Một mình Hoắc Minh Dương nhìn có chút phí sức, Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng tới trước vịn anh, vừa rồi cùng Tô Thanh Anh nói nhiều như vậy cũng giống với nói vô ích.
Cô dứt khoát không cùng người kia so đo, dù sao nếu người phụ nữ kia có tâm, hôm nay Hoắc Minh Dương cũng sẽ không biến thành dáng vẻ như này.
“Vừa rồi hai người nói cái gì đó?” Hoắc Minh Dương bỗng nhiên cúi người thấp giọng nói với Diệp Tĩnh Gia, dọa cô nhảy dựng một cái.
Cô không nghĩ tới Hoắc Minh Dương sẽ hỏi như vậy, càng không nghĩ tới anh ở nơi vật lý trị liệu này còn quan tâm việc cô bên kia.
“Không nói gì cả.” Nếu như không phải chuyện của Tô Thanh Anh, Hoắc Minh Dương nhất định sẽ không bận tâm.
Nghĩ tới đây trong lòng cô lại hơi chua xót, trong này có rất nhiều người đang tập luyện, trên cơ bản đều biết bọn họ, họ đều nói đôi nam nữ này giá trị nhan sắc xuất sắc, cô gái lại tận tình như vậy, người khác đều nói là vợ chồng ân ái nhưng chỉ có hai người mới biết được quan hệ bên trong đó.
Nhìn thấy có hai ông bà lão chút quen thuộc, Diệp Tĩnh Gia tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, hiện tại chính chủ ở chỗ này, cô cũng không nên xuất đầu lộ diện.
“Ồ, Diệp Tĩnh Gia à, hai người các người lại tới rèn luyện đó à?” Có một ông lão cũng đi đứng không tốt lắm chào hỏi hai người.
Nghe ông ta nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia nhẹ nhàng thở ra.
Bình thường đều nói cặp vợ chồng trẻ lại tới rèn luyện đó à, hiện tại Tô Thanh Anh còn ngồi đây, cô cũng không dám để Tô Thanh Anh biết.
Hoắc Minh Dương không vui nhíu mày, chỉ có Diệp Tĩnh Gia mới nguyện ý quen biết những người này: “Tranh thủ thời gian trở về đi” Anh đã lên tiếng, Diệp Tĩnh Gia cho dù có chút khó xử cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cùng mọi người nói một tiếng: “Mọi người, chúng tôi còn có việc nên đi trước ạ.” Nói xong cô vội vàng đẩy Hoắc Minh Dương đang vịn lên xe lăn, đẩy anh về lại phòng bệnh.
“Làm vật lý trị liệu như thế một hồi có khá hơn không?” Tô Thanh Anh còn ngồi ở chỗ đó, nhìn Diệp Tĩnh Gia vội vàng, cô ta cũng đi theo hỗ trợ, cô ta cũng thật không làm rõ được tình huống.
“Bên ngoài sắp mưa nên về sớm một chút.” Nay sắc trời không tốt lắm, cô ta nhìn xem giờ cũng là thời điểm cần phải trở về rồi.
Đưa Hoắc Minh Dương trở về phòng bệnh, Tô Thanh Anh dặn dò Hoắc Minh Dương: “Anh ngoan ngoãn dưỡng thương chân cho tốt, phải nghe lời Lữ Hoàng Trung đấy.
“Lúc nào em đi?” Anh không có trả lời Tô Thanh Anh, anh biết ý cô ta muốn đi.
Tô Thanh Anh biết anh hỏi chính là lúc nào đi, rốt cuộc cô ta học qua biểu diễn, nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương biểu lộ, trong mắt cô ta tràn đầy không bỏ được: ” Khoảng nửa tháng em sẽ trở về.” Lần này cô ta đoán chừng lại phải đi một đoạn thời gian dài, mấy lần chạy show này thời gian đều không ngắn.
Trong lòng Diệp Tĩnh Gia biết nhưng ngoài miệng cái gì cũng không nói, kỳ thật Tô Thanh Anh đi đối với Hoắc Minh Dương đả kích không cần phải nói cũng biết.
Người phụ nữ này theo đuổi ước mơ của mình, theo đuổi niềm yêu thích của mình, việc này cũng là chuyện thường tình thôi.
Nếu đổi lại là cô, cô cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Cô Diệp, cô giúp tôi chăm sóc Minh Dương thật tốt được không?” Tô Thanh Anh cùng Hoắc Minh Dương giao phó xong, lại đi đến trước mặt Diệp Tĩnh Gia, nói trực tiếp với Diệp Tĩnh Gia.
“Hả? Cô nói cái gì”? Diệp Tĩnh Gia vừa rồi đang còn ngẩn người cũng không có chú ý tới Tô Thanh Anh nói cái gì.
Trong lòng cô có chút nghỉ ngờ: “Cái đó, cô nói gì vậy, vừa rồi tôi đang suy nghĩ đến chuyện khác.” Tô Thanh Anh cười dịu dàng như gió xuân ấm áp với Diệp Tĩnh Gia: “Cô đó, vừa rồi tôi nói nhờ cô chăm sóc cho Minh Dương thật tốt.” Nói xong cô ta đưa cho Diệp Tĩnh Gia một cái thẻ ngân hàng: “Tiền cô cầm chăm sóc thật tốt cho Minh Dương, đây xem như chỉ phí chăm sóc.” Cô ta xem Diệp Tĩnh Gia như người chăm sóc cho Hoắc Minh Dương khiến Diệp Tĩnh Gia xấu hổ.
Tiền này cô không thể nhận, Tô Thanh Anh xem cô là loại người gì chứ, việc này cũng làm cho cô không vui.
“Tôi không phải người hầu của anh ấy.” Diệp Tĩnh Gia vội vàng cự tuyệt số tiền này: “Cô Tô, tôi chăm sóc anh ấy là việc nên làm, không cần tiền của cô.” Hoắc Minh Dương cũng nhíu mày, anh không biết Tô Thanh Anh làm sao lại xem Diệp Tĩnh Gia như người giúp việc của anh: “Em cho cô ta tiền làm cái gì?” “Cô ấy chăm sóc anh lâu như vậy rất vất vả, thưởng cho cô ấy để cô ấy đi mua một ít thứ mình thích thôi mà.” Tô Thanh Anh vội vàng nói, cô ta cảm thấy bản thân một chút cũng không làm sai mà.
Tô Thanh Anh càng nói, mặt Diệp Tĩnh Gia càng đen: “Tôi không phải người chăm sóc của anh ấy.” Luôn cảm giác có chút nói không rõ ràng.
“Tôi rất thích Hoắc Minh Dương không sai, nhưng tôi với anh ấy không có quan hệ đặc biệt gì.’ Diệp Tĩnh Gia nói, chính cô cũng không biết mình đang nói nhảm cái gì nữa: “Tiền này tôi không thể nhận, tôi chỉ lấy tiền trong phạm vi công việc mà kiếm được thôi.” “Rất có đạo đức nghề nghiệp, được đấy.” Tô Thanh Anh mặc dù xấu hổ, nhưng cũng không chút nào keo kiệt ca ngợi để Hoắc Minh Dương nhìn thấy cô ta rộng lượng đến mức nào.
Diệp Tĩnh Gia cũng cùng chung ý nghĩ với cô ta, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể không nói lời nào liền bớt sai một chút.
Tô Thanh Anh không nói chuyện với cô nữa, cô liền đứng ở nơi hẻo lánh xa nhất, cùng Hoắc Minh Dương bốn mắt chạm nhau.
Sau đó quay đầu, xoay mặt, liền sợ Hoắc Minh Dương có chuyện không vui liền phát cáu.
“Sau này anh quan tâm Diệp Tĩnh Gia một chút, cô ấy còn nhỏ.” Tô Thanh Anh cho là Hoắc Minh Dương hù dọa Diệp Tĩnh Gia, vội vàng ngăn lại.
Mặc dù Diệp Tĩnh Gia không cô không phải người hiền lành, nhưng đưa tay còn không đánh người mặt tươi cười, căn bản cô không thể nói, liền trực tiếp cùng Tô Thanh Anh nói một câu tùy tiện “Cô vui vẻ là được rÔi.
Trước khi đi, Tô Thanh Anh nói sau cùng còn nói cho anh biết, bảo anh sớm khỏe lại, cô ta muốn nhìn dáng vẻ đứng lên của anh.
Kết quả Tô Thanh Anh vừa đi, nguyên cả một ngày Hoắc Minh Dương đều làm vật lý trị liệu, bỗng nhiên giống như thay đổi tính tình, một chút công việc đều không để cô làm, liền toàn bộ hành trình cùng anh huấn luyện.
Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy rất vui vẻ, quả nhiên Lữ Hoàng Trung nói đúng.
Một trăm người Diệp Tĩnh Gia cũng so được với một người Tô Thanh Anh, quả đúng có ý tứ muốn đi, liền định lưu tại nơi này làm vật lý trị liệu: “Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, nên nghỉ ngơi.” Diệp Tĩnh Gia nhìn đồng hồ, hôm nay Hoắc Minh Dương đã huấn luyện rất lâu rồi.
“Thêm một chút nữa đã.” Tô Thanh Anh còn có nửa tháng không đến thời gian đi, anh hi vọng trước lúc này có thể cùng Tô Thanh Anh chính thức cầu hôn, chỉ là ý nghĩ này nhất định phải đợi lúc chân của anh có thể đứng lên mới thực hiện được.
“Anh đang suy nghĩ gì?” Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy Hoắc Minh Dương mất hồn mất vía dáng vẻ có chút bận tâm, từ khi Tô Thanh Anh đi về sau, Hoắc Minh Dương lại luôn buồn bực, đầu bắt đầu huấn luyện, anh tựa hồ lập tức có mục tiêu có động lực.
“Bác sĩ Lữ, dáng vẻ này của anh ấy có thể quá cực khổ chút hay không?” Diệp Tĩnh Gia có chút bận tâm hỏi Lữ Hoàng Trung, không biết Hoắc Minh Dương làm việc như vậy có thể quá mệt mỏi không.
Lữ Hoàng Trung nhìn xem dáng vẻ Hoắc Minh Dương cố gắng, còn có anh ta mỗi lần công tác đều như thế phí sức, hốc mắt sâu sâu: “Hoắc Minh Dương suy nghĩ gì tôi không biết, nhưng là huấn luyện cường độ quá lớn như thế.
Cậu ta đây là không muốn sống nữa sao?” Diệp Tĩnh Gia nghe xong tâm đều nhảy một cái, cô cũng không biết Hoắc Minh Dương là thế nào, khổ cực cố gắng phục hồi như vậy, cô nhìn xem cũng không dễ chịu, khó tránh khỏi có chút quá làm khó người khác cũng quá làm khó chính mình.
“Tôi…” Cô vừa muốn nói gì nhưng là nghĩ rồi lại nghĩ Hoắc Minh Dương cũng sẽ không thèm nghe, cô liền từ bỏ ý nghĩ này: “Tôi nói anh ấy cũng sẽ không nghe.” Lời nói lúc này của Diệp Tĩnh Gia có chút bất đắc dĩ.
“Chúng ta lo lắng cũng là không có ích lợi gì, Hoắc Minh Dương tôi cũng hiểu rõ.
Anh ta đã nguyện ý làm như vậy, chúng ta muốn ngăn cản cũng rất khó khăn.” Lữ Hoàng Trung biết rõ tính khí của Hoắc Minh Dương nhưng lời gì anh ta cũng không nói, trong lòng anh ta vẫn có chút thành kiến với Hoắc Minh Dương, không biết lúc nào thì bắt đầu, cũng không biết vì cái gì.
Nhìn thấy Hoắc Minh Dương đối Diệp Tĩnh Gia chẳng hề để ý, anh ta thật có chút nhìn không được.
“Anh nghỉ ngơi một chút đi.” Diệp Tĩnh Gia đến trước mặt Hoắc Minh Đình, lúc nói chuyện với Hoắc Minh Đình, giọng điệu đều có chút không xác định, không biết Hoắc Minh Đình có nghe cô nói hay không.
Nhưng là nên làm, nên nói cô đều muốn nói rõ: “Bác sĩ nói dạng này của anh cường độ quá lớn, không thể được.” Hoắc Minh Dương liền nghe đều không có nghe lời nói của Diệp Tĩnh Gia, anh lập tức phối hợp mình làm phục kiện, tại dụng cụ bên trên, một lần lại một lần.
Diệp Tĩnh Gia đau lòng nhìn xem, muốn nói cái gì cũng bị thái độ thờ ơ của Hoắc Minh Dương khiến đến một câu cũng nói không nên lời.
Nhà họ Diệp gần đây cũng xảy ra rất nhiều chuyện, Hà Nhất Mai một lần cũng không có gọi điện cho Diệp Tĩnh Gia nói qua chuyện gì, vội vàng chuyện của nhà mình đều bận không qua nổi, làm sao có thời giờ quản Diệp Tĩnh Gia cùng Hoắc đình sâm.
Diệp Tĩnh Gia biết khoảng thời gian này mặc kệ nhiều khó khăn, nhiều thống khổ đều muốn Hoặc Minh Dương gắng gượng chống đỡ.
“Minh Dương, trời sắp mưa rồi, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút đi.” Sắc trời thay đổi, có chút mưa nhỏ, Diệp Tĩnh Gia có chút bận tâm, cô hiểu tính tình của Hoắc Minh Dương, sợ Hoắc Minh Dương không chịu trở về.
truyện kiếm hiệp hay
“Anh không thể gặp mưa, sẽ bị cảm mạo đấy.
Anh nhanh nghe lời, chúng ta trở về thôi.” Diệp Tĩnh Gia kiên trì, lại nói lần nữa với Hoắc Minh Dương.
Diệp Tĩnh Gia lo lắng, gần nhất cô càng ngày càng dễ dàng khóc, dễ rơi nước mắt, không có người quan tâm cô: “Tôi biết bây giờ anh rất muốn nhanh tốt lên, nhưng cũng phải cân nhắc đến thân thể có tiêu hóa kịp hay không.” Vừa nói xong cô đã thấy Hoắc Minh Dương làm rớt nạng té lăn trên đất.
Diệp Tĩnh Gia mau tới trước dìu anh, lòng có không đành lòng: “Anh tội gì khổ như thế chứ, tra tấn người khác cũng tra tấn mình.
Vừa đem dụng cụ tập của Hoắc Minh Dương nâng lên, Hoắc Minh Dương liền hất tay của Cô ra.
Hạt mưa dần dần lớn lên, Diệp Tĩnh Gia trở lại trong phòng bệnh lấy dù.
“Ta trở về lấy dù” Hoắc Minh Dương ngay cả để ý tới cô cũng đều không có.
Anh cũng không biết hiện tại trong lòng đến cùng suy nghĩ gì, nhưng là vì Tô Thanh Anh, anh quả thực cắn răng kiên trì, khổ gì đều không hề đề cập tới.
Lữ dật nhìn xem cũng đau lòng, lá tốt liền càng là, nhưng là hắn hoàn toàn không để ý tới hai người khuyên.
Tất cả mọi người không biết hắn hiện tại nhiều cấp thiết muốn muốn đứng lên, Tô Thanh Anh để anh ngoan ngoãn phối hợp trị liệu, chân sớm một chút tốt, cho nên anh liền ăn bao nhiêu khổ quá không có quan hệ.
Cho tới nay đều là chỉ cân Tô Thanh Anh nói, anh liền ngoan ngoãn làm theo.
Diệp Tĩnh Gia che dù đi tới, che ở trên đầu của Hoắc Minh Dương, cách dụng cụ tập luyện, Diệp Tĩnh Gia làm hư, nhưng là vẫn căn răng nâng cao: “Tôi… Chúng ta trở về đi, bên ngoài mưa quá lớn.” Trong lòng biết rõ, rất nhiều chuyện cô nói bao nhiêu lần, Hoắc Minh Dương cũng sẽ không cho một lần đáp lại, nhưng là cô vẫn kiên trì không ngừng một lần một lần nói với anh.
“Cô trở về đi.” Hoắc Minh Dương bỗng nhiên nói với Diệp Tĩnh Gia, chỉ một câu nhưng đã khiến tâm tình Diệp Tĩnh Gia rơi xuống đáy cốc.
Cô không nghĩ tới Hoắc Mình Dương có thể như vậy.
“Tôi… cùng với anh.” Diệp Tĩnh Gia đang nói chuyện nhưng trong lòng đều đang chảy máu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...