Nhìn quần áo của Diệp Tĩnh Gia
khẳng định cô chẳng thể mua nổi bất
cứ thứ gì ở nơi đây, nhưng cô ta không
thèm nói mà thôi.
Diệp Tĩnh Gia chỉ mấy cái, nhân
viên cửa hàng vừa nói giá ra đã cao
đến mức khiến cô líu lưỡi, rôi lại nhìn
đông nhìn tây.
Không biết Hoắc Minh Dương đậu
xe ở đâu, lâu như thế mà anh vẫn chưa
trở lại.
Mấy nhân viên cửa hàng thấy cô
vẫn luôn hỏi giá, sau đó lại không mua,
còn một mực bảo cô ta lấy ra xem thử,
nhìn lại không hài lòng.
Cứ để Diệp Tĩnh Gia lựa chọn như
vậy, xem ra cô không thể mua nổi bất
cứ thứ gì.
“Thưa cô, cửa hàng chúng tôi là
cửa hàng bán những món đồ xa xỉ,
những đồ nơi đây đều không thể chạm
vào, không thể sờ và không thể thử”
“Cửa hàng của ai lại đặt ra quy tắc
như thế? Cô không cho tôi thử thì làm
sao tôi biết những thứ này có thích hợp
với tôi hay không?” Những thứ này đều
là trang sức, tại sao không thể thử?
Nếu không thử thì làm sao cô biết Diệp
Thiến Nhi có thể đeo hay không?
“Xem ra cô không thể mua nổi, một
vật ở nơi đây có giá ít nhất cũng ba
trăm năm chục triệu, cô đừng ở đây
lãng phí thời gian nữa, đến thành phổ
Thương bên cạnh xem một chút đi.
"
Nhân viên cửa hàng không hề nể nang
mà mỉa mai cô.
Sau đó, một người phụ
nữ toàn thân mặc đồ có nhãn hiệu đắt
tiên đi đến, những nhân viên cửa hàng
lập tức thay đổi thái độ thành một
người khác: “Chào bà chủ Lâm, cô
muốn chọn cái gì, hôm nay có những
kiểu dáng mới vừa được đưa đến”
Sau khi nói xong, cô ta hận không
thể mang tất cả những món hàng bên
trong kệ đem ra ngoài.
Loại cảm giác chênh lệch này thật
sự khiến cho Diệp Tĩnh Gia hơi không
chấp nhận được.
Lúc cô nghĩ muốn rời khỏi đây thì
Hoắc Minh Dương đã tiến vào.
Anh vừa
vào đến nơi thì bất chợt nghe người ta
nói: “Thưa cô, nếu cô không mua thì
phiên cô nhường đường một chút”
Lời này làm cho người luôn bao
che như Hoắc Minh Dương không thể
nghe lọt tai: “Đây là thái độ của người
bán hàng hay sao?” Trong mắt Hoắc
Minh Dương, người này chẳng qua chỉ
là một nhân viên bán hàng nho nhỏ.
Mấy người đó cũng có ánh mắt,
thoạt nhìn người đàn ông này không
phải người tầm thường: “Việc này!
thưa anh! cô này có! Cô ta chưa nói
xong thì đã bị Hoắc Minh Dương ngắt
lời.
“Kêu Hồ Ly Tinh ra đây cho tôi”
Những cửa hàng đắt tiên quanh đây
đều là của Hồ Lệ, tên gọi bên ngoài của
cô ấy là Hồ Ly Tinh, nhưng chỉ có mấy
người mới dám gọi cô ấy như thế.
Những người kia nghe thấy người
này dám gọi sếp của mình như thế thì
đều hoảng sợ, đây chính là nhân vật
mà bọn họ không thể đắc tội: “Xin lỗi
anh, tôi không biết quý cô này"
.