“Không có gì thì chính là muốn kết hôn rồi, trong lòng anh thấy hơi khó chịu và lo lắng, cũng cảm thấy hơi sợ hãi nữa” Hoắc Minh Dương biết nên làm thế nào mới là tốt nhất, nhưng anh cũng không biết tại sao mà đầu của mình đang rất đau.
Bây giờ trong đầu anh rất hỗn loạn, không thể phân biệt rõ ràng mình đang nghĩ cái gì.
Anh luôn cảm giác khoảng thời gian này trong lòng cô rất căng thẳng, làm cái gì cũng không có sức lực.
Anh không biết đã xảy ra chuyện gì mà chỉ hy vọng sau này tất cả mọi thứ sẽ ổn thỏa, đừng vì những chuyện vụn vặt mà dính dáng đến những chuyện không có tâm trạng gì khác.
Đọc FULL bộ truyện.
“Không có đâu, anh có chuyện gì thì cứ việc nói với em, em sẽ dùng hết khả năng của mình để thỏa mãn yêu cầu của anh” Hà Vân Phi thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, kết hôn chỉ là một chuyện, cô còn có rất nhiều chuyện không biết phải giải quyết thế nào.
Dù sao có đôi khi cô không thể làm những điều mình mong muốn, chỉ có thể nói dùng hết khả năng để khiến cho tất cả mọi người hài lòng.
Hà Vân Phi không biết nên làm thế nào mà chỉ cảm thấy lo lắng, nhưng có rất nhiêu chuyện khác mà cô không biết cách làm sao thể giải quyết cho ổn thỏa: “Anh nói đi, anh muốn như thế nào?” “Như thế nào cái gì? Đâu phải em không biết tất cả những chuyện phải làm đã làm xong rồi” Trong lòng cô thấp thỏm không yên, không biết rốt cuộc chuyện kết hôn này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào đối với cô.
Bản thân cô là người biết rất rõ Hoắc Minh Dương là người như thế nào, cho dù anh tình nguyện buông bỏ tất cả mọi thứ thì cũng không thể nào thay đổi những sự thật này.
Cô không biết nên làm cái gì và không nên làm cái gì, đây chính là chuyện đáng sợ nhất đối với cô.
Trong một khoảng thời gian dài, cô không biết nên làm thế nào và lúc nào cũng thấp thỏm không yên.
“Em có chuyện gì vậy? Nhìn em hình như không được ổn lắm” Hoắc Minh Dương đau lòng xoa xoa bàn tay của Hà Vân Phi.
Ngay từ lúc đầu, có rất nhiêu thứ không biết phải xử lý ra sao.
Bây giờ dần dần có thể dễ dàng thấy được tất cả mọi thứ.
“Hôm nay nhìn tâm trạng em khá tốt” Hoắc Minh Dương biết tính tình của Hà Vân Phi, bây giờ em ra tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều rồi, nếu không tại sao lại thoải mái đồng ý và ngoan ngoãn phối hợp như vậy.
“Tâm trạng em không ổn, nhưng em vẫn muốn phối hợp.
Nếu như không làm như vậy thì có thể làm như thế nào?” Cô không còn cách nào và không biết nên giải thích thế nào mới được.
Trong lòng cô đang không thoải mái, nhưng bây giờ nói gì thì cũng đã muộn rồi.
Khi Hoắc Minh Dương lựa chọn và bảo cô làm cái này cái nọ, cô ngoan ngoãn nghe theo là đã thua cuộc rồi.
“Em không biết nên nói thế nào mới đúng, nhưng trong khoảng thời gian này em có rất nhiều tâm sự không thể nói ra được, và em cũng không biết nên làm thế nào” Hà Vân Phi biết rất rõ, ngay từ lúc đầu những thứ này đã ăn khớp với những thứ mà bản thân mình muốn.
Nhưng khi nó không ăn khớp, cô cũng không biết nên lựa chọn thế nào mới đúng.
Hà Vân Phi biết chuyện mình nên làm thì phải làm, những chuyện khác cũng chỉ nên nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
“Cho dù thế nào thì cũng phải kết hôn, nói thế nào thì kết hôn cũng là một chuyện vui.” Cho dù cô không đồng ý thì bây giờ cũng phải suy nghĩ một chút xem rốt cuộc mình nên là chuyện gì và không nên làm chuyện gì.
Hoắc Minh Dương nhìn vẻ mặt của Hà Vân Nhi để chắc chắn xem cô thật sự không vui hay là bị như thế nào đó.
Cuối cùng anh vẫn không nhìn ra điểm khác biệt gì, anh biết cô chưa đến nỗi không vui như vậy.
“Em nghĩ rồi, cho dù như thế nào thì chỉ cần ở cùng anh là em cảm thấy rất vui rồi.
Nếu như hai chúng ta có thể sống với nhau thật vui vẻ và hạnh phúc thì đó mới là điều quan trọng nhất” Cô nói rồi chủ động nắm lấy tay của Hoắc Minh Dương.
Tất cả mọi thứ của người đàn ông này cô đều trân trọng gấp đôi và suy nghĩ rất muốn ở bên cạnh anh chưa bao giờ chắc chắn như vậy.
Hà Vân Phi thích cái gì, trong lòng cô biết rõ nhất.
Nếu như không phải vì giúp đỡ Hoắc Minh Dương thì cô vốn không cần lo lắng nhiều như vậy.
Trong lòng cô đang mong muốn và mong đợi kết hôn, và cả sự ra đời của đứa con nữa.
“Minh Dương à, sau khi sinh con xong chúng ta ra ngoài ở nhé, em không muốn ở trong nhà” Mấy ngày nay trong lòng cô luôn nghĩ, không biết có phải nỗi thấp thỏm không yên này thật sự là đang lo lắng linh tinh hay không.
Hoắc Minh Dương cũng đã nghĩ đến điều này từ trước rồi, nhưng nếu như sinh con xong thì vẫn nên giao cho mẹ nó thì tốt hơn.
Dù sao người khác vẫn không bằng người trong nhà.
“Đem con theo mẹ nữa thì tốt hơn, con mình lớn hơn một chút thì tốt hơn” Anh nghiên cứu rất cẩn thận, cuối cùng vẫn nói với cô.
Dù sao có một số chuyện không hề đơn giản như vậy.
Hà Vân Phi biết mình nên làm gì và không nên làm gì.
Cho dù trong lòng cô không muốn suy nghĩ linh tinh như vậy, nhưng bây giờ cũng vẫn phải lo lắng rất nhiều thứ.
Và chuyện giày vò cô nhiều nhất chính là cô sẽ sống chung với mẹ Hoắc.
“Diệp Thiến Nhi cũng có thể chăm sóc con giúp chúng ta mà, còn có cả Domoto nữa” Cô giùng giằng, vẫn mong chờ vào khả năng này.
“Hai người họ cũng đâu phải là người sinh ra con của chúng ta, sao họ biết được nên chăm sóc các con như thế nào chứ? Ngoan nào, không dùng dằng nữa.
Em mau đi nghỉ ngơi đi” Hoắc Minh Dương vội vàng bảo Hà Vân Phi đi nghỉ ngơi, bây giờ tình hình sức khỏe của Hà Vân Phi không phù hợp để suy nghĩ lung tung.
Lúc đầu cô có thể có được những thứ mình muốn.
Nhưng bây giờ thì không được.
Hà Vân Phi không biết nên nói thế nào, nhưng trong khoản thời gian này không không hề đòi hỏi gì nhiều.
Chỉ là bây giờ hai người họ vẫn chưa kết hôn, sau khi kết hôn có rất nhiều chuyện còn chưa biết sẽ như thế nào? Trong lòng cô trống rỗng không còn gì nữa, cô bắt đầu sợ hãi kết hôn, thậm chí còn cảm thấy hoảng hốt.
Nhưng cô sẽ không nói những điều này cho Hoắc Minh Dương nghe, đối với anh xem ra những chuyện này đã không còn quan trọng gì nữa rồi.
Bây giờ anh chỉ muốn giải quyết xong chuyện kết hôn.
Những chuyện khác không quan trọng nữa.
Anh vẫn chưa thể nghĩ ra bây giờ trong lòng Hà Vân Phi khó chịu như thế nào.
Luyến tiếc như thế nào.
Hà Vân Phi cảm thấy mình giống như một con rối, phải sống một cuộc sống dưới bóng của người khác.
Cho dù là mẹ Hoắc hay tất cả người lớn trong nhà họ Hoắc thì sự bất mãn của họ đối với cô càng ngày càng tăng lên.
Bốn năm qua cô không trở về nhà họ Hoắc đã trở thành một vết nhơ của bọn họ rồi.
Nhưng trong lòng Hà Vân Phi chưa từng nghĩ đến những điều này.
Cô chỉ cảm thấy hơi không thoải mái và cũng không suy nghĩ đến cảm nhận của người nhà họ Hoắc.
“Cho dù em muốn thế nào thì anh cũng sẽ làm theo ý em, chỉ cần em vui vẻ là được rồi” Anh thật sự không biết nên làm thế nào.
Có một áp lực vô hình đang dâng lên trong lòng anh, anh biết nếu như cô gả vào nhà họ Hoắc thì có thể đơn giản và hạnh phúc hơn.
Nhưng bây giờ cô đã không còn đường lui nữa rồi, Hoắc Minh Dương cũng như vậy.
“Anh đã từng nghĩ bây giờ em cũng không hài lòng về anh không?” Hà Vân Phi cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói.
Sự bất an trong lòng cô đang dần dần mở rộng, cô ép tất cả nỗi bất hạnh xuống đến nỗi khiến mình không thể thở nổi.
Cô chỉ hy vọng thời gian có thể trôi qua nhanh hơn một chút, để cho tất cả mọi chuyện sớm lắng xuống.
Và bây giờ cô cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện kết hôn.
Cô chỉ vì tiện để cho đứa trẻ sổ hộ khẩu.
“Em đừng nghĩ nhiều, chăm sóc tốt cho mình và con đi, đừng nói gì nữa” Anh thật sự không biết nên làm thế nào, một bên là vợ một bên là gia đình, anh không thể vứt bỏ một trong hai bên này được.
Cứ làm theo em, chỉ cần em vui là được.
Nói rồi anh cũng không nói thêm gì nữa, ngay cả những sự lo lắng khó chịu từ lúc đầu đến bây giờ cũng không nói thành lời được.
Anh cũng không an ủi cô mà chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh cô như vậy.
Cảm xúc khác thường của Hà Vân Phi đã giảm xuống, hoàn toàn không còn cảm giác mong muốn như lúc trước nữa.
Sắp kết hôn coi như cũng có được sự giải thoát: “Không còn gì để nói nữa, chúng ta nhanh chóng chuẩn bị kết hôn thôi.
Anh đừng nói nhiều và cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy” Cô cố nén tính tình của mình và an ủi anh, bây giờ cô hoàn toàn không còn suy nghĩ nào khác mà chỉ để ý đến chuyện muốn sống một cuộc sống đơn giản cùng với anh.
Anh biết Hà Vân Phi nghĩ gì nên cũng không nói gì nữa.
Trong số những suy nghĩ linh tinh của cô, điều mà cô suy nghĩ nhiều nhất chính là suy nghĩ xem mình có muốn ở bên cạnh người đàn ông này như vậy không.
Không lâu sau, có một vị khách không mời mà đến xuất hiện trong nhà họ Hoắc.
Tô Thanh Anh xách một đống túi lớn túi bé đi vào trong nhà họ Hoắc, rõ ràng cô ta biết Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương sắp kết hôn.
Vì vậy cô ta đến đây vào lúc này là sao? Điều này khiến cho bà Hoắc cũng thấy hơi lúng túng, bà ta không muốn để cho Tô Thanh Anh xuất hiện vào lúc này.
Dù sao đây cũng là khoảng thời gian nhạy cảm, ai cũng muốn ngăn ngừa.
Xin ủng hộ team truyện one bằng cách truy cập trực tiếp vào
Nhưng Tô Thanh Anh không hề để ý đến bà ta, cô ta vẫn còn có chuyện quan trọng hơn, quan trọng hơn nhiều so với những thứ nhỏ nhặt đơn giản này.
Bà Hoắc không nói gì mà đưa Tô Thanh Anh đến phòng dành cho khách.
Bà ta biết Hoắc Minh Dương sẽ không muốn gặp cô ta, cho nên cũng không đưa cô ta đến gặp Hoắc Minh Dương.
“Thanh Anh à, sao hôm nay cháu rảnh rỗi đến thăm dì vậy?” Bà ta giả vờ như rất nhiệt tình, không muốn làm cho mình lúng túng quá.
Sau này bà ta vẫn phải chạm mắt Tô Thanh Anh.
“Dì à, hôm nay cháu thấy dì trẻ ra, tâm trạng cũng rất tốt” Tô Thanh Anh cười trả lời.
Ánh mắt cô ta liếc nhìn xung quanh để tìm xem Hoắc Minh Dương đang ở đâu.
Nhưng bởi vì nhà họ Hoắc rất lớn, vì vậy muốn gặp Hoắc Minh Dương cũng hơi khó khăn.
“Sao muộn thế này rồi mà cháu còn đến đây?” Không còn sớm nữa, bà Hoắc lên tiếng nhắc nhở, tỏ ý bảo cô ta nhanh chóng về nhà đi.
“Hôm nay cháu ra ngoài giải quyết một số chuyện, khi trở về thì tiện đường đến thăm mọi người” Cô ta nói rất đường hoàng quang minh chính đại, nhưng đồ mà cô ta đang cầm trong tay đã làm lộ ra mục đích của cô ta.
Đây đều là những thứ được chuẩn bị từ trước, rõ ràng cô ta đang định ở lại nhà họ Hoắc.
“Vậy cháu đến thì cứ đến, đâu cần khách khí chuẩn bị những thứ này như vậy đâu.
Chúng ta đều là người một nhà mà” Bà ta nói rồi vội vàng đón người ta vào.
Dù sao thì đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, nhà họ Hoắc vẫn cảm thấy hơi áy náy với Tô Thanh Anh.
Nhưng người làm sai rõ ràng là Tô Thanh Anh, không cai cần phải chịu trách nhiệm cho những lỗi lầm của cô ta.
Cô ta đã biết mình nên làm gì và không nên làm gì: “Bây giờ cháu không biết nên nói gì.
Trước kia cháu không cảm thấy gì cả, nhưng bây giờ thì cháu thấy đã thay đổi rất nhiều rồi” “Thật ra dì cảm thấy từ lúc đầu cháu đã lựa chọn sai rồi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi” Có một số chuyện đã trở thành vết thương và không thể nào hồi phục được nữa.
Bà Hoắc thật sự không biết nên làm thế nào mới có thể giúp cho Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương yên ổn ở bên nhau, dù sao mối quan hệ giữa hai người đó đã rất tốt rồi.
Bà ta không muốn người khác phá hoại, đặc biệt là Tô Thanh Anh.
Hà Vân Phi là phụ nữ đang mang thai, không thể để cho cô tức giận được.
Lỡ như phụ nữ đang mang thai cảm thấy khong vui thì sẽ không biết phải như thế nào.
Xin ủng hộ team truyện one bằng cách truy cập trực tiếp vào
“Cháu có chuyện gì vậy? Dì thấy tâm trạng của cháu không được tốt lắm” Bà ta thật sự cảm thấy bây giờ Tô Thanh Anh không được tốt, nhưng bây giờ không thể quan tâm cô ta nhiều hơn được.
Lúc đầu bà ta còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ không thể giống như lúc đó được.
“Dì không biết phải nói như thế nào, trong khoảng thời gian này những chuyện nên làm dì đã làm xong hết rồi.
Minh Dương nhà dì sắp kết hôn rồi, sau này cháu hãy giữ khoảng cách với thằng bé” Bà ta nói những lời này coi như đã nói thẳng thừng ra hết rồi.
Trong khoảng thời gian rất dài, chuyện này không còn là chuyện quá lúng túng xấu hổ gì nữa.
Tô Thanh Anh ngồi ở chỗ đó với tâm trạng rất lo lắng bất an.
Cô ta không biết bà Hoắc đang nghĩ gì, nhưng trực giác mách bảo cô ta rằng bà Hoắc đã công nhận Hà Vân Phi rồi.
Không, phải nói là Diệp Tĩnh Gia.
Nếu như bà Hoắc để cho Hà Vân Phi trở thành con dâu của mình, vậy thì Tô Thanh Anh cô ta sẽ không còn cơ hội nào nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...