“Chào cô, chúng tôi có thể giúp gì cho cô ạ?” “Tôi muốn chuyển mười tỷ rưỡi đến số tài khoản này.” Diệp Thiến Nhi vừa nói xong, mấy người ở đó lập tức quay qua nhìn nhau một cái, sau đó cô nhân viên kia mới quay qua nói với Diệp Thiến Nhi: “Xin lỗi cô, tôi muốn liên hệ với chủ tịch để xác minh danh tính của cô.” Sau khi hoàn tất quá trình xác minh nhân viên ngân hàng lại quay qua nói với Diệp Thiến Nhi: “Xin lỗi cô, dịch vụ cô muốn sử dụng là dịch vụ chuyển khoản cho người nước ngoài, để thực hiện giao dịch này cô sẽ bị đánh thuế thu nhập cá nhân mười phần trăm.
Cô còn muốn thực hiện tiếp giao dịch này không ạ?” Do dự một chút, Diệp Thiến Nhi quyết †âm gật đầu đồng ý: “Tôi muốn.” Chắc hẳn là người đàn ông của cô ta bên kia đang sốt ruột lắm.
Nói thế nào đi chăng nữa thì cũng phải mua nhà xong mới có thể xin được visa thường trú.
Thêm việc cô ta có một người bạn trai là người nước ngoài chuyện xin được visa đã năm trong tầm tay.
Trước đó cô ta đã hạ quyết tâm sẽ ra nước ngoài thế nên vào lúc này không thể do dự, chần chừ thêm được.
Nhìn dáng vẻ quyết tâm của cô, nhân viên ngân hàng cũng không tiện nói thêm bất cứ cái gì nữa: “Nếu cô đã quyết định như thế, vậy cô ngồi đây một lát chờ ký tên là được rồi.” Diệp Thiến Nhi nhanh chóng gật đầu đồng ý với cô nhân viên ngân hàng.
“Ừm, cô ký tên vào phần này nhé.” Để ngăn chặn dòng tài chính chuyển ra nước ngoài tất cả những giao dịch chuyển nhận tiền liên quan đến nước ngoài đều sẽ bị đánh thuế rất nặng.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, vậy cứ như thế đi.” Nói xong Diệp Thiến Nhi nhanh chóng nhận lấy tờ giấy cô nhân viên ngân hàng đưa, múa bút kí xuống tên mình như rồng bay phượng múa.
Sau khi nộp một khoản thuế lớn, số tiền cô ta còn lại không nhiều, may mắn thay chỉ cần làm xong những việc này là cô ta có thể cao chạy xa bay với người kia ngay lập tức.
Sau khi chuyển tiền xong, Hughes lập tức nhận được một cuộc điện thoại của Diệp Thiến Nhi: “Này, anh ơi, em đã chuyển khoản xong rồi.
Anh kiểm tra tài khoản xem đã nhận được tiền chưa nhé.” Cô ta vô cùng hào hứng nói tin tốt này cho Hughes nghe.
“Ồ, chuyển nhanh thế sao, anh vẫn chưa kiểm tra đâu.” Thực ra từ khi số tiền vừa mới được chuyển đến anh ta đã bắt đầu nghĩ cách di dời số tiền đó đi nơi khác.
“Em chờ một lát để anh kiểm tra tài khoản đã.
Tiện thể liên hệ với chủ nhà một chút xem sao.
Sau khi kiểm tra xong anh sẽ gọi điện thoại cho em.
Không nên gấp gáp quá, yêu em.” Diệp Thiến Nhi giống như bao cô gái nhỏ đang yêu khác, khi yên không quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy tin tưởng người yêu của mình.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hughes, cô ta đã có cảm giác anh ta là một người đàn ông lịch lãm, quyến rũ, không may bị vợ cũ cướp hết mọi tiền tài.
Thế nhưng cho dù mất hết tiền tài cũng không thể cản trở sức quyến rũ của người đàn ông này.
Anh ta chính là cái kiểu người kia, kiểu người trong đám đàn ông thành đạt, bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm được mười tỷ một cách dễ dàng.
Anh ta đã nói chờ tin tức về anh ta, thế nhưng Diệp Thiến Nhi chờ mãi cũng không bất kỳ tin tức nào, thế nên cô ta đành phải về nhà.
Trên đường về Diệp Thiến Nhi còn nghĩ có lẽ người đàn ông của cô ta kia đang bận việc, cô ta nhắn tin qua nhưng cũng không thấy nhắn lại.
“Thiến Thiến, không phải cháu nói sẽ ăn cơm ở nhà sao, cơm nước đã nấu xong rồi lại không thấy cháu.” Bà tìm cả một vòng lớn cũng không thấy Diệp Thiến Nhi.
Chuyện này khiến cho bà cảm thấy có chút lo lắng không yên.
Không biết Diệp Thiến Nhi đã đi đâu, gọi điện thoại cũng không bắt máy.
Thế nhưng bà chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bà vừa về đến nhà đã thấy Diệp Thiến Nhi đang ở đó.
“À, ban nãy bạn tôi gọi tôi đi ăn thế nên †ôi ra ngoài ăn luôn.
Dì đưa bố tôi đi khám bệnh sao?” Diệp Thiến Nhi cùng hỏi lại Hà Thúy Mai.
Dù sao sau khi bỏ ra một số tiền lớn như thế cho Hà Thúy Mai, bây giờ trên †ay cô ta cũng chẳng còn bao nhiêu tiền.
Ba tỷ rưỡi không phải là con số nhỏ.
Từ khi có Hughes, cô ta không có ý định làm tiếp cái công việc kia nữa.
“Ừm, cháu ăn rồi là được rồi.
Bố cháu nói không sao đâu.
Bây giờ ông ấy chỉ cần mua một ít thuốc uống là được.” Tâm trạng Diệp Bách Nhiên tốt, tự nhiên mọi chuyện cũng đều diễn ra một cách suôn sẻ.
Thế nên bây giờ tình trạng của ông đã tốt hơn nhiều: “Bố cháu còn khen cháu hiếu thảo đấy.
Ông ấy còn nói ông ấy không giành thời gian nuôi dạy cháu mà cháu có thể hiếu thảo như ngày hôm nay đã khiến ông ấy thấy rất vui.” Hà Thúy Mai tiếp tục giúp Diệp Bách Nhiên nói vài lời hay trước mặt Diệp Thiến Nhi.
Diệp Thiến Nhi không hề biết chuyện Diệp Bách Nhiên mắng cô ta là đồ hư hỏng, nói cô ta đã báo ăn cơm ở nhà rồi mà còn không ăn ngay trước mặt Hà Thúy Mai.
“Đúng rồi, Thiến Thiến, dì đã lấy số tiền con đưa để thuê một căn nhà rồi.
Thật sự không có cách nào khác, ngân hàng đang chờ lấy nhà… Ngày hôm nay bên ngân hàng lại gọi điện thoại đến thúc dục, bà thật sự không biết tháng này họ đã gọi đến bao nhiêu lần rồi nữa.
Nếu còn tiếp tục như vậy bà biết phải làm sao đây.
“Vâng, dì xem thế nào hợp lý thì cứ làm thế ấy đi.’ Bây giờ Hà Thúy Mai cũng không dễ dàng gì, dù có tìm một người nào đến chăm sóc bố cô ta đi chăng nữa cũng phải bỏ tiền ra thì mới thuê được.
“Được, vậy dì sẽ lo liệu.
Còn thừa lại bao nhiêu dì sẽ đưa lại cho cháu hết.” Hà Thúy Mai biết Diệp Thiến Nhi kiếm được số tiền này không dễ, thế nên bà cũng không dám hoang phí.
Dù sao thì thời kỳ này cũng không tốt lắm.
Diệp Thiến Nhi không muốn để ý đến Hà Thúy Mai nữa.
Cô ta luôn có cảm giác Hà Thúy Mai luôn làm khó dễ mình, bản thân cô †a cũng không có bao nhiêu tiền để tiêu thế mà Hà Thúy Mai cứ mở miệng ra là lại ca bài tiền tiền tiền.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về phòng nghỉ trước đây.” “Được, cháu về phòng nghỉ ngơi đi.” Nói xong Diệp Thiến Nhi lập tức muốn trở về phòng, cô ta cảm thấy lúc này chỉ nhìn Hà Thúy Mai thôi cũng khiến cô ta thấy mệt mỏi.
May mà Hà Thúy Mai còn biết điều không vứt bỏ bố cô ta.
Nếu không phải vậy chắc chắn cô ta sẽ giết luôn Hà Thúy Mai đi cho bớt chướng mắt.
Hà Thúy Mai gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh Gia, bây giờ Diệp Thiến Nhi đã biết làm chút chuyện tốt, ai ai cũng muốn khen ngợi Diệp Thiến Nhi, đương nhiên không thể thiếu Diệp Tĩnh Gia được.
Diệp Tĩnh Gia bắt máy bà lập tức nói: “Tĩnh Gia, con biết không, vừa rồi Diệp Thiến Nhi cầm về một số tiền lớn lắm.
Nó còn đưa cho mẹ ba trăm năm mươi triệu, kêu mẹ đưa chú Diệp của con đi khám bệnh nữa đấy.” Diệp Tĩnh Gia vừa nghe những lời mẹ mình nói không khỏi líu lưỡi.
Diệp Thiến Nhi là loại người nào, cô còn không biết rõ hay sao? Cô ta chính là cái loại vắt cổ chày ra nước, nếu không có trong tay sáu bảy tỷ, làm sao cô ta cam lòng lấy ra ba trăm triệu.
Thế nhưng nói thế nào đi chăng nữa Diệp Thiến Nhi cũng là con gái ruột của Diệp Bách Nhiên.
Đi đến bước đường ngày hôm nay, biết đâu cô ta lại đột nhiên ý thức được tâm quan trọng của người thân, thế nên mới muốn làm những chuyện tốt đẹp cho người thân của mình.
Diệp Tĩnh Gia cô đâu thể phủ nhận sự thay đổi tốt đẹp ấy của người ta.
Cô nói với Hà Thúy Mai: “Cô ta lấy đâu ra nhiều tiên thế mẹ nhỉ? Phải chăng cô ta giấu tiền riêng?” Bây giờ chính là thời gian mấu chốt để dùng tiền giảm tội cho Diệp Bách Nhiên.
Cô còn muốn nếu như Diệp Thiến Nhi có tiền, mọi chuyện cũng có thể chậm lại một chút.
“Không có, nó nói ngày trước nó cho bạn bè mượn tiền.
Bây giờ thấy nó gặp nạn bạn nó đã trả lại tiền cho nó.
Con đừng có nói nữa, đám bạn của con bé cũng có vài người tốt.” Lòng Hà Thúy Mai lương thiện, suy nghĩ của bà lại đơn thuần, sau khi nói xong Diệp Tĩnh Gia lập tức cảm thấy lo lắng không yên.
“Mẹ, mẹ đừng nghe cô ta nói lung tung.
Nhà cô ta xảy ra chuyện lớn như vậy, bao nhiêu người đều chỉ ước chạy thật xa tránh gặp phiền phức.
Ai sẽ nguyện ý đứng ra giúp cô ta chứ?” Diệp Tĩnh Gia biết tất cả mọi chuyện, cũng hiểu thế nào là lòng người ấm lạnh.
Nếu bạn có chuyện tốt, tất cả mọi người chung quanh bạn khi ấy đều sẽ là bạn tốt.
Nhưng chỉ cần một ngày nào đó bạn gặp chuyện không may, thân bại danh liệt, còn bao nhiêu người trong đám bạn tốt kia tình nguyện ở bên bạn.
“Chuyện này… Ôi, con cũng đừng có động vào Diệp Thiến Nhi nữa.
Mau mau nghĩ cách mang thai đi.” Hà Thúy Mai lại đang hối thúc cô chuyện mang thai đây mà.
Bây giờ là lúc nào rồi mà bà vẫn nghĩ đến chuyện muốn cô mang thai để cứu nhà họ Diệp.
“Ừ, bây giờ toàn bộ hi vọng của mẹ đều đặt trên người con.
Nếu như chú Diệp của con có xảy ra chuyện gì, mẹ nghĩ mẹ sẽ không sống nổi mất.
Mẹ sẽ đi cùng ông ấy.” Hà Thúy Mai đang dùng sinh mạng của chính bản thân mình bức ép Diệp Tĩnh Gia.
Bà biết Diệp Tĩnh Gia là một người con hiếu thảo, cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn bà xảy ra chuyện.
Biết vậy nên bà mới lấy bản thân ra để uy hiếp Diệp Tĩnh Gia.
Cảm giác thất vọng không ngừng trào lên trong lòng, thế nhưng Diệp Tĩnh Gia cũng không nói gì.
Dù có thế nào đi chăng nữa thì Hà Thúy Mai cũng là mẹ của cô.
Bà có nói gì với cô, kêu cô làm gì cũng đều là chuyện đương nhiên: “Vâng, con biết.” Dù sao cũng là cô và mẹ cô nợ Diệp Bách Nhiên.
Buổi chiều cô đến gặp bác sĩ khoa sản, bác sĩ ấy nói với cô rằng khi phụ nữ gặp áp lực lớn sẽ rất khó mang thai.
Nghe vậy Diệp Tĩnh Gia vội vã chăm sóc bản thân thật tốt, chỉ lo ảnh hưởng đến chuyện mang thai.
“Diệp Tĩnh Gia, không sao đâu.
Con đừng quá lo lắng, phải chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng tự ngược đãi chính bản thân mình.” Mấy lời cuối cùng cũng coi như Hà Thúy Mai vẫn còn biết quan tâm đến Diệp Tĩnh Gia.
Thật lòng mà nói bà rất yêu Diệp Tĩnh Gia.
Thế nhưng chuyện của Diệp Bách Nhiên bày ra trước mắt bà, bà không thể không lo được.
Bởi vì Diệp Bách Nhiên có thể chết bất cứ lúc nào.
So sánh ra có thể thấy được chuyện của Diệp Tĩnh Gia không nghiêm trọng bằng chuyện của Diệp Bách Nhiên.
“Vâng, mẹ.
Mẹ cố gắng chăm sóc bản thân và chú Diệp cho tốt nhé.” Nói cho cùng cô vẫn không đành lòng nói lời khó nghe với mẹ mình.
Dù sao thì có một số việc có nói hay không, trong lòng cũng chẳng thấy thoải mái hơn là bao.
“Được rồi, mẹ đi giặt ít quần áo cho chú Diệp của con đây.
Con nhớ ăn nhiều một chút, đầy đặn một tý trông mới có sức sống.” “Vâng.’ Sau khi Diệp Tĩnh Gia cúp điện thoại mới thở phào nhẹ nhõm.
Chính bản thân cô cũng không biết tại sao bản thân lại phải cố để ý đến mấy chuyện không quan trọng như thế.
Bây giờ quá trình diễn ra như thế nào đã không còn là chuyện cần thảo luận nữa, chủ yếu là kết quả cuối cùng.
Nếu như Diệp Bách Nhiên có thể thoát khỏi chuyện này như vậy mọi chuyện cũng sẽ tốt lên, Ngược lại nếu như ông không ra được, vậy thì sẽ không có bất cứ thứ gì hết.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Diệp Tĩnh Gia lấy hết dũng khí, đi đến gõ một cái lên cửa phòng Hoắc Minh Dương, sau đó cứ thế mở cửa đi vào.
“Cô không biết muốn vào phòng của người khác, phải nghe thấy chủ của căn phòng ấy đồng ý mới được vào à?” Có vẻ như Hoắc Minh Dương đã đợi Diệp Tĩnh Gia rất lâu rồi.
Bây giờ Diệp Tĩnh Gia vừa đến, anh lập tức bày ra dáng vẻ là Diệp Tĩnh Gia có việc cầu cạnh anh.
“Thế ư, vợ không thể vào phòng chồng được sao? Hơn nữa, chúng ta là vợ chồng, tôi cũng chỉ muốn sống một cuộc sống của cặp vợ chồng bình thường.” Hiển nhiên những lời Diệp Tĩnh Gia vừa nói đã khiến Hoắc Minh Dương bất ngờ.
Tựa như anh cảm thấy những lời nói như vậy một cô gái sao có thể nói ra được.
Mà lúc này sau khi nói ra mấy câu kia, Diệp Tĩnh Gia cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cô chỉ lo chính bản thân không cẩn thận sẽ làm ra vài việc không sai trái.
“Ngày nào tôi cũng thấy cô liếc mắt đưa tình với Lữ Trung Hoàng như thế, là do sinh hoạt bất mãn sao?” Hoắc Minh Dương nói chuyện không thèm suy nghĩ.
Diệp Tĩnh Gia bị tức đến điên lên, cái gì gọi là liếc mắt đưa tình nhìn Lữ Trung Hoàng? Rõ ràng là do vẻ ngoài của bác sĩ Lữ ưa nhìn, vậy tại sao lại không để cho cô ngắm? “Tôi ngắm ai là chuyện tự do của tôi, liên quan gì đến anh chứ?” Diệp Tĩnh Gia vẫn đang cố gắng khẳng định quyền lợi của bản thân.
Cô ngắm bác sĩ Lữ một chút là sai sao? “Ở trước mặt tôi, lời tôi nói chính là đạo lý, em không biết sao?” Hoắc Minh Dương thả đồ trong tay xuống.
Có rất nhiều chuyện anh chưa từng nói với cô, đặc biệt là gia quy nhà họ Hoắc.
“Tùy anh, ngay cả một chút đạo lý cũng không nói được.” Giọng nói của cô mang theo chút oán giận, tựa như có chút bất mãn với Hoắc Minh Dương vậy.
Bản thân cô biết nếu đem chuyện này ra nói với bà Hoắc, chắc chắn bà sẽ không quan tâm.
Diệp Tĩnh Gia cũng không thèm giận Hoắc Minh Dương nữa, mặc anh muốn nói thế nào thì nói.
“Cái gì gọi là tôi không nói chuyện đạo lý?” Hoắc Minh Dương nhìn chằm chằm vào Diệp Tĩnh Gia, bày ra dáng vẻ cô dám nói nữa thử xem.
“Tôi đi ra ngoài đây.” Bị anh nhìn chăm chú đến mức không chịu được, Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói bản thân muốn đi ra ngoài.
Vất vả lắm mới dám lấy hết dũng khí nói chuyện với Hoắc Minh Dương, mọi chuyện lại thành ra như vậy, cô cũng chẳng còn tâm trạng quan tâm đến chuyện công bằng hay không công bằng nữa rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ nghe lời của Diệp Tĩnh Gia, Hoắc Minh Dương thở phào nhẹ nhõm.
Có lúc, anh cảm thấy cho dù bản thân anh làm bất cứ chuyện gì, chọn sống một cuộc sống như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ khiến cho người khác không hài lòng.
Cũng may còn có Diệp Tĩnh Gia, lúc nào cũng nghe lời anh.
“Không hiểu thế nào nữa” Nhìn bóng lưng nhanh chóng rời đi của cô, Hoắc Minh Dương thở dài nói khẽ.
Không biết mỗi ngày trong cái đầu quả dưa của cô nghĩ cái gì nữa.
Mạnh mẽ hít sâu vào một hơi, thậm chí bản thân Diệp Tĩnh Gia còn không biết bản thân mình ra khỏi căn phòng đó bằng cách nào nữa.
Gần đây càng ngày cô càng cảm thấy bản thân khó tập trung khi làm việc, cả người lúc nào cũng ngây ngốc.
Không ở chỗ của Hoắc Minh Dương, quả nhiên cô mới có quyền tự chủ.
Chỉ cần vừa nhìn thấy Hoắc Minh Dương, ngay cả nói cô cũng không nói ra được một câu đàng hoàng.
“Mày không thể cố gắng một tí sao?” Cô lẩm bẩm tự mắng bản thân.
“Mợ chủ, mợ đang nói cái gì thế?” Chị Tiết bưng một chén nước đến, có vẻ đã đứng trước mặt Diệp Tĩnh Gia được một lúc rồi.
“Không có, không có, chị muốn làm gì thế?” Diệp Tĩnh Gia bị dọa sợ hết hồn.
Mấy hành động ngu ngốc của cô đã rơi vào mắt chị Tiết hết rồi ư? Nghĩ tới đây cô lập tức thấy có chút sợ hãi nói: “A, chị nhanh vào đi.” Nói xong, không đợi chị Tiết nói gì thêm tự động đi khỏi cửa phòng Hoắc Minh Dương.
Chị Tiết buồn bực nhìn theo bóng dáng Diệp Tĩnh Gia.
Trong phòng, Hoäc Minh Dương đang xem tài liệu lại nghe được cuộc đối thoại giữa Diệp Tĩnh Gia và chị Tiết, khóe môi không nhịn được khẽ cong lên..