vậy thì cũng biết điều mà lui xuống.
Hoắc Minh Dương xiên một miếng hoa quả rồi đưa đến bên miệng Hà Vân Phi, đợi cô mở miệng ăn.
Nhìn thấy miêng hoa quả ở bên miệng mình, Hà Vân Phi do dự không biết nên ăn hay không.
Mặc dù hai người đã kết hôn rồi, nhưng cô cũng thấy xấu hổ trước mặt bà Hoắc và người hầu ở trong phòng.
“Em ăn đi, ăn nhiều hoa quả rất tốt cho sức khỏe.
Hơn nữa không chỉ tốt cho em mà cũng tốt cho cả con nữa” Thấy cô không mở miệng, Hoắc Minh Dương lại lên tiếng dỗ dành.
Cuối cùng cô cũng há miệng ra, anh lại tiếp tục xiên miếng dưa hấu rồi tiếp tục đút cho cô ăn.
Hà Vân Phi ăn từng miếng hoa quả nhỏ, mỗi một lần ăn là đôi môi của cô lại hờ hững lướt qua lên ngón tay của anh.
Cũng chính vì cảm giác này mà Hoắc Minh Dương vừa hưởng thụ vừa cảm thấy đau khổ.
Bây giờ Hà Vân Phi đang mang thai, ba tháng đầu không thể làm chuyện vợ chồng.
Điều này đối với một người vừa mới ăn thịt như Hoắc Minh Dương đúng là một cú sốc rất lớn.
Phụ nữ mang thai luôn cảm thấy hơi buồn ngủ, cho nên Hà Vân Phi ăn được kha khá thì cảm thấy rất mệt mỏi.
Bà Hoắc cũng bảo Hoắc Minh Dương ở bên cạnh Hà Vân Phi.
Mấy ngày nay có thể nói Hà Vân Phi ngày nào cũng phải ngủ một chút.
Không phải là cô muốn ngủ mà là cảm thấy rất mệt mỏi, cộng thêm việc mang thai nên đã biến một người bình thường không thể nào ngủ được như cô đến ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ như bây giờ.
Có đôi khi ăn cơm trưa xong là cô ngủ ngay, mà ngủ thì sẽ ngủ một mạch đến lúc ăn cơm tối hoặc là khi Hoắc Minh Dương gọi thì cô mới dậy, nếu không thì cô sẽ không dậy.
Mỗi ngày khi Hà Vân Phi cảm thấy buồn ngủ, Hoắc Minh Dương không để ý mệt mỏi hay không mà sẽ ở bên cạnh cô ngủ một lát.
Nhưng thật ra anh không ngủ được mà đợi Hà Vân Phi chìm vào giấc ngủ, sau đó anh sẽ lấy tài liệu ra xem, vừa xem tài liệu vừa đợi Hà Vân Phi tỉnh dậy.
Anh đỡ Hà Vân Phi nằm xuống, đắp chăn cho cô, còn mình cũng tháo giày ra rồi nằm xuống cùng với cô.
Hoắc Minh Dương ôm Hà Vân Phi rất chặt, cô dựa vào lồng ngực anh, ngón tay lướt qua phần bụng của anh.
Vóc dáng anh vẫn đẹp như vậy khiến cho cô cảm thấy hơi ghen ty, cô chưa từng nhìn thấy anh đi tập luyện bao giờ.
chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Suy nghĩ một lúc thì Hà Vân Phi chìm vào giấc ngủ, để lại Hoắc Minh Dương với nụ cười đau khổ.
Cô cũng thật biết châm ngòi kích nổ.
Cũng không biết tại sao lúc đầu Hà Vân Phi mang thai con trai, nhưng cô không cảm thấy thèm ngủ như bây giờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...