Thấy cô cười, Lữ Hoàng Trung cũng yên tâm hơn nhiều.
Trên đường lái xe về nhà, anh ta còn không quên gọi điện thoại, tiếp tục hỏi thăm manh mối về Diệp Thiến Nhi.
“Chuyện lần trước tôi hỏi cô đã có tin tức gì chưa?” Không biết Lữ Hoàng Trung nói chuyện điện thoại với ai, trong điện thoại kia là một giọng nữ dịu dàng.
“Ừ, tìm được rồi.
Chẳng qua tôi thấy không cần thiết phải dẫn cô ta về đâu.
Cô ta đã hòa nhập với tập thể” Người phụ nữ kia cười khẽ một tiếng, dường như rất khinh thường Diệp Thiến Nhi.
Sao một cô gái có thể làm ra loại chuyện đó chứt “Anh nên biết cô ta vào một nơi tương tự với quán bar.
Theo tin tức trước đây cô ta nhận được, người kia không có khả năng ở Pháp.
“Sao có thể vậy được? Trước đây không phải là ở Anh à?” Lần trước Lữ Hoàng Trung điều tra ra được manh mối, cô ta còn ở Anh, mới bao lâu đã ra vào quán bar ở Pháp.
“Nếu con người bắt đầu chìm đắm trong trụy lạc, anh nói gì cũng vô dụng thôi.
Cô ta nói chuyện với Lữ Hoàng Trung.
“Cô bé kia rốt cuộc là ai mà đáng để anh tốn nhiều sức lực đi tìm thế? Hơn nữa, hình như cô ta còn tự nguyện vào đó đấy.
Sau khi Lữ Hoàng Trung nghe được, cũng không khỏi chấn động, lại hiểu rõ điều gì đó.
Chắc hẳn Diệp Thiến Nhi cho rằng mình bị bệnh, cho nên mới vào chỗ này.
Cô ta cảm thấy mọi chuyện đều không sao cả, dù sao cô ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
“Nghĩ cách tìm cô ta vê cho tôi.
Lữ Hoàng Trung nói với người phụ nữ trong điện thoại.
“Dựa vào đâu chứ? Tại sao tôi phải tìm một người phụ nữ về giúp anh? Đừng, anh muốn tìm thì tự mình đi tìm, loại chuyện này đừng tìm tôi.’ Cô ta nói xong liền muốn cúp máy.
Loại chuyện này tìm cô ta làm gì? Cô ta mới không thèm làm chuyện tìm phụ nữ cho anh ta đâu.
Anh ta nghe rõ được lời từ chối của người phụ nữ trong điện thoại, lại không muốn tranh cãi nữa.
“Tùy cô” Đã có phương hướng đại khái của cô ta, muốn tìm người cũng không khó.
“Được rồi, coi như tôi nợ anh.
Mấy ngày nữa, tôi sẽ dẫn người về cho anh.
Nếu không mang về chắc hẳn cũng sẽ chết” Diệp Thiến Nhi ở đó còn rất thảm, những kẻ ra vào quán bar kia không giàu sang thì có địa vị cao quý, nhưng những người như vậy lại có rất nhiều sở thích kỳ lạ, những cô gái trong quán bar kia chẳng kiếm được bao nhiêu.
Nhưng có ai không phải là treo một mạng, người ta cao hứng còn có thể sống tốt một chút, người ta mất hứng, nói không chừng lúc nào đó muốn sống cũng không sống nổi.
“Vậy nhờ cô đấy” Lữ Hoàng Trung cảm kích nói với người phụ nữ trong điện thoại.
Rõ ràng người phụ nữ rất không thích những lời khách sáo này.
“Anh nói vậy, tôi lại không giúp anh nữa, làm như có gì nhờ cậy tôi vậy.” Vào truyện- one ủng hội chúng tôi nhé.Từ trước đến nay cô ta đều không cảm thấy chuyện của Lữ Hoàng Trung là nhờ cậy cô, trái lại cô ta thấy rất vui khi có thể làm việc cho Lữ Hoàng Trung.
“Thật ra tôi không biết nên nói với cô thế nào nữa.
Nói chung, thật sự rất cảm ơn cô.” Những gì cần nói vẫn phải nói.
Chỉ khi anh ta có chuyện mới có thể nhớ tới cô ta, lại phát hiện cô ta vẫn luôn ở đó.
“Anh cám ơn tôi làm gì?” Không biết anh ta nói vậy là có ý gì, người phụ nữ bắt đầu thấy không vui.
Có cần khách sáo với cô ta như vậy không? “Bất kể tôi làm gì, cô đều ủng hộ tôi, người khác không làm được điều đó” Anh ta chợt nói ra lời cảm động như vậy, làm cô ta có chút bối rối.
“Anh đừng nói linh tinh, tôi cúp máy đây.
Anh ta không cảm thấy có gì buồn nôn, cũng không biết cô ta tự nhiên xấu hổ gì chứ.
Sau khi cúp máy, anh ta vẫn thấy khó hiểu.
Bây giờ, anh ta không biết cái gì mới làm Diệp Tĩnh Gia thích, cũng không biết phải làm sao mới có thể khiến Diệp Tĩnh Gia cao hứng.
Anh ta nói cho cô biết tin tức tìm được Diệp Thiến Nhi, dù sao cũng tốt hơn một chút.
Anh ta nghĩ tới đây lại lấy điện thoại ra, còn chưa gọi đã bắt đầu do dự.
Nếu làm tốt chuyện của Diệp Thiến Nhi còn may.
Nếu gặp được Diệp Thiến Nhi, ngược lại sẽ làm cho Diệp Tĩnh Gia càng khó tiếp nhận hơn thì sao? Hoặc cô ta lại cam tâm tình nguyện ở lại quán bar đó thì sao? Tay anh ta đang muốn gọi điện thoại lại đặt trở lại.
Dù sao anh ta cũng không có khả năng tham gia và suy đoán loại chuyện này.
Lữ Hoàng Trung vừa về nhà, Lữ Hoàng Tâm liền giật mình: “Anh, sao anh quay lại?” Anh ta thấy Lữ Hoàng Tâm mặc quần áo giản dị, có vẻ như muốn ra ngoài: “em tính làm gì vậy?” “Chạy bộ thôi, em muốn giảm béo” Cô ta muốn ra ngoài chơi, chứ tuyệt đối không phải là giảm béo.
Lữ Hoàng Tâm gầy như vậy, có lý nào lại giảm béo được.
“Em giảm béo làm gì chứ? Em đã gầy thành như vậy rồi” “Sao em không thể giảm béo chứ? Em gầy chỗ nào, béo chết đi được” Cô †a vẫn khăng khăng mình là một người béo, dù thế nào cũng phải đi ra ngoài.
Cô ta vừa nhận được điện thoại của chị Tô.
Diệp Tĩnh Gia và anh trai cùng đi, bây giờ Diệp Tĩnh Gia còn chưa quay về nhà họ Hoắc, vậy rất có thể đã bị anh trai giấu đi rồi.
Cô ta cũng không muốn để Diệp Tĩnh Gia có quan hệ gì với anh trai.
“Không được đi” Trời đã tối, anh ta không yên tâm để Lữ Hoàng Tâm ra ngoài.
“Anh” Cô ta bắt đầu làm nũng.
Bình thường Lữ Hoàng Trung cũng rất dễ nói chuyện.
“Xin anh đấy, em chỉ đi chạy bộ thôi mà.
Thấy Lữ Hoàng Tâm cứ kiên trì, anh ta nói gì cũng không nghe: “Vậy chúng ta đây cùng đi.
Đúng lúc anh cũng muốn chạy bộ.
Em chờ anh ở dưới tầng, anh đi thay quần áo đã” Anh ta nói xong, Lữ Hoàng Tâm lại giật mình.
Cô ta cũng không muốn chạy bộ cùng anh trai.
“Anh, anh nghĩ lại đi” Cô ta nói xong, trong lòng còn lo lắng.
Cô ta không muốn chạy bộ với Lữ Hoàng Trung đâu.
Cô ta đi cùng anh ta, còn cần qua bắt Diệp Tĩnh Gia nữa sao? Lữ Hoàng Trung lại không nghe, bảo Lữ Hoàng Tâm chờ.
Thấy anh trai lên tầng, Lữ Hoàng Tâm vội vàng cầm chìa khóa xe của anh trai và ra ngoài.
Chờ tới lúc Lữ Hoàng Trung lại đi xuống, đã không thấy bóng dáng của Lữ Hoàng Tâm đâu nữa.
Anh ta hoàn toàn không ý thức được chìa khóa xe cũng bị Lữ Hoàng Tâm cầm theo.
Xe đậu trong ga ra, anh ta tất nhiên cũng không nhìn thấy.
Chiếc xe lái rất nhanh, chỉ một lát sau đã tới căn hộ của Lữ Hoàng Trung.
Cô ta gõ cửa.
Diệp Tĩnh Gia vẫn nằm đờ người ở trên giường, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô không nghe thấy tiếng Lữ Hoàng Tâm gõ cửa.
Nhưng tiếng động rất lớn, cuối cùng Diệp Tĩnh Gia cũng tỉnh táo lại.
Diệp Tĩnh Gia giống như một con rối gỗ mất dây đi tới cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy Lữ Hoàng Tâm.
Diệp Tĩnh Gia không hiểu cô ta làm sao biết được mình ở đây, cô mỉm cười và mở cửa.
“Em tới tìm chị à?” Diệp Tĩnh Gia nhìn Lữ Hoàng Tâm hỏi.
Lữ Hoàng Tâm nhìn Diệp Tĩnh Gia trước mắt, vẫn có cảm giác cô có hơi khác.
Trước đây cô luôn vâng vâng dạ dạ như cô vợ nhỏ, bây giờ trông không giống lắm, nhưng cô ta lại không nói được là cụ thể không giống ở chỗ nào.
“Chị, sao chị có thể tới chỗ anh em chứ?” Cô ta bắt đầu nói thẳng vào vấn đề, chính là không muốn Diệp Tĩnh Gia có quan hệ với anh trai cô ta.
“Chị không có chỗ ở, anh em có lòng tốt nên chứa chấp chị thôi” Diệp Tĩnh Gia không giận.
Cô hiểu rõ Lữ Hoàng Tâm là một người lòng dạ lương thiện, chỉ bị người ta mê hoặc thôi.
Lòng người sáng như gương, liếc mắt lại có thể thấy rõ, Lữ Hoàng Tâm chính là người như vậy.
“Sao chị lại không có chỗ ở chứ?” Cho dù cô ta nghỉ ngờ, nhưng vẫn có chút không đành lòng nhìn Diệp Tĩnh Gia thậm chí không có cả chỗ ở.
“Xin lỗi, chị đành phải làm phiền vậy.’ Diệp Tĩnh Gia nói với Lữ Hoàng Tâm.
Cô cũng không muốn, chẳng qua hết cách rồi, cô đã không còn nơi nào có thể đi được.
“Không phải em muốn chị Tô của em đến với anh Sâm sao? Cho nên chị đi ra ngoài, nhường chỗ lại cho bọn họ.
“Vậy chị… Lữ Hoàng Tâm nhìn vẻ mặt không để ý của Diệp Tĩnh Gia lại không biết nên nói gì.
Cô ta có cảm giác Diệp Tĩnh Gia cũng không xấu như vậy.
Cô còn dự định tác thành cho anh Sâm và chị Tô.
“Chị thật sự nghĩ vậy sao?” Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của Diệp Tĩnh Gia, cô ta vẫn còn muốn hỏi thêm.
“Vậy bao giờ thì chị đi? Chị sẽ không cứ ở mãi chỗ của anh em chứ?” Lữ Hoàng Tâm vội vàng kiên trì quan điểm và lập trường của mình.
Cô †a không định để Diệp Tĩnh Gia ở chỗ này của anh trai trong thời gian dài được.
ngôn tình ngược
“Chị đã không còn nơi nào có thể đi.
Nếu không phải anh em có lòng tốt chứa chấp chị, bây giờ chắc hẳn chị đã lưu lạc ngoài đường rồi” Diệp Tĩnh Gia tâng bốc Lữ Hoàng Trung, Lữ Hoàng Tâm tất nhiên không thể nói gì, hình như Diệp Tĩnh Gia cũng không làm gì sai.
“Vậy được rồi, em miễn cưỡng tin chị một lần” Lữ Hoàng Tâm khế gật đầu, không còn khí thế hung hăng như lúc mới tới nữa.
Lúc đầu cô ta tức giận mất hứng, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên này của Diệp Tĩnh Gia thì không còn nữa.
Nói trắng ra, cô cũng là người đáng thương, cho dù chen giữa chị Tô và anh Sâm, nhưng biết nên làm thế nào, đúng lúc quay đầu, đây cũng là điều đáng để khen ngợi.
“Cảm ơn, nếu không phải nhờ có anh em, bây giờ chị cũng không biết nên làm gì” Không phải là chỉ có Tô Thanh Anh mới biết giả vờ đáng thương.
Diệp Tĩnh Gia từng trải như vậy, bông nhiên tính tình thay đổi lớn, cảm giác có phải lúc đầu mình đã làm sai điều gì không? Người phụ nữ quá kiên cường đều không dễ hạnh phúc “Được rồi, được rồi, đừng nói tới người anh quá tốt kia của em nữa.
Chị biết sai là tốt rồi, em vân có thể tha thứ cho chị.” Lữ Hoàng Tâm rất đáng yêu, ngây thơ chân chất.
Người khác nói một câu lại có thể thay đổi quan điểm.
Cô ta có †âm địa lương thiện cũng không phải mới một, hai ngày, Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy vậy, trong lòng còn khen ngợi cô ta “Vậy em đi trước đây” Lữ Hoàng Tâm hoàn toàn quên mất lời Tô Thanh Anh mới nói với cô ta, suy nghĩ lát nữa quay về, không biết gặp anh trai sẽ nói gì.
Cô ta lén chạy ra ngoài, chäc chăn anh trai sẽ rất lo lắng.
“Chị tuyệt đối đừng nói với anh trai em là em tới tìm chị nhé.” Lữ Hoàng Tâm vội vàng nói với Diệp Tĩnh Gia, muốn một lời hứa.
Nếu để anh trai biết cô ta tìm đến Diệp Tĩnh Gia, nói không chừng anh trai sẽ tức giận mất.
“A, đúng rồi” “Sao?” Diệp Tĩnh Gia mỉm cười nhìn Lữ Hoàng Tâm, trông cô ta phản ứng chậm một nhịp rất đáng yêu “Có phải chị thích anh em không?” Cô ta nói xong còn nghỉ ngờ liếc nhìn Diệp Tĩnh Gia, rất sợ sẽ nhận được đáp án khãng định.
Diệp Tĩnh Gia cũng không thể thích anh trai cô ta được.
Anh trai cô ta không thể cưới người phụ nữ từng lập gia đình.
“Yên tâm đi, chị không có quan hệ gì với anh trai em hết” Diệp Tĩnh Gia mỉm cười, không biết Lữ Hoàng Tâm có suy nghĩ kỳ lạ gì nữa.
Lữ Hoàng Trung làm sao có thể thích cô được.
“Thật à? Vậy em lại yên tâm rồi.
Chị tuyệt đối đừng thích anh trai em đấy” Cô ta dặn đi dặn lại, rất sợ Diệp Tĩnh Gia nuốt lời, bảo Diệp Tĩnh Gia bỏ suy nghĩ này đi.
Cô ta sẽ không để cho anh đến với Diệp Tĩnh Gia.
“Ừ, thật” Diệp Tĩnh Gia nhìn Lữ Hoàng Tâm khế gật đầu, không biết nên nói gì mới có thế làm cho cô ta tin †ưởng nữa.
Chỉ có bản thân cô biết, giữa cô và Lữ Hoàng Trung không có chút tình cảm nào, cũng chẳng có ý đó “Em ngoan ngoấn, nhanh làm việc của cô đi” Diệp Tĩnh Gia nói với Lữ Hoàng Tâm, bảo cô ta về nghỉ.
“Em cứ yên tâm, anh trai em và chị là trong sạch” Chị Tô nói rất ái muội, nhưng nhìn dáng vẻ Diệp Tĩnh Gia đâu có gì giống chứ? Lữ Hoàng Tâm không biết nên tin aI.
Nhưng nể tình Diệp Tĩnh Gia quả thật rất đáng thương, cô ta cũng không đuổi người đi, tự mình quay lại xe và vội vàng lái xe về nhà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...