Vừa rồi vẫn tốt, hiện tại lại thay đổi sắc mặt, Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nhìn Hoắc Minh Dương, như cầu cứu anh, anh ta nhất định biết, sao lại như Vậy.
Năm đó, xét về học thức, tài hoa, thì Diệp Tĩnh Gia không nói lời nào, chỉ là hiện tại nói gì đều chậm, nếu biết cô sẽ là bà chủ sẽ cho cô vào công ty ngay lúc đó.
“Lúc trước tôi vừa mới tốt nghiệp,
có những chuyện không hiểu lắm, công ty lớn như Hoắc thị cũng sẽ không cân tôi, cũng may tôi gặp vận khí tốt
thôi.
Diệp Tĩnh Gia nói chuyện khiêm tốn lễ nghĩa, cô vẫn rất thông minh, nên làm cho người khác yêu thích.
“Sao cô Diệp lại nói vậy, thật không ngờ cô lợi hại như thế, sớm biết chúng tôi đã mời cô ở lại.
” Vài người lập tức nói hùa.
Trước giờ Diệp Tĩnh Gia cũng biết bản thân mình ra sao, cũng biết đây chỉ là nói chuyện phiếm, nếu hôm nay cô không phải vợ Hoắc Minh Dương thì những người này vẫn không xem cô ra gì.
Chỉ có thể gật đầu xuôi theo.
Hoác Minh Dương nhìn thấy, anh không biết Diệp Tĩnh Gia nghĩ gì.
Cúi người ghé vào tai Diệp Tĩnh Gia nói nhỏ chỉ có hai người nghe thấy: “Thật ra, cô không cần để ý ánh mắt người khác, dù gì cô cũng không phải là tiền, không có khả năng ai cũng thích được” Hoắc Minh Dương nói là Diệp Tĩnh Gia đỏ mặt.
Thực sự Hoắc Minh Dương cảm thấy, nếu là anh, anh cũng sẽ không cho Diệp Tĩnh Gia vào công ty.
Từ đầu khi thấy Diệp Tĩnh Gia vào công ty, cảm giác Diệp Tĩnh Gia cũng không làm người khác quá thích, có
thể nói với đám người bình thường cô lại càng bình thường hơn.
Diệp Tĩnh Gia hồn nhiên không hiểu hết ý trong lời nói của anh, còn tưởng anh an ủi cô, hốc mắt đỏ lên: “Anh! Nói xong, cô lại không nói nên lời, người đàn ông này luôn có cách làm cô cảm động.
Nhìn bộ dáng này, Hoắc Minh Dương thiếu chút nữa cười lớn, cô gái này thật ngốc, nhìn biểu cảm này chắc lại đang hiểu sai ý của anh: “Được rồi, đừng cười.
"
Chờ khi Hoắc Minh Dương kết thúc cuộc họp, Diệp Tĩnh Gia cũng không ở lại, chuyện gì cũng không quan trọng.
“Anh thật giỏi.
” Khi rời công ty, Diệp Tĩnh Gia khen anh, vừa thấy Hoắc Minh Dương xử lý kế hoạch công ty, thực sự rất lợi hại
“Khi cô làm nhiêu sẽ quen, sẽ làm theo một quy trình” Hoắc Minh Dương nói xong, đã xuống xe tự mình đến bãi đỗ xe.
Diệp Tĩnh Gia đẩy xe phía sau kếu anh ta chậm một chút, anh ta có thể đi đường sao cứ phải ngồi xe nhỉ, thật mệt cho cô, đi theo phía sau không oán không hận.
“Thực sự tôi cảm thấy cô thật lợi hại, Diệp Tĩnh Gia” Câu này không biết là khen hay chê cô, nhưng Diệp Tĩnh
.