“Cái gì, sao em lại tới Pháp?” Hughes kinh ngạc với chuyện Diệp Thiến Nhi tới Pháp, chuyện này không có khả năng.
“Không gì tôi không làm được, anh đừng nghĩ nhiều, nói cho tôi biết, anh đang ở đâu, tôi không có gì để đi cả” Diệp Thiến Nhi sốt ruột, không tìm được Hughes, cô một đồng cũng không có.
“Em ở đâu? Chờ anh đến đón”
Hughes sợ hãi, cố ra vẻ trấn định, gã rất sợ.
Hiện tại, tài sản đã dời đi: “Em yêu, đi, chúng ta tới Anh! Hughes xoay người nói với bạn gái.
“Sao thế? Cô ta lại đuổi tới đây nhanh như vậy sao?” Không ngờ người phụ nữ kia lại lớn gan như vậy, nói đi theo vậy mà đi theo thật, cô ả nhìn Hughes, muốn thấy trên mặt gã ta có tia thương hại nào không: “Anh có phải thích người phụ nữ kia không, nếu muốn thì sao không cùng ở bên nhau?”
“Em nghĩ gì thế? Mau thu dọn đồ, chúng ta phải đi nhanh, một giờ nữa lên máy bay” Gã đối với Diệp Thiến Nhi
một chút cảm giác đều không có, người phụ nữ đó không có gì thú vị cả, gã ném mãi cũng không được, thực sự rất phiên: “Cô ta tự tìm đến, tài sản của chúng ta cũng chưa chuyển xong hết, em có muốn con chúng ta ra đời trắng tay sao?”
Tuy phải đi, nhưng lương tâm vẫn không yên ổn, nhưng nghĩ đến người phụ nữ kia, Hughes ghi hận trong lòng, đều tại cô ta, gã ta cũng đã xong việc.
Ngoài số tiên này ra, gã ta cũng thiếu chút mất mạng.
Diệp Thiến Nhi thực sự không có phương tiện nào để đi, lại gọi cho Hughes: “Anh yêu, anh ở đâu?”
“Anh ở đâu được chứ.
Em ở đâu? Chờ anh một chút, anh đến” Hughes nói chuyện điện thoại rất hứng thú, hiện tại gã ta cũng chuẩn bị đi nên không sợ người phụ nữ kia nữa.
Nhìn vợ một bên, gã đi sang một bên nói chuyện điện thoại.
“Anh yêu, nơi này rất lạnh, mau đến đón em.
” Cô làm nũng với người đàn ông kia, cứ nghĩ gã đàn ông này sẽ thương cô và thông cảm cho cô, nhanh đến với cô.
“Anh đã nói sẽ đến đón, em chờ một chút có được không?”
“Anh nói cho em biết khi nào anh
mới đến” Bông nhiên bên đầu dây Hughes truyên đến tiếng quảng cáo của sân bay, Diệp Thiến Nhi mở to mắt, gấp gáp hỏi: “Anh yêu, anh đang ở đâu? Anh muốn đi đâu?”
Quảng cáo vang lên đột ngột, Hughes biết không thể giấu nữa, cũng sắp đi rồi, dù sao cũng nên để cô ta có chết cũng biết sao mình lại chết: “Tôi muốn đi đâu cũng phải nói cô sao?”
“Tại sao? Anh nói yên em, muốn cưới em mà?" Em cũng đã cho anh rất nhiều tiên, anh đem tiên của em đi đâu?” Diếp Thiên Nhi luống cuống, cảm thấy bộ dạng kia của gã ta không hê nói dối, không biết nên làm sao, đầu
.