Hiện tại cô thấy mình càng lo lắng chính là sự thay đổi của Hoắc Minh Dương, cô quá mức sợ hãi Hoắc Minh Dương sẽ lựa chọn người khác rồi bỏ rơi cô.
Cô sợ hãi nhớ lại trạng thái ban đầu, “Em không muốn anh ở cùng với Tô Thanh Anh” Cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, bất kể thể nào cô đã làm những gì nên làm, một vài suy nghĩ cũng đã được giải phóng, chỉ cần cô có thể kiên trì đến cuối cùng, Hoắc Minh Dương lựa chọn cô ta cũng tốt, một khi lựa chọn cô ta, vậy cũng không còn cách nào khác.
“Em đừng nói nhiều như vậy, anh mệt mỏi quá, cần nghỉ ngơi.” Anh thật sự rất mệt mỏi, từ đó tới nay, rất nhiều lựa chọn và quyết định của bản thân đều trở nên không hê quan trọng, ngay cả những việc ban đầu quyết tâm phải làm cũng không có cách nào làm tốt.
Càng ngày càng không chắc chắn vê bản thân, làm cho cô bị mất phương hướng.
Cập nhật sớm nhất tại.
“Em đừng tức giận, tin tưởng anh, nếu như cô ấy không sao, anh hứa khi xuống máy bay sẽ lập tức đưa cô ấy trở vê, đến lúc đó chúng ta cùng đi tiếp đón cô ấy được không: Hoắc Minh Dương nói hết lời, thấy thái độ của Hà Vân Phi có chút thả lỏng, nhanh chóng nhân cơ hội nói, “Những gì anh nói đều là sự thật, một chút cũng không có lừa em, anh thật sự không có cách nào, cô ấy rời khỏi nhà họ Hoắc thì mẹ anh gọi điện thoại cho anh nên anh mới biết được.” “Vậy tại sao anh không ngăn cản? Vì sao không nói rõ bảo cô ta đừng đến” Ban đầu Hà Vân Phi cũng không khó chịu như vậy, không có quát tháo, cũng không thể hiện sự không vui, không nói thêm gì nữa.
Hoắc Minh Dương thở dài một hơi, bản thân giống bóng cao su bị xì hơi, mọi chuyện đều phải nghe theo Hoắc Minh Dương, anh muốn thế nào thì phải thế đấy, có một chút thay đổi cũng không được.
“Anh không biết nên nói cái gì cho tốt, em không hiểu được tâm trạng của anh đâu, hiện tại không biết chính mình nên làm gì.” Anh thật sự không biết bản thân rốt cuộc có vấn đề gì, từ đó tới nay cũng không có việc gì làm cho Hoắc Minh Dương vừa lòng.
Quan hệ của hai người bọn họ vừa mới phát triển ổn định, mọi thứ chỉ mới tốt đẹp lại bỗng nhiên xảy ra chuyện này, vận mệnh giống như đang đùa giỡn với bọn họ.
“Em đừng tức giận, anh nhất định sẽ nghĩ cách cho em một lời giải thích” Anh thở dài, hoàn toàn không biết nên nói thế nào với Hà Vân Phi, cho dù có nói gì đi nữa thì cô cũng không tin, chuyện này làm cho anh rất khó chịu.
“Khoảng khi nào cô ta sẽ đến.” Một lúc lâu sau, Hà Vân Phi thở dài chấp nhận số phận, dường như thấy rõ khoảng cách của mình và Hoắc Minh Dương.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ phải thường xuyên được vun đắp, bất kể ai cũng có thể xen vào giữa hai người bọn họ, nhưng nếu muốn tách bọn họ ra, làm cho một trong hai người thay đổi tình cảm vẫn phải cân một chút bản lĩnh.
Hiếm khi thấy cô tự tin như vậy, đến mức ngay cả bản thân cũng có chút ngạc nhiên.
“Được rôi, chỉ cần em đừng suy nghĩ lung tung, mười giờ tối hai người chúng ta sẽ đi đón cô ấy.
Hoắc Minh Dương biết rõ hành tung của Tô Thanh Anh, nói với Hà Vân Phi.
Cô gật gật đầu, sau đó bắt đầu nghĩ đến một số vấn đề nên hay không nên nghĩ, cảm giác đầu óc chính mình có bệnh, còn có thể cùng Hoắc Minh Dương đi đón tiếp Tô Thanh Anh.
Đã quá nửa đêm, ngày hôm sau cô còn phải đến tòa án, hôm nay còn bị giày vò như vậy.
Hoắc Minh Dương đau lòng không thôi, nhưng là nếu không mang theo Hà Vân Phi, lại sợ cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Tô Thanh Anh vừa xuống máy bay đã ngay lập tức gọi điện cho Hoắc Minh Dương, cô ta khó có thể che dấu hưng phấn của chính mình.
Đinh Thanh Uyển giúp cô ta trốn khỏi nhà họ Hoắc, cô ta không nói hai lời lập tức nhanh chóng đến tìm Hoắc Minh Dương, không một chút do dự, cuối cùng cũng đến nơi.
Nói không sợ hãi là nói dối, một người bỗng nhiên đến một nơi xa như vậy, nhưng mà cô ta tin tưởng Hoắc Minh Dương tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cô ta.
Gọi một cuộc điện thoại cho Hoắc Minh Dương, ngay lập tức bắt máy.Em đến rồi, anh tới đón em đi.” Câu đầu tiên nói với Hoắc Minh Dương chính là như vậy, cô ta biết với năng lực của Hoắc Minh Dương nhất định biết cô ta đến đây.
“Thật sự, anh rất khâm phục em, không biết là em nghĩ như thế nào lại đến đây làm loạn” Anh không biết bản thân nên đối mặt với Tô Thanh Anh như thế nào.
Đặc biệt là để cho cô nhìn thấy Hà Vân Phi và anh ở bên nhau, một cảnh tượng mất mác như vậy.
Hoắc Minh Dương rõ ràng đã đợi ở đây từ lâu, cho nên là gần như khi cô ta vừa cúp máy, đã nhìn thấy Hoắc Minh Dương ở bên ngoài ngoắc tay với cô ta.
Cô ta vội vàng cười chạy đến tìm anh, một chuyến đi này trừ bỏ vé máy bay là Đinh Thanh Uyển chuẩn bị tốt từ trước thì cô ta không mang theo thứ gì.
Tay không đến ở nhờ Hoắc Minh Dương.
Lúc sắp tới gần anh, người xung quanh đã rất ít, cô ta nhìn thấy Hà Vân Phi đứng bên cạnh Hoắc Minh Dương, vẻ mặt đắc ý nhìn cô ta.
Cánh tay cô khoác vào cánh tay của Hoắc Minh Dương, như là tuyên cáo quyền sở hữu của cô.
Thấy vậy, Tô Thanh Anh nắm chặt tay, khi đến bên cạnh bọn họ lại buông lỏng tay ra, trên mặt nở nụ cười.”Thật ngại quá, lần này em đến có làm phiền hay không.” “Biết là quấy rầy vậy tại sao cô còn muốn tới?” Hà Vân Phi đáp trả không chút khách khí, vốn đối với Tô Thanh Anh cũng không có ác cảm như vậy, nhưng là sự việc lần trước đã hoàn toàn không thể dễ dàng tha thứ được.
Cô đã tìm ra chứng cớ năm đó Tô Thanh Anh hãm hại cô, không cần giấu diếm.
“Tại sao cô lại có thái độ này với tôi.”Cô ta có chút bất mãn, khi nói chuyện còn không quên nhìn Hoắc Minh Dương, đây là thái độ của Hà Vân Phi đối với cô ta, căn bản không tốt như trong tưởng tượng của Hoắc Minh Dương.
“Được rồi, em đừng cãi nhau với Vân Phi, Vân Phi em cũng nhường Tô Thanh Anh một chút, anh mua vé cho em trở về” Khi Hoắc Minh Dương nói nửa câu đầu, trên mặt Tô Thanh Anh liền nở nụ cười, nhưng lúc nói nửa câu sau, cô ta hoàn toàn không cười nổi.
Hoắc Minh Dương vì người phụ nữ này mà đuổi cô ta đi.
“Anh đừng đối xử với em như vậy.” Cô ta có chút buồn bã, rơm rớm nước mắt nói.
“Anh không nghĩ đối xử với em như thế nào cả, chủ yếu là tất cả mọi người lo lắng cho an toàn của em, lo lắng một chút cho tâm trạng của mọi người đi” Hoắc Minh Dương thẳng thắn nói, muốn chặt đứt một chút suy nghĩ cuối cùng của cô ta.
Đã lựa chọn Hà Vân Phi, sẽ không để cho Tô Thanh Anh can dự vào giữa tình cảm của bọn họ.
“Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Hai mắt cô sưng đỏ, rất nhiều bất mãn không có chỗ nào phát tiết, ‘Em ở lại bên cạnh anh không được sao?” Nhìn thấy Tô Thanh Anh khóc lóc đầm đìa, Hà Vân Phi thầm cười nhạo, không biết người này suy nghĩ như thế nào, Chỉ sợ không được.” Nghe được lời nói của Hà Vân Phi, sắc mặt Tô Thanh Anh lập tức trở nên khó coi.
‘ Sao miệng cô lại ác độc như vậy: Bất mãn của cô với Hà Vân Phi không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Luôn cảm giác người phụ nữ này có rất nhiều chỗ cô ta không chịu nỗi, nếu không phải Hoắc Minh Dương thích như vậy, cô sớm đã không có chỗ đứng trong nhà họ Hoắc.
“Chúng ta mang cô ấy về trước đi.” Hà vân Phi cố ý nói cho Tô Thanh Anh nghe, Hoắc Minh Dương chỉ có thể đưa Tô Thanh Anh trở về.
Cô chỉ có thể dùng cách thức như vậy nói với Tô Thanh Anh, từ bỏ đi, mọi chuyện Hoắc Minh Dương đều nghe theo cô.
Tô Thanh Anh ngoan ngoãn đi theo phía sau hai người, nhìn thấy Hà Vân Phi câu có câu không nói cười với Hoắc Minh Dương, trong lòng cũng rất không thoải mái.
“Ai ôi” “Làm sao vậy?” Nghe được giọng nói Hoắc Minh Dương lập tức quay đầu lại thuận tiện hỏi.
“Không có, chân bị đau.” Cô ta là người mắc bệnh nặng mới khỏi lại mang giày cao như vậy, Hoắc Minh Dương không còn cách nào khác đành ôm cô ta lên.
Hà Vân Phi không nói gì, có chút trầm ngâm nhìn dáng vẻ đắc ý của Tô Thanh Anh, cô không có hứng thú cùng cô ta chơi mấy trò ngây thơ, nếu cô ta thích thì để cô ta làm.
Về tới chỗ ở của bà Charles, Tô Thanh Anh ngạc nhiên nhìn tòa nhà giống như lâu đài.
“0a” “Đây là?” Bà vừa nhìn thấy Tô Thanh Anh nép vào lòng Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi thì đi theo phía sau, liền cảm thấy có chút không thích hợp.
“Thật ngại quá, làm phiền ngài một chút, cô ấy tạm thời không có chỗ để đi” Hoắc Minh Dương cảm thấy không vui lắm khi mang Tô Thanh Anh đến quấy rầy bà Charles.
Bà Charles trước tiên lắc đầu, ‘Đây là tình huống gì vậy?” Bà hỏi Hà Vân Phi một chút, không biết Tô Thanh Anh là ai.
“Không phải trước kia ngài có nói anh ấy có một vị thanh mai trúc mã sao, chính là đây.’ Hà Vân Phi hào phóng nói, hoàn toàn không đem loại chuyện này để ở trong lòng, cô một chút cũng không lo lắng Hoắc Minh Dương bị cướp đi.
“Ồ, ra vậy, tôi biết rồi, thì ra là như vậy, tôi sẽ tiếp đãi thật tốt” Bà nói xong liền nhanh chóng bày ra những món đã chuẩn bị tốt từ trước, để cho Tô Thanh Anh nếm thử chút “Uống một chút nước súp tôi mới nấu cho Vân Phi” Trong khoảng thời gian này Hà Vân Phi có bao nhiêu vất vả bà đều biết, bà không ngủ nghe thấy Hà Vân Phi cùng Hoắc Minh Dương ra ngoài, bà liền cố ý nấu một ít canh bổ cho Hà Vân Phi.
“Cảm ơn ngài vẫn nhớ đến con.” Cô không phải không biết xấu hổ, lại không thể phụ lại tâm ý của bà Charles.
Nhìn thấy Hà Vân Phi nịnh nọt khắp nơi, Tô Thanh Anh rất mất hứng, nhưng là không thể biểu hiện ra, chỉ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô ta tâm cơ thâm hậu, bà Charles không thích điều đó cho lắm, nhìn thấy Tô Thanh Anh sẽ có không ít ý xấu.
Hai người đã đi đến đây rồi, cũng vẫn đuổi theo.
Bởi vì chân Tô Thanh Anh lại đau, nên uống xong súp đã bị bà Charles đưa về phòng chăm sóc, “Tôi làm phiền ngài tìm người trông chừng một chút, cô ấy từng có ý tự sát, tôi sợ cô ấy sẽ luẩn quẩn trong lòng” Nghe thấy lời nói của Hoắc Minh Dương, bà Charles gật gật đầu, sau đó dặn dò người đi chăm sóc Tô Thanh Anh.
Bà có chút đau lòng nhìn Hà Vân Phi, “Nếu con thấy không hài lòng, ta sẽ kêu người đưa cô ta đến nơi khác chăm sóc.” Hà Vân Phi vội vàng lắc lắc đầu, cô đối với Tô Thanh Anh cũng không có địch ý lớn đến vậy, nhiều nhất chỉ là không thích mà thôi, không cần phải tốn nhiều công sức như vậy.
“Không cần, sống chung với nhau đi” “Ta thấy hai đứa nên nhanh chóng kết hôn đi, để giảm bớt việc này làm phiền đến hai người cũng không tốt.” Bà vốn cũng không quá sốt ruột, nhưng là bây giờ vừa thấy Tô Thanh Anh đến nơi này, bà sợ sẽ quậy đến xảy ra vấn đề.
“Được rồi, vậy ngài mai nhanh chóng sắp xếp đi, làm phiền ngài nhiều rồi” Hoắc Minh Dương nhanh chóng đồng ý, anh còn chờ kết hôn với Vân Phi, chỉ cần có thể kết hôn với cô, những cái khác đều không quan trọng, anh chờ đợi việc kết hôn đã thật lâu.
“Con không muốn kết hôn.”Hà Vân Phi suy nghĩ hồi lâu, cô nói ra điều làm cho cả hai người phải kinh ngạc một phen.
“Tại sao em lại không muốn kết hôn, chúng ta thật vất vả mới đi đến ngày hôm nay, sao em có thể nói không kết hôn là không kết hôn?” Hoắc Minh Dương thực không biết Hà Vân Phi nghĩ gì, lại có thể trực tiếp dứt khoát như vậy không kết hôn.
Trước kia cô cũng không để ý nhiều như vậy, hiện tại lại ngược lại, Tô Thanh Anh ở lại đây, cho dù cô có nói thế nào cũng vô dụng, không gì có thể thay đổi được tình trạng hiện tại.
“Không có lý do gì, chỉ là hiện tại em thật sự không muốn kết hôn, em về trước đây” Cô một hơi uống cạn bát canh, sai đó đặt bát xuống, sắc mặt không tốt lắm trở về phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...