Anh hơi ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, không muốn đối mặt với Hà Vân Phi như vậy, không biết trong đầu cô ấy chứa cái gì mà thỉnh thoảng lại khiến anh vừa yêu vừa tức.
“Anh quên mất gì đó rôi đúng không?” Cô đến trước cửa nhà họ Hoäc mới bắt đầu lo lắng không biết gặp bà Hoắc rồi sẽ thế nào.
Cập nhật sớm nhất tại.
Không biết bấy ấy có nổi trận lôi đình không khi một người phụ nữ khác giành mất con trai bà.
“Em thật sự rất lo, liệu mẹ anh có ăn tươi nuốt sống em luôn không?” Nói thật, bình tĩnh xem xét lại thì cô cũng không thấy mình không tốt ở điểm nào, chỉ là khiến bà Hoắc chấp nhận mình thì có hơi khó khăn.
“Em đừng nghĩ linh tinh nữa, một lát về cứ xem như chưa có gì xảy ra cả.” Hoắc Minh Dương cực kì quan tâm đến cảm nhận của Hà Vân Phi nên vội vàng an ủi cô, chỉ để khiến cô yên tâm” “Anh không cần phải lo cho em, em sẽ tự lo cho bản thân mình” Anh cười cười, cảm thấy Hà Vân Phi đang lo lắng dư thừa.
“Em sợ mẹ anh thật đấy: Nói thật thì bà Hoắc cũng hơi đáng sợ, ít nhất thì cô không thể chấp nhận được nhưng nhìn vẻ mặt Hoắc Minh Dương là biết anh không thể thay đổi hình tượng của bà trong mắt anh.
“Không sao, mẹ anh rất thích em nên đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé?” Anh lên tiếng an ủi, anh đỗ xe rôi một tay ôm Đại Bảo, một tay dắt Hà Vân Phi.
Dù biết Đại Bảo không phải là con mình nhưng anh vẫn thương, không hề ghét thằng bé tí nào và thậm chí còn đối xử với nhóc như con ruột.
Thấy Hoắc Minh Dương dịu dàng chăm sóc Đại Bảo, cô không biết phải nói gì vì trong lòng chỉ thấy cảm động.
Người đàn ông này có thể làm được những điều cô không ngờ tới.
“Anh thích Đại Bảo lắm ư?” Cô há miệng, rất muốn nói cho anh biết rằng Đại Bảo là con anh rồi lại ngậm miệng.
“Cũng thích, trước đó anh không thích trẻ con, chắc là do đây là con em nên anh rất thích” Anh cười với Hà Vân Phi, nụ cười khiến cô choáng váng, không ngờ Hoắc Minh Dương lại là người đàn ông như thế, trông anh có vẻ thích đứa nhỏ khiến cô cũng vui lên, ít nhất là yên tâm về Đại Bảo.
“Thật ra em biết có rất nhiều chuyện không đơn giản như trong tưởng tượng, thế nhưng nhìn thấy anh thì em đã biết đây là duyên phận, Đại Bảo cũng cực kì thích anh, em cũng thấy rất lạ” Chỉ có thể chuyển sức mạnh của tình thân thành duyên phận mà thôi.
Cô không thể nói không thể nói cho Hoáắc Minh Dương biết đứa bé này chính là của anh.
Thứ nhất là không thể giải thích được, thứ hai là dù cô nói ra thì cũng chỉ kéo đến những phiên phức không đáng.
Với tính tình của bà Hoắc thì dù có phải trả bất kì cái giá nào cũng phải cướp Đại Bảo đi.
Cô không thể chịu nổi sự mạo hiểm đó, nếu bà Hoắc muốn lấy đứa nhỏ và cuối cùng Hoắc Minh Dương vẫn kết hôn với Tô Thanh Anh thì cô chỉ còn hai bàn tay trắng.
Tuy đó chỉ là suy đoán tệ nhất thôi nhưng nó có thể xảy ra, Hoắc Minh Dương muốn từ hôn với nhà họ Tô không phải là chuyện dễ.
Không cần biết là người nào trong nhà họ Tô, không một người nào có thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Hoắc.
“Lát nữa vào đó em nhớ ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, đừng nói gì cả.
Ann ra dấu là em dẫn đứa nhỏ lên lầu ngay.” Anh bắt đầu hối hận, biết thế anh dã để Hà Vân Phi và Đại Bảo ở lại một căn nhà khác, cần gì phải về đây chịu khổ, nhưng khi anh nhận ra thì đã muộn.
“Ừ, không sao, anh không cần phải lo lắng cho em” Bà Hoắc đuổi đi thì cô có thể nhanh chóng đi luôn không do dự, nếu không phải do Hoắc Minh Dương thì cô đã đi từ lâu rồi.
“Đừng tưởng anh không biết trong lòng em đang nghĩ gì, ngoan, đừng nghĩ linh tinh” Anh nói xong bèn kéo Hà Vân Phi vào.
Quả nhiên bà Hoắc đang ngồi đó với vẻ mặt tức điên.
“Hai đứa chạy đi đâu thế? Khó lắm Minh Vũ mới về mà con lại chạy đi làm việc riêng, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì.” Bà hoắc vẫn kiên nhãn nói với hai người họ, nếu là người bình thường thì đã nổi trận lôi đình rồi, đúng là càng ngày càng không có phép tắc.
“Xin lỗi mẹ.
Trước đó chúng con có chút chuyện, con không cố ý” Hoắc Minh Dương nói xong Hà Vân Phi bèn nhìn anh, biết rõ nếu không vì mình thì anh đã không xin lỗi bà Hoắc.
Với tính anh thì đã dứt khoát bỏ đi luôn rồi, bây giờ lại nhường nhịn hết lần này đến lần khác vò cô, cô sẽ nhớ rõ chuyện này trong lòng không bao giờ quên.
“Không cố ý, nói thế là con có quyền bỏ mặc em dâu và em trai vừa về ở nhà hả?” Hôm nay anh đã khiến bà cực kì tức tối và thất vọng, trước kia Hoắc Minh Dương sẽ không bao giờ làm những chuyện thế này, bây giờ thỉnh thoảng anh lại gây chuyện.
“Lần sau con sẽ để ý, không có việc gì thì con đi trước.” Anh nói xong thì không để ý tới bà Hoắc nữa, thoải mái làm theo ý mình.
Điều này làm cho bà Hoắc cực kì khó chịu.
Thế nhưng bà không nói thêm gì, không có ý định để người ngoài như Hà Vân Phi cười vào mặt gia đình mình, Hoắc Minh Dương thấy thế bèn dẫn Hà Vân Phi lên phòng.
“Tại sao anh lại tốt với em như thế: Cô nói.
Trong lòng thấy hơi áy náy nhưng vẫn không nói gì, suy cho cùng đó cũng không phải là chuyện của cô mà là vấn đề của anh với bà Hoắc.
“Cái gì mà tại với cả sao, anh tốt với em thì cần phải hỏi đến lí do à?” Anh nói như lẽ đương nhiên, không hề suy nghĩ đến nhưng vấn đề khác vì anh và Hà Vân Phi cực kì thân thiết.
Thái độ đương nhiên của anh khiến Hà Vân Phi vui vẻ.
Hai người thoải mái thì thầm với nhau và hoàn toàn không để ý đến bà Hoắc đang tức giận.
Hoắc Minh Dương thật là quá đáng, bây giờ anh không còn xem người mẹ này ra gì nữa rồi.
Vì một người phụ nữ mà bỏ mặc cả quan hệ nhà họ Tô với nhà họ Hoắc, Hoắc Minh Vũ đi tuần trăng mật về, còn chưa ăn cơm đã chạy đi tìm Hà Vân Phi, bây giờ về tới nhà đã dính lấy cô, làm việc cũng thế.
Trong nước không có một luật sư tốt như thế hả? Hay là không có luật sư nam nào? Tại sao phải là Hà Vân Phi? Bà tức giận không thể nói nên lời, nhưng nghĩ tới tính tình con trai mình lại nhịn xuống.
“Sao thế mẹ?” Đinh Thanh Uyển xuống nhà nhìn thấy bà Hoắc thở hổn hển ngồi đó, không biết đang tức giận với ai nên vội vàng hỏi.
“Còn sao nữa, có Hoắc Minh Dương ở đây thì mẹ có thể làm được gì, con nói xem tại sao nó cứ thích chọc cho bà già này phải tức chết thế nhỉ?” Khó lắm mới có người chịu nghe bà ta than vãn, bà bắt đầu luôn miệng kể nào là Hoắc Minh Dương thế này Hà Vân Phi thế kia.
“Mẹ bớt giận, anh không có ý đó đâu, mẹ phải tin tưởng anh ấy chứ.
Con nghĩ anh ấy biết hết cả, sớm muộn gì anh ấy cũng tỉnh ngộ ra thôi, mẹ đừng lo lắng” Cô ta cực kì hiểu tính bà Hoắc nên vội vàng đón ý nói hùa, tiện thể an ủi bà vài câu rồi lại lôi Hoắc Minh Dương ra để chọc bà nổi cáu.
Quả nhiên nghe Đinh Thanh Uyển nói thế, bà Hoắc lại càng tức điên nên dứt khoát không để ý tới ai nữa, không biết trong lòng đang nghĩ gì nhưng chắc chắn chẳng tốt lành gì cho cam.
Đinh Thanh Uyển biết thế nên cũng không nói gì, mặc cho bà Hoắc cáu kỉnh.
Nhìn sắc mặt bà Hoắc hết trắng lại xanh, cô ta vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói: “Mẹ có cảm nhận được không, dù mẹ có làm bất kì điều gì thì anh cả cũng khó chịu và cứ bám lấy luật sư Phi ấy?” Bà Hoắc nghĩ nghĩ, đúng là thế thật.
Bà có nói gì Hoắc Minh Dương cũng không nghe mà cứ suốt ngày Hà Vân Phi, cái gì cũng Hà Vân Phi, cô ta nói mới là lời nói còn bà nói thì thành vô lý.
“Đúng vậy, trước đây nó có thế đâu.
bây giờ sao lại thành thế này không biết” Đó là nguyên nhân bà tức giận, trước kia mặc kệ thế nào Hoắc Minh Dương cũng nghe lời bà nhưng gần đây anh ngày càng vùng ra khỏi sự kiểm soát, nói cái gì cũng không chịu nghe.
“Luật sư Phi cực kì giống chị dâu, bây giờ chị dâu mất rồi, có thể anh cả sẽ xem luật sư Phi thành chị dâu.
Có lẽ trước đó chị dâu chịu quá nhiều thiệt thòi ở nhà họ Hoắc nên bây giờ anh cả bảo vệ Hà Vân Phi, không muốn chị ta phải chịu giống vậy thôi, chuyện bình thường” Cô ta nói xong bèn thở dài như thế không cách nào thay đổi được Hoắc Minh Dương, đó chính là điều bà Hoắc không muốn thấy nhất.
Bà không muốn để bất kì người nào cướp đi Hoắc Minh Dương, không một ai cả.
“Trước đây mẹ không hề bắt nạt Diệp Tĩnh Gia, bây giờ luật sư Phi này cứ kỳ quái thế nào ấy, lại còn dẫn theo con riêng.” Không cần biết là người lớn hay đứa nhỏ gì cũng thấy quen mắt, nhưng trước đó bà lại không gặp cô bao giờ.
“Luật sư phi đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi, làm gì có người nào sinh ra đã đẹp như vậy?” Đinh Thanh Uyển đột nhiên nói thế khiến bà Hoắc cả thấy hứng thú: “Đúng vậy, đúng là trông không giống người bình thường tí nào, làm gì có ai xinh đẹp như vậy.” Nghĩ tới người phụ nữ này bà lại thấy Hà Vân Phi không đơn giản: “Con nói xem liệu cô ta có mục đích hay âm mưu gì khi tới nhà họ Hoắc không?” Bà Hoắc bắt đầu lo lắng, sợ là lần này Hà Vân Phi tới để hại gia đình mình, bà không thể để Hoắc Minh Dương làm chuyện gì ngu ngốc được.
“Không được, mẹ phải ngăn Hoắc Minh Dương lại, nó không thể ngu ngốc như thế” Bây giờ nghĩ lại thì mọi chuyện trở nên dễ hiểu hơn nhiều, Hoắc Minh Dương chẳng có gì thay đổi cả, chính Hà Vân Phi mới là người khiến anh thay đổi.
Bà biết ngay con trai mình không phải là người như thế, nó không bao giờ cãi nhau với bà thế này.
“Con cũng không biết nên nói cái gì mới tốt nhưng con thấy dù bây giờ mình làm thế nào cũng không thể ngăn cản Hoắc Minh Dương thích Hà Vân Phi” Đinh Thanh Uyển nói, cô ta không thể điều khiển Hoắc Minh Dương và biết chắc mình không thể thay đổi được những chuyện đó.
“Nói thế cũng đúng, bây giờ Hoắc Minh Dương đã thích Hà Vân Phi.’ Bây giờ điều bà Hoắc lo lắng nhất chỉ có thế mà thôi: “Con nói xem mẹ nên làm gì bây giờ?” Bà Hoắc nghe Đinh Thanh Uyển nói thế lập tức cáu bản, không biết nên nói hay nên làm cái gì mới tốt, bà không thể thay đổi được gì và nhất là càng không thể đuổi Hà Vân Phi ra khỏi cuộc sống Hoắc Minh Dương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...