“Không sao” Hoắc Minh Dương thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đặt lên tay cô, cảm giác ấm áp đó khiến cô cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
“Có chuyện gì thì phải nói cho anh biết” Anh không miễn cưỡng ép buộc mà nhẫn nại quan tâm nói với cô, như để xoa dịu tâm trạng thấp thỏm không yên của cô.
“Cảm ơn anh, nếu không có anh, hôm nay tôi thê thảm rồi” Tuy trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cô cũng không quên cảm ơn anh đã kịp thời xuất hiện, lần này trở vê anh có vẻ khác trước.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Vừa nãy em đã nhìn thấy ai rôi?” Anh chợt nhận ra có chuyện gì đó không ổn, không nhịn được mà hỏi cô.
“Không, tôi không thấy ai cả” Cô xoa xoa đầu, nỗi lo lắng trong lòng lại dâng lên khiến tất cả những nỗi niêm không vui của cô đều lộ ra một cách rõ ràng.
Ngay cả khi anh không nói gì, cô cũng biết mình nên làm thế nào mới là tốt nhất cho bản thân lúc này.
Khi hai người trở về nhà, bà Hoắc đang chơi đùa với Đại Bảo.
Mặc dù không thích Hà Vân Phi nhưng bà ta cũng không ghét Đại Bảo, điều này khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Cô bước tới nói với bà Hoắc: “Cảm ơn bác đã giúp cháu trông thằng bé, dạo gân đây cháu bận quá nên không có thời gian.
Nói ra thì cũng thật có lỗi, từ khi đi làm, công việc chăm sóc Đại Bảo về cơ bản đều là do người khác thay cô, Lữ Hoàng Trung luôn giúp đỡ cô.
Do vào nghề muộn nên cô cần phải học hỏi rất nhiều, thường xuyên phải nhờ anh ta trông giúp con thì cô mới có có thể đi tìm người nghiên cứu xem rốt cuộc sai lệch là ở đâu? Không ai biết được quãng thời gian đau khổ đó của cô là từ đâu mà ra, chỉ có cô ấy mới biết điêu đó.
“Không có gì, đứa bé này cũng rất kháu khỉnh đáng yêu.
Nhà chúng tôi Minh Dương và Minh Vũ tới bây giờ đều không có con.
Người làm mẹ như tôi cũng sốt ruột, thật sự ngưỡng mộ cô, còn trẻ như vậy mà con đã lớn từng này rồi” Thực ra mà nói bà Hoắc nhìn Hà Vân Phi vẫn không thuận mắt cho lắm, nét thẩm mỹ trên khuôn mặt của cô ấy không phải là kiểu mà Hoắc Minh Dương thích.
Nhưng chuyện này cũng chẳng ai có thể nói rõ được, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thị.
“Mẹ đừng nói linh tỉnh, con với Hà Vân Phi không có quan hệ gì cả” Anh thẳng thừng phủ nhận giống như không muốn dính líu tới cô thật vậy.
Cô không phải thích anh lắm sao? Anh đã không có hứng thú với cô thì sẽ thể hiện ra sự bất mãn một cách rất rõ ràng, Hoắc Minh Dương như vậy thật sự khiến cô rất khó chịu, nhưng vẫn im lặng không nói.
“Mẹ ơi, buổi tối ăn thịt có được không” Buổi tối Đại Bảo muốn ăn thịt, Lucky thì để nó ở trong sân, còn có một cái chuông nhỏ nữa, cậu bé đều giúp nó dọn dẹp sạch sẽ cả rồi.
Hà Vân Phi cảm thấy yên tâm, gật đầu rồi đi chuẩn bị thức ăn cho Lucky trước.
Không biết liệu chú cún nhỏ ở bên ngoài có bị lạnh cứng hay không.
Vừa đi đến ổ nhỏ của cún con thấy nó đang năm ngủ trong đó.
Chú chó rõ ràng vẫn còn có chút sợ hãi với nơi ở này, cho nên khi vừa cảm thấy có người bước tới, nó đã nhanh chóng theo phản xạ rụt người lại.
Khi nhìn thấy đó là Hà Vân Phi mới thôi cảnh giác, vẫy vẫy chiếc đuôi nhỏ, trông bộ dạng có vẻ như rất mừng rỡ.
Vẻ ngoài nhỏ nhắn dễ thương của nó khiến cô cảm thấy rất thích thú.
Cô đột nhiên cảm thấy việc nuôi một chú chó cũng là một chuyện tốt.
Đại Bảo cũng học Lucky, hiểu chuyện hơn, hơn nữa có Lucky bên cạnh, thằng bé rõ ràng cũng nhanh nhẹn hoạt bát hơn rất nhiều.
Lucky không ngừng làm nũng với cô khiến cô không còn cách nào khác.
Sau đó đành phải dùng tay đút cho nó ăn.
Chú cún nhỏ không chịu ăn, chỉ quấn quít lấy cô, bộ dạng vô cùng thích thú khiến cô lại ở lại chơi với nó một lúc.
Một lúc sau, cô trở về phòng chuẩn bị ăn cơm.
Bây giờ cô là khách ở nhà họ Hoắc, việc nấu ăn không đến lượt co.
Cách đối đãi này hoàn toàn khác so với Diệp Tĩnh Gia trước đây, cảm giác thoải mái đến lạ thường.
Dù nói thế nào đi nữa thì cô cũng đã tìm thấy những gì mà trong lòng mình hằng mong muốn.
Chính là cảm giác thân phận địa vị không giống nhau nên những thứ tiếp cận được cũng khác nhau.
“Vân Phi, em nhìn xem muốn ăn gì” Hoắc Minh Dương gọi cô như vậy khiến tay cô đang gắp đồ ăn đột nhiên dừng lại, hoàn toàn không ngờ tới.
“Anh… tôi tự mình gắp được rồi” Cô nhanh chóng đáp lại, ngăn cản anh lại gần.
Người đàn ông này dù có làm gì cũng phải theo cách riêng của mình, hoàn toàn không nghĩ đến cảm xúc của cô.
“Gọi tôi là luật sư Phi được rồi” “Sao em lại xa lạ vậy? Hay là trước mặt mẹ anh nên xấu hổ.” Anh gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, chắc là vì xấu hổ với mẹ anh rồi.
Bà Hoắc nhìn thấy nét mặt cô thay đổi, có lẽ vì tưởng là thật.
Anh như vậy là cố tình muốn cô gật đầu trước mặt bà Hoắc.
“Con nói lung tung cái gì vậy hả” Bà Hoắc vô cùng khó chịu, chỉ trích Hoắc Minh Dương.
“Xin lỗi xin lỗi, đều là lỗi của con, con nói như vậy dễ khiến người khác hiểu lầm” Nói xong anh cười cười, cũng không để ý đến chuyện khác, dù sao nói những chuyện này đối với cô đều vô nghĩa.
Hà Vân Phi lúc này nói gì cũng không được, dù sao cũng đang ở nhà họ Hoắc, ngoại trừ chuyện này ra cô ấy làm sao có thể nói rõ cho bà Hoắc được.
Thôi, đã làm thì làm cho trót, mặc kệ anh ta, để anh ta muốn nói gì thì nói đi.
“Mẹ, mẹ mau giúp con dỗ cô ấy, cô ấy không vui rồi” Anh vừa nói xong, khuôn mặt của bà Hoắc lập tức đen lại.
“Đừng có lằng nhằng nữa đi” Trước đây bà ta rất hiếm khi thấy Hoắc Minh Dương như thế này, giống như một đứa trẻ con vậy, đột nhiên trở nên nghịch ngợm tùy tiện.
Xem ra có vẻ như anh rất thích Hà Vân Phi.
Nếu không thì cũng không đột ngột thay đổi nhanh như vậy, nghĩ đến Diệp Tĩnh Gia năm xưa và thái độ của anh những năm gần đây, bà Hoắc cũng không phản đối, chỉ im lặng không nói gì cả.
Hiếm có người nào có thể khiến cho Hoắc Minh Dương vui vẻ, ở cùng Tô Thanh Anh lâu như vậy, đừng nói đến con cái, đến những chuyện thân mật cũng chưa từng xảy ra.
Nhiều năm ở trong nhà cũng chưa từng ra ngoài một lần.
Điều này khiến bà không khỏi lo lắng cho con trai mình.
“Mẹ sẽ không nói gì, hai đứa còn trẻ tự lo chuyện của mình đi.
Mẹ già rồi không quản nổi nữa” Câu nói này của bà Hoắc có ý ngầm thừa nhận mối quan hệ của hai người, thực sự là ngoài suy đoán của Hà Vân Phi.
Bà Hoắc vốn không phải là người như vậy, không biết anh ta đã làm gì để khiến bà ấy thay đổi thế này.
“Em còn không mau cảm ơn mẹ” Anh trơ mặt nói tiếp, như thể có chết cũng phải nói cho cô hiểu.
“Ngang ngạnh khó bảo.” Nói xong, cô rời đi mà không để ý tới anh nữa.
Đinh Thanh Uyển gõ vào bát cơm, mặc dù là rất bất lịch sự, nhưng cô ta quả thực rất bất mãn, tại sao Hà Vân Phi có thể đem đứa nhỏ vào nhà họ Hoắc, hơn nữa còn có vẻ sẽ ở lại đây lâu dài cơ chứ.
“Em chú ý một chút đi” Hoắc Minh Dương nhận thấy sự bất mãn của cô †a, anh liền nói với vẻ mặt không mấy Vui vẻ.
Anh không cho phép bất cứ ai bày †ỏ sự không hài lòng với Hà Vân Phi.
Dù sao anh đã quyết định lựa chọn cô, mọi người bất mãn với cô chính là bất mãn với anh.
“Anh, anh đừng ép luật sư Phi nữa” Anh càng ngày càng cảm thấy cô giống Diệp Tĩnh Gia, ý nghĩ này khiến anh rùng mình.
Nếu đúng như vậy thì thật là đáng Sợ.
“Em nói như vậy là có ý gì? Ban đầu là ai đã ủng hộ anh và luật sư Phi ở bên nhau, hay là có ai đó đã nhồi nhét cho em mấy suy nghĩ này hả?” Nói xong, anh mang theo ý nghĩ sâu xa nhìn Đinh Thanh Uyển, đầy ý tứ cảnh cáo.
“Không ai có thể phá hủy cuộc hôn nhân của anh trừ khi anh không muốn, hiểu chưa” Chỉ cần anh thích Hà Vân Phi thì nhất định sẽ phải có được cô.
Anh biết rõ cảm xúc của mình, không do dự cũng không chùn chân.
Hà Vân Phi đi ngang qua phòng sách của Hoắc Minh Dương, không biết ma sai quỷ khiến thế nào lại bước vào trong, nơi này đã lưu giữ quá nhiều kỷ niệm giữa cô và anh.
Bây giờ nghĩ lại, vừa về nước đã xảy ra chuyện như vậy với anh, cô còn có ý nghĩ rằng ai đã ở trong nhà anh, nếu đổi lại Diệp Tĩnh Gia chắc chắn là không dám.
Thậm chí không cần nghĩ, quả nhiên mọi thứ đều thay đổi, cô cũng không còn giống như trước đây nữa.
“Tại sao em lại ở trong phòng sách của anh?” Hoắc Minh Dương vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy cô, tự dưng có chút tò mò.
Tôi… tôi tới giúp anh xem xem trong phòng có gì cần thu dọn sắp xếp hay không” Nói xong, cô bắt đầu nhìn xung quanh, định sắp xếp lại.
“Đã dọn tới vào phòng sách của anh rồi ư?” Anh mỉm cười nhìn Hà Vân Phi, lúc nào cũng như muốn nhìn thấu được mọi suy nghĩ của cô.
Giống như điều này sẽ khiến anh rất hài lòng.
“Đồ nhạt nhẽo” Không biết nên nói gì, người đàn ông này có đôi lúc trông giống như một đứa trẻ con.
“Nghĩ xem khi nào thì gả cho anh đi” Cái gì, cô cho rằng anh đã uống nhầm thuốc, sao mà trần đời lại có thể có người mặt dày vô liêm sỉ như vậy được nhỉ.
“Thôi khỏi cần suy nghĩ đi, cũng không cần bần bạc gì cả, đến lúc đó cứ đúng giờ kết hôn là được” Hoắc Minh Dương nói xong liền xem tài liệu, tựa hồ như không định để ý đến cô nữa.
Hà Vân Phi không biết phải nói gì, sau đó cô cũng dứt khoát im lặng, bước ra ngoài còn giúp anh đóng cửa lại.
Người đàn ông này đúng là quá tự luyến rồi.
“Mẹ ơi, ngày mai là ngày nghỉ, bà muốn đưa con đi chơi!” Đại Bảo leo lên tầng nói với cô bằng giọng con nít bú sữa.
Ở trong biệt thự gọi được bà chắc chỉ có bà Hoắc mà thôi, cô hoàn toàn không nghĩ đến bà ấy sẽ có ý định đưa Đại Bảo đi chơi.
“Nhưng mà ngày mai mẹ được nghỉ, Đại Bảo muốn ở cùng mẹ hay đi chơi với bà nè?” Cô thực sự không còn tinh thần để đưa thằng bé ra ngoài chơi.
Một tuần làm việc trí óc cường độ cao khiến cô choáng váng, chưa kịp tiêu hóa.
“Con không biết, chúng ta không thể đi cùng nhau được sao?” Cô biết rõ thứ mình muốn nhất lúc này là gì, chỉ cần được yên ổn sống qua ngày, những chuyện khác cô đều không muốn nghĩ đến.
“Vậy con sẽ đi chơi với bà” Cậu bé thấy bà nội có vẻ cô đơn.
Không thể nhẫn tâm để bà sống như thế được, Đại Bảo chu đáo lên kế hoạch để đi chơi cùng bà, dù sao thì mẹ trước giờ đều ở đây, nhưng bà thì lại là người rất mới.
Trẻ con ít nhiều cũng có phần thích mới nới cũ, chỉ là người lớn thường không nhận ra điều đó mà thôi.
Hà Vân Phi hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu, cô đồng ý với lựa chọn của con.
Đại Bảo lại nhanh chóng đi xuống nhà chơi với bà.
Nhận được câu trả lời thỏa mãn của thằng bé, bà Hoắc cũng cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn cười nhiều hơn trước.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người cũng không nói gì, miễn cho già trẻ lớn bé đều vui vẻ là được.
Hoắc Minh Vũ cũng rút lại những gì vừa nói, nhìn bộ dạng bây giờ, giống như việc anh ta có Tồn tại hay không cũng không có ý nghĩa gì lớn lao, đối với Hoắc Minh Dương mà nói thì đây mới chính là cuộc sống mà anh mong muốn nhất.
Nếu mẹ anh đã thích con của cô ấy như vậy thì họ xem như vẫn còn có cơ hội..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...