Đối với nhà họ Hoắc mà nói thì không thiếu gì, nhưng bên cạnh đó, đối với Hạ Vân Phi lại có một vài việc không thể dễ dàng thỏa mãn được.
Vừa về đến nhà, bà Hoắc nhìn dáng vẻ hờ hững không quan tâm của Hoắc Minh Dương, có chút tức giận mà nói: “Đứng lại, con có còn nhớ bản thân là con trưởng nhà họ Hoắc không vậy, có những chuyện nên làm mà cũng có những chuyện không nên làm” Anh luôn tự nhìn nhận bản thân quá mức, như trong lòng luôn có một tấm gương cực lớn, bất kể suy nghĩ gì xuất hiện đều bị xem rõ ràng.
“Bây giờ con không cần cảm thấy áp lực vì những gì khác nữa, con càng cân nhắc đến những nhân tố tương đối thực tế hơn, ví dụ như khi nào con của con ra đời.
” Lúc này, các con và Hạ Vân Phi mới chính là tất cả đối với anh.
Còn những thứ khác anh đều không thấy quan trọng bằng, chỉ cần con anh mạnh khỏe, gia đình anh hoàn chỉnh là được.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Vì để giữ gìn gia đình này, anh không tiếc bất cứ giá nào.
Biểu hiện của con trai làm bà Hoắc vô cùng thất vọng, bà không ngờ Hoắc Minh Dương lại vì một chuyện như thế mà làm loạn đến mức này.
Nếu là trước kia nhất định Hoắc Minh Dương sẽ không như vậy.
“Con có biết mình đang nói gì không? Con có biết mình nói vậy tương đương với từ bỏ thứ gì không?” Bà nói, có chút bất mãn, không ngờ Hoắc Minh Dương lại là một người như vậy, chỉ vì những thứ tình cảm tâm thường mà vứt bỏ hết những chuyện quan trọng khác.
Chẳng quan tâm đến thứ gì.
Phải biết rằng, đối với nhà họ Hoắc đây thứ quan trọng nhất chính là chuyện thừa kế, cây to đón gió, nếu không thể đoàn kết gắn bó thì suy thoái là một tương lai tất yếu sẽ xảy ra.
Mà hiện giờ, Hoắc Minh Dương đã không còn là sự lựa chọn tốt nhất của nhà họ Hoắc nữa.
Chỉ là tạm thời năng lực của Hoắc Minh Vũ còn chưa được hoàn thiện, chưa thể tiếp nhận được hoàn toàn: “Mấy năm nay mẹ nhịn con quá nhiều rồi đó, hiện giờ con đã tìm được Diệp Tĩnh Gia, con còn muốn tiếp tục ngoan cố như vậy nữa hay sao? Con đã lớn từng này rồi không còn là trẻ con nữa, những chuyện trong quá khứ hẳn con đã biết rõ, tốt nhất là hãy khống chế bản thân lại đi”
Nếu như không thể thì bà lại cần phải cân nhắc xem, có nên tiếp tục sử dụng Hoắc Minh Dương hay không.
“Xin lỗi mẹ, con chỉ cố gắng làm được những chuyện mà con muốn làm, nếu mẹ không hiểu con thì con chẳng còn gì để nói nữa hết.
” Anh dứt khoát cự tuyệt hết tất cả những điều mà bà Hoắc nói.
Biểu đạt thái độ và lập trường của bản thân anh, cùng với đó khiến bà Hoắc vô cùng thất vọng, đây là lần đầu tiên con trai bà hành động quá đáng đến như vậy, khiến bà có chút khó tiếp thu được.
“Sao con có thể ích kỷ như vậy được chứ? Con không nghĩ gì đến người nhà của con ư? Con đã quên những gì mà chúng ta trả giá vì ngày hôm nay rồi sao?” Bà Hoắc liên tiếp truy vấn, câu nào câu nấy vang vọng trong tâm trí Hoắc Minh Dương.
Hỏi người giúp việc một chút, biết bà Charles vẫn còn đang nằm ngủ, rồi bà Hoắc quyết định nâng cao âm lượng lên hơn nữa.
Nỗi thất vọng của bà đối với Hoắc Minh Dương không hề nhỏ: “Vậy bao giờ con tính xử lý chuyện của bà Charles đây, nếu bà ấy đồng ý ra tay giúp đỡ chúng ta, mẹ sẽ có thể tha thứ cho sai lầm lần này của con.
”
“Cái này cần phải xem ý tứ của bà ấy thế nào” Anh sẽ không đi ép buộc bà Charles, chỉ cần bà ấy được vui thì làm gì cũng được, nhưng nếu bà Charles không thích thì anh cũng không cưỡng ép, làm gì cũng cần để Hạ Vân Phi hài lòng mới được, mà chẳng cần bất cứ kẻ nào anh cũng có thể tự giải quyết.
“Bà ấy sắp trở thành mẹ vợ của con rồi, để Hạ Vân Phi đi đánh tiếng chút đi cũng được mà” Trong mắt nhìn của bà Hoắc, chuyện này thực sự rất đơn giản, Hoắc Minh Dương chỉ đang do dự thiếu quyết đoán: “Nếu con không muốn nói thì để mẹ nói giúp con.
“Nói gì được, có gì có thể nói đây, chẳng lẽ chuyện gì cũng phải chờ người khác giúp hay sao?” Anh thực sự rất phẫn nộ, không có lý do gì khác, chỉ đơn giản là anh không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra có thể làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh và Hạ Vân Phi mà thôi.
Bà Hoắc rất kiên trì, chuyện khác còn có thể nhân nhượng nhưng đụng đến lợi ích của nhà họ Hoắc, bà tuyệt đối sẽ không lùi bước: “Con đừng nghĩ gì nữa, chuyện này con có nói mẹ một ngàn lần cũng vô dụng thôi.
”
“Không biết nên nói gì nữa, mẹ đã có quyết định của mình rồi, con không nói gì tức là ủng hộ, nhưng có một vài việc con nghĩ con không cần nói mẹ cũng sẽ hiểu” Anh đã nói rất rõ ràng rồi, df sao đã qua nhiều năm như vậy, có những thứ dù không nói nhưng trong lòng mọi người đều đã biết.
Sau tất cả, quá khứ của Hoắc Minh Dương luôn rất đáng được nghiên cứu.
Ban đầu còn có thể không để ý đến quá khứ đã qua, nhưng giờ thì không thể.
Cho tới nay, luôn có cảm giác thời gian không đủ dùng, những thứ cần chuẩn bị quá nhiều, hiện giờ cái gì cũng không cần, nhưng lại chẳng thấy động tĩnh gì đáng nói.
“Con cũng cần nghĩ đến tình trạng trong nhà lúc này, mấy năm nay kinh tế gia đình đã xuống dốc rồi đó, nếu con không có được thứ gì mới mẻ hơn thì chắc chắn sẽ bị đào thải.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...