Giọt nước mắt đọng lại trong đôi mắt cô ta, nhưng không chảy xuống.
Trong lòng cô ra cảm thấy vô cùng khó chịu cho nên cách cư xử cũng trở nên khác hơn so với trước.
Đã có nhiều lúc mặc dù trong lòng cô ta rất muốn làm thế này thế nọ, nhưng cũng đành chần chừ không hành động.
Cô ta không nói gì mà cứ nhìn vào bà Hoắc với ánh mắt tỏ vẻ đáng thương, khiến cho bà ta không biết nên làm thế nào mới được.
Bà Hoắc rất đau đầu, rốt cuộc bà ta phải giải quyết như thế nào đây.
Nếu như đuổi thẳng Tô Thanh Anh ra ngoài thì cũng không được, dù sao Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh cũng là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, hai đứa cũng không có chuyện gì khác thường và coi như rất tốt.
Dường như vốn không có lý gì để hai người đó chia tay.
Đọc truyện tại đây.
Tô Thanh Anh không biết phải làm như thế nào mới có thể thành kiểu mẫu mà bà Hoắc thích: “Dì à, dì đừng đối xử với cháu như vậy, cháu thật sự thích Minh Dương.
Mẹ à, con cầu xin mẹ đấy” Cô ta khóc lóc kể lể nói những lời này.
Bởi vì không biết nên đối mặt với mẹ Hoắc như thế nào, nhưng bây giờ trong lòng cô ta đang rất khó chịu và có rất nhiều điều không thể nói lên lời.
Trong lòng cô ta rất đau đớn, nếu như cọng rơm cuối cùng cũng bị đổ thì cô ta không thể trông cậy vào điều gì được nữa.
“Chuyện của nhà họ Hoắc dì cũng không còn cách nào khác.
Nếu như cháu vì Minh Dương thì đừng nói nữa” Đến cuối cùng bà Hoắc không thể nào nhẫn nhịn được nữa.
Nếu như là trước kia thì bà ta còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bây giờ bà ta thật sự đã công nhận Hà Vân Phi rồi: “Nhưng dì cũng cũng có nỗi khổ thầm của mình.
Qua khoảng thời gian này cháu sẽ biết, bây giờ dì cũng không biết nên làm thế nào mới được…” Bà ta nói với vẻ rất chân thành, dường như thật sự vô cùng ủy khuất.
Giống như bây giờ khắp người bà ta đều bị bao trùm bởi sự ủy khuất.
Nếu như không phải vì Hoắc Minh Dương thì bà ta tuyệt đối sẽ không làm ra bộ dạng này.
Nhưng vì Hoắc Minh Dương nên bà ta có làm được bất cứ điều gì.
Nhưng Tô Thanh Anh không hề cảm thấy đau lòng chút nào.
Chỉ cần có được người đàn ông đó thì tất cả mọi thứ mới được coi là có ý nghĩa.
Có lẽ đã được lâu rồi cho nên cô ta không có cách nào để thay đổi nhiều như thế bây giờ chắc chắn Hoắc Minh Dương không thích Hà Vân Phi.
Một lúc lâu sau cô ta vẫn không nói gì, cô ta đang cố gắng hết sức để ngầm chịu đựng điều gì đó.
Chưa được bao lâu, Đinh Thanh Uyển cũng đi đến: “Mẹ à, chị Thanh Anh cũng ở đây sao?” Cô ta nhìn thấy Tô Thanh Anh đến nhà họ Hoắc nên cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
Tô Thanh Anh dám đến nhà họ Hoắc vào lúc này, không biết rốt cuộc đây là tình huống gì nữa.
Bây giờ Hà Vân Phi đang là một nhân vật báu vật quý giá của nhà họ Hoắc, vì vậy nói cái gì cũng không có tác dụng gì cả.
Về cơ bản, trong nhà họ Hoắc không cần đến sự tồn tại của Tô Thanh Anh.
“Hà Vân Phị, tại sao cô lại muốn cướp đi Hoắc Minh Dương của tôi? Tại sao cô phải tranh giành với tôi? Hoắc Minh Dương là của tôi, anh ấy chỉ có thể là của tôi mà thôi” Tô Thanh Anh nhìn thấy cảnh Hoắc Minh Dương cầu hôn Hà Vân Phi ở trên màn hình laptop mà nhíu chặt gương mặt xinh đẹp tinh tế của mình.
Cô ta siết chặt tay lại, móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt.
Nhưng dường như cô ta không cảm thấy đau đớn.
Một lát sau, cô ta vung tay lên hất chiếc laptop đang ở trên mép giường xuống mặt đất.
Buổi lễ cắt băng khai mạc lần này được phát sóng trực tiếp trên mạng.
Bởi vì nhà họ Tô đã truyền phát thông †in này cho phóng viên từ trước khi phát sóng trực tiếp, cho nên mới dẫn đến cảnh tượng vừa nãy.
Lúc đầu Tô Thanh Anh định tận mắt nhìn dáng vẻ thảm hại của Hà Vân Phi, nhưng dường như người của nhà họ Hoắc đã sớm tính đến chuyện cô ta sẽ làm như vậy, cho nên họ đã ra lệnh cho vệ sĩ rằng không được phép để Tô Thanh Anh vào.
“Dựa vào cái gì mà cô lại tranh giành với tôi? Bốn năm trước cô tranh giành với tôi, sau này khó khăn lắm tôi mới cướp lại được, nhưng bây giờ cô lại tranh giành tiếp với tôi.
Hà Vân Phi, tại sao lúc nào cô cũng phải đối đầu với tôi vậy?” Tô Thanh Anh vừa nói vừa đập những thứ ở cạnh tay mình.
Cô ta cứ tưởng mình cứ nghe theo lời Đinh Thanh Uyển nói thì có thể thành công, nhưng ai ngờ Hoắc Minh Dương thật sự muốn lấy Hà Vân Phi.
Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, Tô Thanh Anh bắt đầu phát điên, cứ nhìn thấy thứ gì là đập xuống đất hết.
Dường như làm như vậy thì cô ta mới có thể phát tiết ra hết sự hận thù của mình đối với Hà Vân Phi.
Lúc này điện thoại của cô ta vang lên rất đúng lúc.
Cô ta đi lảo đảo đến mép giường, liếc mắt nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình điện thoại… Đinh Thanh Uyển.
Tô Thanh Anh nở nụ cười lạnh lùng, sau đó ấn vào nút nghe.
“Sao vậy? Em không ngờ chị còn có thể bình tĩnh như vậy khi nhìn thấy tin này đấy.
Thật đúng là chuyện lạ” Giọng nói của Đinh Thanh Uyển ở phía bên kia đầu dây rất đắc ý.
Bởi vì cô ta đang mang thai cho nên bà Hoắc không để cô ta đi, vì vậy cô ta chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp ở trên mạng.
Cô ta vốn cho rằng Hà Vân Phi sẽ không thể nào bước chân vào cửa nhà họ Hoắc được, nhưng cuối cùng chỉ vì vài câu nói của Hoắc Minh Dương đã lừa gạt được, không chỉ như vậy mà anh còn cầu hôn cô thành công.
Ngay từ lúc đầu xem tin tức này là Đinh Thanh Uyển muốn xem Tô Thanh Anh sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng không ngờ đến bây giờ cô ta vẫn còn có thể bình tĩnh nhẫn nhịn như vậy, khiến cho Đinh Thanh Uyển thật sự rất khâm phục.
“Ha ha… Cho nên cô mới gọi điện đến để cười nhạo tôi.
Tôi còn tưởng cô thông minh thế nào, hóa ra cũng chỉ có nhiêu đó” Tô Thanh Anh nở nụ cười lạnh lùng, giọng nói mang theo vẻ châm chọc.
Những cách mà Đinh Thanh Uyển đưa ra cũng chỉ khiến cho cô ta không biết xấu hổ mà thôi.
“Đâu có, sao có thể như vậy được.
Dù thế nào thì hai chúng ta cũng đang chung một chiến tuyến, sao tôi có thể cười nhạo chị được.
Nói không chừng sau này chị còn trở thành chị dâu của tôi” Ngoài miệng Đinh Thanh Uyển nói như vậy, nhưng giọng nói lại ngập tràn ý cười: “Nhưng bây giờ Hoắc Minh Dương đã kết hôn với Hà Vân Phi rồi, chỉ thiếu một lễ cưới nữa mà thôi.
Cộng thêm những điều mà chị làm với Diệp Tĩnh Gia trước kia, chị cảm thấy chị còn cơ hội không?” Khi Tô Thanh Anh đến tòa án, Đinh Thanh Uyển cũng đi đến đó.
Nhưng cô ta không ngờ rằng bình thường nhìn Tô Thanh Anh dịu dàng cũng có mặt trái như vậy, điều này khiến cho cô ta cảm thấy hơi kinh ngạc.
Cho đến nay chuyện đi đến tòa án lần đó chính là bãi mìn của Tô Thanh Anh, hễ như có ai nói đến đó là gương mặt cô ta sẽ tối sầm lại, không còn tươi nữa.
Nghe thấy Đinh Thanh Uyển nói như vậy, vẻ mặt của Tô Thanh Anh lập tức trở nên đen xì.
Chuyện này chính là vết nhơ trong cuộc đời của cô ta.
Khi đó cô ta thậm chí đã làm mọi chuyện rất hoàn hảo và không hề có dấu vết nào, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn bị Hà Vân Phi tóm được điểm sơ hở.
Cô không chỉ cướp mất Hoắc Minh Dương, đẩy cô ta ra đứng mũi chịu sào, khiến cho cô ta không còn thể diện gì nữa.
“Cô tưởng cô có thể bình thường không lo ngại gì sao? Nếu không phải vì trong bụng cô có huyết mạch của nhà họ Hoắc thì cô đã bị đá ra khỏi nhà họ Hoắc từ lâu rồi” Tô Thanh Anh cũng không hề giận giữ, khóe miệng chỉ nở nụ cười mỉa mai.
Đinh Thanh Uyển chỉ đang ỷ vào †rong bụng mình đang mang thai đứa con của Hoắc Minh Vũ, cũng chính vì đứa trẻ này nên cô ta mới có được sự yêu thích của bà Hoắc.
Nếu như không có đứa trẻ này, bây giờ cô ta cũng chẳng khác gì so với Diệp Tĩnh Gia năm đó.
Chuyện Hoắc Minh Vũ thích Từ Thanh Lam không phải là điều bí mật gì.
Mặc dì bây giờ Từ Thanh Lam bị kết án năm năm tù giam bởi vì tội giết người theo hợp đồng, nhưng ai mà biết được đợi đến khi Từ Thanh Lam ra tù, hai người họ lại nối lại tình xưa.
“Vậy chị thì tốt đẹp ở chỗ nào? Bỏ thuốc nào nhưng Hoắc Minh Dương người ta có đụng vào chị không? Chẳng phải bây giờ chị cũng đang dùng cách giả vờ mang thai để lừa gạt kết hôn sao? Chị nói cho tôi nghe xem chị tốt đẹp ở chỗ nào? Đúng là ngốc nghếch” Dường như Đinh Thanh Uyển bị Tô Thanh Anh giãm lên chỗ đau của mình, cô ta hừ lạnh rồi nói những lời khiến người ta tức chết bằng giọng điệu rất bình thản.
“Đinh Thanh Uyển, cô đợi đấy cho tôi” Tô Thanh Anh nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó cúp máy.
Cô ta vứt điện thoại lên giường, sau đó nhấc chân lên đá cái gối ở dưới chân mình văng đi khá xa.
So với sự bực bội của Tô Thanh Anh, bên phía Hoắc Minh Dương lại vô cùng hài hòa đến kinh ngạc.
Bởi vì Hà Vân Phi cảm thấy hơi mệt mỏi, vì vậy sau khi hai người họ không còn tiếp đãi nhiều nữa thì lên xe đi về nhà họ Hoắc.
“Bây giờ em đã thoải mái hơn chưa?” Hoắc Minh Dương ngồi trong xe, bóp vai cho Hà vân Phi, thi thoảng còn đấm vài cái cho cô.
Hà Vân Phi nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của Hoắc Minh Dương.
Trước kia bình thường đều là cô tự đấm bóp cho mình, mà anh cũng chưa bao giờ đấm bóp cho cô.
Đây chính là lần đầu tiên anh làm như vậy.
Bà Hoắc và bé Hiền ngồi ở một bên, họ không nói gì mà chỉ nhìn hai người đó như vậy.
Bởi vì bây giờ Hà Vân Phi đã có con rồi, cho nên đương nhiên thái độ của bà Hoắc đối với cô cũng tốt hơn rất nhiều.
Nói thế nào đi nữa, đứa trẻ trong bụng cô đang chảy dòng máu của nhà họ Hoắc.
“Không ngờ anh xoa bóp cũng khá được đấy” Hà Vân Phi mở miệng nói.
Hà Vân Phi vốn còn đang rất lo lắng về chuyện xảy ra vào ngày hôm nay.
Cô không ngờ Tô Thanh Anh thật sự dám làm bất cứ điều gì để có thể ngăn cản lễ cưới của cô và Hoắc Minh Dương.
Nhưng điều này cũng coi như không có nguy hiểm gì.
“Nếu như em thích thì anh sẽ thường xuyên xoa bóp cho em” Hoắc Minh Dương nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Hà Vân Phi.
Từ khi Hoắc Minh Dương biết cô chính là Diệp Tĩnh Gia trong tòa án lần trước thì dường như anh đã thay đổi rất nhiều, còn thay đổi ở chỗ nào thì cô cũng không nói rõ ra được.
Truyện Điền Văn
“Được thôi.” Hà Vân Phi cũng không từ chối mà đồng ý anh vô cùng vui vẻ, dễ chịu.
“Vân Phi thật sự rất hạnh phúc nhỉ? Con xem Minh Dương đối xử tốt với con biết bao” Bà Charlie trêu trọc Hà Vân Phi.
Cuối cùng hai người này vẫn ở bên cạnh nhau, rốt cuộc Hoắc Minh Dương thật lòng thích cô ta, nếu không anh cũng sẽ không ở bên cạnh cô.
Bây giờ thì hay rồi, bà ta đang đợi để ôm đứa cháu gái trắng trẻo bụ bẫm.
“Mẹ à!” Hà Vân Phi hơi ngại ngùng xấu hổ, hai gò má ửng hồng, ánh mắt liếc nhìn đến nơi khác.
Khi ở bên nhau sẽ có rất nhiều cảm giác, nhưng cô lại không có muốn dáng vẻ như bây giờ, khi đó anh luôn xuất hiện đúng lúc để giúp đỡ cô.
Trong mắt cô, dáng vẻ anh như vậy không giống như quan hệ vợ chồng mà giống như quan hệ giữa người hầu và chủ nhân hơn.
Bất cứ lúc nào cô cũng phải chú ý kiềm chế lại bản thân, bởi vì một câu nói của cô cũng có thể sẽ khiến cho Hoắc Minh Dương không vui.
Nhưng cảm giác lại lại không giống như vậy, mặc dù có đôi khi cô vô thức để ý xem anh có tức giận hay không, nhưng ít ra cũng không giống như trước kia nữa.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn biết xấu hổ sao?” bà Charlie tiếp tục trêu đùa co.
Bà Charlie nói như vậy, gương mặt của Hà Vân Phi đã hoàn toàn trở nên đỏ bừng.
Hoắc Minh Dương nhìn thấy Hà Vân Phi như vậy thì lập tức hôn “chụt” một cái lên gương mặt cô, sau đó ôm cô thật chặt.
Mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, không hề để ý đến bà Hoắc đang nhìn chằm chằm vào góc nghiêng gương mặt của bé Hiền.
Đôi mắt bà ta thoáng lay động, dường như đang nghĩ cái gì đó.
Đứa trẻ này sao lại giống Minh Dương như vậy nhỉ? Nghĩ như vậy, bà Hoắc nhân úc mọi người không để ý thì lặng lẽ nhặt một sợi tóc rơi xuống áo của bé Hiền, sau đó nhanh chóng bỏ vào trong ngăn kép của túi sách, đề phòng sợi tóc ấy rơi mất.
Mấy ngày nay Hà Vân Phi đều được Hoắc Minh Dương coi như bảo vật vậy.
Anh không hề cho cô làm gì, ngay cả công việc anh cũng không cho cô đụng đến.
Lúc đầu Hà Vân Phi không hề nghe theo Hoắc Vân Minh, nói thế nào cũng muốn tiếp tục làm việc.
Án kiện của Tô Thanh Anh vẫn chưa kết án, vì vậy sao cô có thể buông tha được.
Nhưng bởi vì Hoắc Minh Dương cứ ở một bên cằn nhăn làm phiền Hà Vân Phi cho nên cô tạm thời trì hoãn công việc lại, không vội vàng xem xét nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...