Hoắc Minh Dương đã khiến cô cảm thấy áp lực, nhưng cũng khiến cô cảm thấy bản thân mình quả thực có chút bất lực.
Chỉ cần đó là quyết định của Hoắc Minh Dương thì cô cũng không còn cách nào phản kháng được.
“Tôi sẽ sắp xếp thời gian để khám sức khỏe, sau đó trực tiếp đi gặp Hoắc Minh Dương, tôi cảm thấy mình cần phải nói chuyện với anh ấy” Trong lòng cô chợt nảy ra một ý tưởng, nếu như cô đã không có cách nào thay đổi Hoắc Minh Dương, vậy thì cô chỉ có thể thay đổi chính mình mà thôi.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Sau khi nghe những lời nói của Tô Thanh Anh, Đinh Thanh Uyển khẽ gật đầu.
Trong đầu cô đã bắt đầu nghĩ ra cách nên làm thế nào để đó là cách làm an toàn nhất.
Cho dù Tô Thanh Anh có khó đối phó đến đâu đi chăng nữa thì sự thông minh của cô ta cũng không thể nào sánh được với Hà Vân Phi.
Cô ta muốn ngăn cản Hà Vân Phi gả vào nhà họ Hoắc để giúp Hoắc Minh Dương chiếm tài sản của gia đình.
“Thôi, tôi không nói với cô nữa, Minh Vũ đã về rồi, tôi phải đi chăm sóc anh ấy trước đây” Đinh Thanh Uyến nghe thấy âm thanh Hoặc Minh Vũ trở về từ dưới lâu vọng lên, cô vội vàng đi xuống tìm Hoắc Minh Vũ, để lại một mình Tô Thanh Anh đang ghen tuông đứng yên ở chỗ cũ.
Mọi người đều trông thật hạnh phúc, chỉ ngoại trừ cô.
Đinh Thanh Uyển đã làm được điều mà đến cả Từ Thanh Lam cũng chưa làm được, điều đó cũng đủ để thấy được năng lực của Đinh Thanh Uyển.
Cô tin rằng Đinh Thanh Uyển sẽ không nói dối cô, và lời nói của cô ta chắc chắn là lời nói thật.
“Kiểm tra cho tôi xem Hoắc Minh Dương đã đi đâu” Sau khi gửi tin nhắn xong thì cô bắt đầu gọi cho Hoắc Minh Dương, nhưng cho dù có gọi như thể nào thì anh cũng không bắt máy.
Hoắc Minh Dương đã cùng với Hà Vân Phi lên máy bay, nhưng trong lòng Hà Vân Phi vẫn còn có chút lo lắng.
“Chúng ta rời đi như thế này thì có ổn không? Em vẫn không yên tâm về Đại Bảo” Điều mà khiến Hà Vân Phi lo lắng nhất đó chính là sự thoải mái của Đại Bảo, Hoắc Minh Dương liên đưa tay ra ôm và vỗ về cô: “Đừng lo lắng, đến cả Lữ Hoàng Trung mà em cũng không yên tâm sao?” Sự an ủi của anh quả thực đã phát huy tác dụng, tình cảm mà Lữ Hoàng Trung đối với Đại Bảo thì không cần phải bàn nữa, hơn nữa anh ta cũng rất an toàn và đáng tin cậy.
Nghĩ đến đây cô khẽ gật đầu nói: “Vâng, em sẽ không lo lắng về
Lữ Hoàng Trung nữa” Không biết người phụ nữ điên rồ Tô Thanh Anh đó sẽ lại làm ra chuyện gì nữa, trong khoảng thời gian cô không ở đây thì không biết cô ta muốn gây ra rắc rối gì nữa.
“Đợi đến khi tôi trở về, không biết Tô Thanh Anh có còn đang gây rắc rối nữa không” Cô không muốn dính dáng đến Tô Thanh Anh chút nào, nhưng người phụ nữ đó vẫn cứ làm phiền cô hết lần này đến lần khác khiến cô phát chán.
Nói cô không oán trách Hoắc Minh Dương thì là giả, nhưng ở một khía cạnh nào đó, cho dù là Hoắc Minh Dương không làm gì và không thay đổi bất cứ điều gì, thì cũng không thể nào bù đắp cho cái cảm giác khó chịu của cô lúc này.
Cô đã hoàn toàn không tìm thấy mục tiêu của mình, và bây giờ nếu ở thành phố Giang Ninh thì cũng sẽ bị tin tức của Tô Thanh Anh công kích, muốn đi cũng không được.
Cô không biết bản thân nên làm gì, nhưng ít nhất cô có thể chắc chắn rằng mình có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi rời đi.
“Em đừng nghĩ ngợi lung tung, mau nghỉ ngơi đi, đến nơi rồi anh sẽ kêu em dậy” Hiếm khi đưa được Hà Vân Phi ra nước ngoài, anh không muốn cô nghĩ nhiều như vậy, còn những việc trong nước anh đã sắp xếp cho người khác xử lí rồi.
Hà Vân Phi gật đầu và đồng ý với lời nói của Hoắc Minh Dương.
Cô đã quá mệt mỏi rồi, và cô vẫn chưa thể nào ngủ ngon giấc được.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cảm thấy mình đã thoải mái hơn rất nhiều.
Con người khi đến một nơi nhất định nào đó, họ sẽ không còn nghĩ về những điều xa vời của quá khứ nữa, giống như bây giờ cô đã hoàn †oàn không nhớ được những thứ mà cô ghét và yêu thích lúc ban đầu là gì nữa.
Cô cũng dần dần hiểu ra được rằng có rất nhiều thứ đều là vô tình đạt được hoặc vô tình mất đi.
Thái độ của Hà Vân Phi khiến Hoắc Minh Dương cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng anh vẫn mỉm cười và đồng ý với sự lựa chọn và câu trả lời của cô.
Dù sao thì Hà Vân Phi từ trước đến nay vẫn luôn là một người có cách nghĩcủa riêng mình mà.
“Em không biết phải nói gì hơn, nhưng có một điều là sự thật, đó là cho dù anh có làm chuyện gì đi chăng nữa thì em cũng sẽ luôn ủng hộ anh, với điều kiện là anh không được giấu diếm em bất cứ chuyện gì” Cô rất sợ bị giấu diếm và cũng sợ anh sẽ che giấu hết tất cả các tin tức của mình.
Cô sợ rằng chuyện mà tất cả mọi người đều biết nhưng chỉ có mình cô là một chút cũng không hay.
Nghe được những lời của Hà Vân Phi, Hoắc Minh Dương biết hiện tại cô đã biết tất cả mọi chuyện, anh bảo: “Anh chỉ là không nhẫn tâm làm tổn thương em, anh chỉ hy vọng em không có quá nhiều áp lực, còn những chuyện khác anh đầu không quan tâm” Thực lòng mà nói, tất cả những điều vui vẻ và không vui vẻ của anh, anh đều không bận tâm, điều khiến anh thực sự lo lắng nhất đó là làm sao để Hà Vân Phi ngoan ngoãn nghe lời, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ việc gì.
Nhưng những điều này rõ ràng là nằm ngoài tầm kiểm soát của Hoắc Minh Dương.
“Anh nghĩ anh cần phải nói cho em biết một chuyện” Anh cười và suy nghĩ làm thế nào để nói chuyện này với Hà Vân Phi.
Anh tỏ ra vui vẻ, như thể có điều gì đó rất vui, khiến tâm tình hiện tại của anh cũng trở nên tốt hơn.
“Chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
“Chuyến đi vòng quanh thế giới này của chúng ta, chúng ta đi đến đâu thì sẽ chụp ảnh đến đó, sau đó chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn và về nước để tiến hành hôn lễ” Anh đã quyết định đem chuyện cử hành hôn lễ sắp xếp trong nước.
Việc đăng kí kết hôn thì lúc nào cũng được, nhưng việc kết hôn thì anh muốn tất cả mọi người đều phải biết.
Anh không muốn Hà Vân Phi phải cảm thấy hối tiếc.
“Em là một người phụ nữ tái giá, có lẽ không thích hợp đâu” Cô có chút trốn tránh, cảm thấy không cần phải tốn nhiều công sức cho chuyện kết hôn của mình.
Vì cô nghĩ đây cũng không phải là cuộc hôn nhân đầu tiên, và con cái cũng đã lớn như vậy rồi, còn cần phải kết hôn nữa sao? Hơn nữa, sự đổ vỡ của cuộc hôn nhân đầu tiên đã khiến cô đến bây giờ vẫn cảm thấy sợ hãi mỗi khi nghĩ lại.
“Đối với chuyện kết hôn này em quả thực không dám chấp nhận, hay là bỏ qua đi” Cô có vẻ sợ hãi, cùng lắm là lấy giấy chứng nhận kết hôn là được rồi.
“Sao em lại gạt bỏ chuyện này vậy, yên tâm đi, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu” Anh ta vỗ vỗ tay tôi để tôi cảm thấy yên tâm, để tôi không nghĩ ngợi lung tung, và không vì chuyện hôn nhân mà cự tuyệt sự tồn tại của anh.
Tôi biết rằng bản thân mình quả thực có một khoảng trống cần lấp đầy, và điều đó đã khiến anh ta tận dụng nó.
Vì thế nên tôi mới không màng mọi việc, toàn bộ mọi chuyện đều dựa vào ý nguyện của anh ta, muốn bắt đầu thì bắt đầu, muốn rời đi thì rời đi.
Tôi không biết phải làm thế nào để có thể ngăn bản thân đang dần dần thay đổi, những chuyện cần làm thì tôi đều làm tuốt, một việc cũng không bỏ qua.
Tôi không biết bản thân mình đang nghĩ gì nữa, nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó là dù cho tôi có làm gì đi nữa, thì dường như cũng không thể khiến cho bọn họ hài lòng.
Bản thân giống như một con rối bị đứt dây vậy, chuyện gì cũng phải do người khác làm chủ.
Cảm giác này đối với tôi quả thực rất tệ.
Nó tệ đến nỗi khiến tôi giống như sắp nổ tung vậy.
“Em sao vậy? Có phải lại suy nghĩ lung tung nữa rồi không?” Hoắc Minh Dương rất hiểu cô, vì bộ dạng mệt mỏi của cô lúc này và ánh mắt vô thần của cô bây giờ đã cho thấy rõ cô đã không còn ở trạng thái ban đầu nữa.
Anh nhẹ nhàng đưa tay áp đầu cô về phía vai mình, anh bảo: “Thôi ngoan nào, ngủ đi, đừng nghĩ lung tung nữa” Anh lấy nút bịt tai ra đeo giúp cô, và đắp chăn cho cô một cách thận trọng và tỉ mỉ.
Nhưng anh lại không thể nào ngủ được.
Hà Vân Phi cũng đeo đồ bịt mắt nhưng cô cũng không ngủ được.
“Khi nào chúng ta mới đến đó vậy?” Cô tháo nút bịt tai xuống, từ chối lòng tốt của Hoắc Minh Dương và hỏi.
“Khoảng tám tiếng nữa, em vẫn nên nghỉ ngơi đi” Anh cũng không gò ép cô và ngồi đó xem tờ báo tài chính.
Hôm nay tin tức của anh không lên đầu trang, có vẻ như nó đã bị áp xuống rồi.
Vẫn còn nhiều chuyện nhọc tâm vẫn còn phải đợi về nước mới giải quyết được.
Hà Vân Phi đã dứt khoát không ồn ào cũng có thể xem như đã khiến anh an tâm một chút rồi.
Không biết Tô Thanh Anh lại muốn làm gì nữa, hiện tại ở nhà họ Hoắc không biết có tốt không? “Anh đang nghĩ gì vậy?” Ngay khi Hà Vân Phi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hoắc Minh Dương đang xem tờ báo nhưng lại có vẻ sững sờ.
Anh vội gập tờ báo lại, muốn để cho cô ngủ nhưng chính bản thân anh cũng không biết mình phải làm gì nữa.
Hoắc Minh Dương mỉm cười với cô, sau đó đặt tờ báo xuống, quay qua ôm lấy cô vào lòng và vỗ vào vai cô.
Hà Vân Phi cảm nhận được sự dịu dàng và ân cần của anh, cô chỉ cười cười mà không nói.
Cô thật sự rất thích Hoắc Minh Dương nên mới lựa chọn đến đây cùng anh.
Nhưng chuyện kết hôn lại khiến cô phải do dự, nên cô phải dè chừng, và không chắc được khi nào sẽ kết hôn.
Lúc bọn họ đến nơi cũng đã gần mười hai giờ đêm, Hà Vân Phi vẫn không có chút gì vội vàng, có vẻ như cô đã không còn để ý đến mọi chuyện nữa.
Nhưng Hoắc Minh Dương thì khác, anh có lòng muốn chăm sóc cho Hà Vân Phi, nhưng anh vẫn phải suy nghĩ nhiều hơn về tình hình hiện tại của mình.
May là Hoắc Minh Dương đã mang quần áo đến trước cho Hà Vân Phi, anh để cho cô mặc lên mình một chiếc áo khoác lớn và quấn chặt vào người.
Không lâu sau đã có xe đến đón bọn họ.
Anh đã sắp xếp mọi thứ từ lâu rồi, đưa cô đến đây chắc chắn không phải là ý nghĩ bồng bột của anh.
Nói không cảm động thì là giả, mỗi việc mà Hoắc Minh Dương làm,mỗi sự lựa chọn của anh đều là có mục đích, tuyệt đối không phải là chỉ nghĩ đến là làm.
Cô biết rất rõ nhưng cũng không biết phải nói như thế nào, cô không nhãn tâm cự tuyệt lòng tốt của Hoắc Minh Dương nên chuyện gì cô cũng phải âm thầm chịu đựng trong lòng.
Không nói chuyện khác nữa, bây giờ Hoắc Minh Dương đang nắm lấy tay cô, và cô có chút không phản ứng kịp, không biết phải làm sao để Hoắc Minh Dương có thể nghĩ vì cô.
Chỉ có thể chấp nhận để anh ta làm một số việc như có như không thôi.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh Dương có chút lo lắng nhìn Hà Vân Phi, không biết hiện tại cô có bị gì không, vì nhìn cô có chút phờ phạc.
“Không có gì đâu, em đang nghĩ nếu Tô Thanh Anh biết chúng ta đến đây để kết hôn, thì không biết cô ta có sốt ruột hay không?” Nói thật lò
Hoắc Minh Dương sẽ chọn ai, nên chỉ có thể để cho anh †a tự lựa chọn.
Cô cam tâm làm một người ngoan ngoãn nghe lời để cho Hoắc Minh Dương muốn làm gì thì làm.
Bởi vì bản thân cô một cách nào cũng không có.
“Tô Thanh Anh cũng khá là tốt bụng đó, em đừng hiểu lầm cô ấy” Hoắc Minh Dương vẫn hết sức bênh vực cho Tô Thanh Anh.
Hà Vân Phi sau khi nghe xong cũng không nói gì nữa.
Nếu như Hoắc Minh Dương đã lựa chọn tin tưởng vào điều đó, thì cho dù cô có nói gì đi chăng nữa cũng đều vô dụng.
Tôi dần dần hiểu ra rằng, có một số việc không phải trong lòng đã đưa ra quyết định thì có thể thật sự xử lí tốt mọi chuyện, bởi vì có nhiều thứ vốn dĩ là không thể khống chế được.
Lúc ban đầu cô vốn có thể kiểm soát được trái tim của mình, nhưng bây giờ phần lớn cô lại bị anh kiểm soát.
Cho dù những điều Hoắc Minh Dương nói là thật hay là giả, thì cô cũng đều cam tâm tình nguyện tin tưởng anh.
Cô không có lý do nào khác, chỉ là không muốn Hoắc Minh Dương cảm thấy thất vọng, không muốn bản thân mình hối hận, nhưng mà những điều này rất khó để Hoắc Minh Dương biết được.
“Đi thôi, anh sẽ đưa em đi ăn đồ ăn ngon” Sau khi xuống máy bay cô cũng không muốn nghỉ ngơi, nguyên nhân chính là cô không biết tại sao lại có thể thân thiết với Hoắc Minh Dương.
Suy cho cùng cô đã ngày càng cố gắng thay đổi, bất luận là đối với Hoắc Minh Dương hay với bản thân, cô đã dần thay đổi đến mức cảm thấy mình không còn là chính mình lúc mới quen nữa.
Chỉ là những điều này đều không cản trở được quyết định đến với Hoắc Minh Dương của cô.
“Em muốn ăn tôm hùm đất.” Xem ra ngủ cũng không thể ngủ được rồi, ngồi máy bay lại không được di chuyển lung tung, cô đã ngồi mệt rồi nên muốn đi dạo hoặc nghỉ ngơi để làm điều gì đó thú vị một chút.
Độ nuông chiều của Hoắc Minh Dương đối với cô rất cao, nên cô không biết phải đối mặt với Hoắc Minh Dương ra sao, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy mình đã làm những chuyện không tốt, khiến cho Hoắc Minh Dương khó có thể đoán trước.
Ở đây không có tôm hùm đất, hoặc có thể nói là do nơi mà Hoắc Minh Dương chọn không có tôm hùm đất.
Sau khi suy nghĩ thì anh đã nhờ tài xế đổi cho một quán ăn khác.
Anh đột ngột thay đổi địa điểm như vậy quả thật đã làm khó tài xế một chút, nhưng tài xế vẫn gật đầu đồng ý với Hoắc Minh Dương.
Sau đó họ đến một nơi có điều kiện không được tốt lắm.
Chỉ có thể nói đó là một quán nhỏ, nhưng lại có món mà cô muốn ăn, hơn nữa xem ra khách ở đây cũng không phải ít.
Vốn dĩ cô nghĩ Hoắc Minh Dương sẽ không thích, nhưng xem ra không phải vậy, anh chỉ ngồi đó bảo tôi chọn món.
Ở đây vốn không tốt đẹp như cô tưởng tượng, hoặc có thể là cô vẫn chưa đến nơi mà mình vốn dĩ phải đến theo lời anh nói, cho nên cô không tồn tại cảm giác hứng thú nào cả.
Khi về đến nơi ở, cô có chút bất ngờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...