Khi nhận được điện thoại của Cương Tử, Trì Sính đang lái xe cảnh sát tuần tra trên đường.
"Tình huống có biến, không liên hệ được với tên lính đổi rắn nữa, nhân viên trông coi cũng đã đổi, tôi đoán là rắn có chuyện gì, bên phía bộ đội kịp thời khắc phục."
Nghe được tin tức giúp phấn chấn như thế, xe của Trì Sính vẫn chạy rất vững, ánh mắt nghiêm túc quan sát tình hình xung quanh, không hề phân tâm.
"Mấy hôm nay để ý sát một chút." Trì Sính nói.
Cương Tử khá hưng phấn, "Sớm hơn mấy ngày so với tôi dự tính, mới lén đổi hơn hai mươi con rắn đã xảy ra dị thường, tôi cứ nghĩ ít nhất phải năm mươi con, mấy kẻ trông chừng của bộ đội quả..."
Nghe tiếng tút tút tút, Cương Tử đành phải câm miệng.
Không hổ là vua tính giây, chuyện lớn như thế cũng không đợi tôi nói xong hãy cúp.
...
Trước sau chênh nhau không đến nửa tiếng, bên Ngô Sở Úy cũng nhận được tin.
"Không liên hệ được với tên lái buôn đó nữa, đến chỗ ở của anh ta, phát hiện đồ đạc đã dọn đi sạch sẽ, em đoán tên đó muốn chạy.
Bên phía bộ đội khẳng định đã có chuyện, em muốn cho thêm vài người để ý kỹ ở đó, anh Ngô, anh thấy sao?"
Ngô Sở Úy nói: "Cậu tự xem rồi làm đi! Tiền không cần lo lắng, tuyệt đối không thiếu một đồng."
Đặt di động xuống, Ngô Sở Úy và Cương Tử đều có chung một suy nghĩ, chuyện tiến triển nhanh hơn cả mong đợi.
Có thể không nhanh sao? Hai bên trong tình huống chưa trải qua thương lượng, suy nghĩ lại giống nhau, anh đổi tôi cũng đổi, ai cũng không can thiệp ai.
Thế là đổi rồi đổi, hai mươi mấy con liền biến thành năm mươi mấy con.
Trước đó người một nhà sống rất tốt đẹp, đột nhiên ngoại địch xâm nhập, hơn nữa thế lực càng lúc càng lớn mạnh, rắn trong hồ liền bắt đầu bạo động.
Đàn rắn con mà Trì Sính nuôi, toàn bộ đều có tính tình y chang thằng cha, dám giành địa bàn với tao? Nuốt hết! Ban đầu là một hai hồ rắn tàn sát quy mô nhỏ, sau đó biến thành oanh oanh liệt liệt vận động bài ngoại, mấy chục con rắn bị đổi vào không một con may mắn sống sót.
Trong một đêm ít đi mấy chục con rắn, tên lính trông coi lập tức ngốc lăng.
Biết không thể giấu được, chỉ đành kịp thời báo lên, ngay sau đó đã bị áp giải đi điều tra.
Tên lái buôn đồng lõa đợi trong nhà trọ, thấy đã trễ vẫn không liên lạc, liền biết có chuyện, vội vã cuốn gói bỏ trốn.
Lúc này, Ngô Sở Úy đang mai phục xung quanh chỗ ở của Trì Sính, mấy hôm nay vẫn luôn như thế.
Y thường xuyên thấy Nhạc Duyệt từ chỗ này ra ra vào vào, phần lớn thời gian là đi một mình, thỉnh thoảng cũng sẽ ôm tay Trì Sính.
Có lúc Ngô Sở Úy cũng sẽ dao động, thầm nghĩ dứt khoát thành toàn cho hai người luôn đi! Dù sao ý đồ của Nhạc Duyệt chính là gia thế của Trì Sính, Trì Sính cũng xem Nhạc Duyệt như tấm bia đỡ đạn, hai người coi như hai bên tình nguyện.
Nếu không có mình ở giữa quấy phá, có lẽ người ta đã đi đăng ký luôn rồi, đàn rắn cưng của Trì Sính cũng sẽ trở về, một chuyện tốt đẹp biết bao!
Dù sao hắn có rắn là đủ rồi, cần gì phải làm khó người ta nữa?
Nhưng xoắn xuýt đến cuối, Ngô Sở Úy vẫn không cách nào đại nghĩa lẫm liệt rời khỏi đây.
Có lẽ từ trước đến nay y không phải là người lương thiện, có lẽ y trời sinh đã có tật xấu này rồi, có lẽ y chính là cố chấp với đạo lý này, chấp nhất không bỏ...!chỉ cần chuyện này không làm xong, chưa đạt đến mục đích, cho dù có làm cho bản thân buồn nôn, y cũng phải tiếp tục theo nó!
...
Mấy hôm nay, Trì Sính trầm mặc bất ngờ, giống như sự yên lặng trước cơn bão, hai cánh tay to lớn thao túng mây mù trên bầu trời, đợi đến thời cơ thích hợp, sẽ tụ chúng lại với nhau, đổ xuống một trận mưa mù mịt.
Hôm nay, mây đen trên đỉnh, ngày tháng tốt lành của ai kia đã hết.
Trì Sính ung dung đi ra từ hành lang, hai tay trống trơn, ánh tịch dương ấm áp chiếu lên mặt hắn, rồi khúc xạ đến chỗ Ngô Sở Úy, lạnh giống như băng.
Ngô Sở Úy biết, Trì Sính cuối cùng cũng hành động rồi, hắn cố ý tạo ra hiện tượng giả muốn ra ngoài một mình, chính là để cho ai kia tự đâm đầu vào lưới.
Nhìn xe Trì Sính đi xa, tim Ngô Sở Úy cũng co chặt lại.
Trì Sính lái xe không mục đích, vốn định lái vòng vòng xung quanh, để tiện lát nữa giúp người nhặt xác.
Không ngờ càng lái càng xa, đột nhiên lại đi về hướng phòng khám.
Vì xé rách lớp cửa sổ giấy, hắn đã lạnh nhạt Ngô Sở Úy năm ngày.
Hắn vẫn luôn như thế, vì đạt được một mục đích nào đó, có thể gạt bỏ tất cả nhân tố quấy nhiễu, thoải mái chui vào cái túi chân không.
Năm ngày nay, hắn không tìm đến Ngô Sở Úy lần nào, không gọi một cú điện thoại, không gửi một tin nhắn.
Nhưng câu nói "đã từng qua trăm dặm, thì chín mươi dặm chỉ là một nửa"* không phải nói chơi, mắt thấy đã sắp đến lúc không cần nhịn nữa, nhưng sợi dây cung luôn căng chặt trong lòng Trì Sính lại chọn ngay lúc không nên đứt, đứt mất.
(Hàm nghĩa: Việc càng gần đến lúc thành công thì càng cần phải nghiêm túc kiên trì.)
Đột nhiên rất muốn gặp tên trọc đó.
Cho dù chỉ lái xe đi ngang qua cửa phòng khám, vội vã đảo mắt nhìn vào trong, không nói một chữ đã đi.
...
Ngô Sở Úy cũng đoán được Trì Sính khẳng định không đi xa, đang chú tâm quan sát tình huống xung quanh, tìm kiếm nhân vật có hiềm nghi, điện thoại trong túi bỗng vang lên, cầm ra xem, là Trì Sính gọi đến.
"Tôi muốn gặp cậu." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy giật thót: "Anh đang ở đâu?"
"Trước cửa phòng khám."
Sắc mặt Ngô Sở Úy đột biến, vào lúc này hắn chạy đến phòng khám làm gì? Đầu bị lừa đá rồi hả? Đang nghĩ thế, đột nhiên Ngô Sở Úy thấy có hai người đàn ông thần thần bí bí đi vào hành lang, chân y cũng không tự chủ đi theo.
"Sao không nói gì?" Trì Sính lại hỏi.
Ngô Sở Úy chỉ đành diễn tiếp, "Đúng lúc tôi cũng đang đến tìm anh, đã sắp đến cửa nhà anh rồi."
Mí mắt nhướng lên, thấy hai tên kia đang cạy khóa.
"Không tốt, có chuyện rồi!"
Nói xong câu này, Ngô Sở Úy nhanh chóng nhét di động vào túi, lén lút mò qua.
Trì Sính gọi lại cho Ngô Sở Úy nhưng không gọi được, đầu như bùng nổ, lý trí chìm vào trạng thái chết cứng.
Quay đầu xe với góc độ lớn, bánh xe ma sát tạo ra âm thanh chói tai, nhanh như chớp chạy về.
"Lượng Tử, rắn ở đây này." Một giọng nói truyền ra.
Ngô Sở Úy thò đầu vào, thấy trong hồ kính trên tủ nhốt một con rắn, cực giống Túi Dấm Nhỏ, nhưng từ ánh mắt Ngô Sở Úy có thể đoán ra con rắn này tuyệt đối không phải là Túi Dấm Nhỏ.
Trong lòng thở ra nhẹ nhõm, Trì Sính quả nhiên đã đánh tráo rắn rồi, như thế, trò hay của y cũng dễ diễn hơn.
Gã đàn ông được gọi là Lượng Tử cầm một ngọn trúc, là công cụ tốt nhất để đánh rắn, có tính dẻo lại có lực mạnh.
Tên còn lại gọi là Nhị Khôi, trong tay cầm dao, chuẩn bị đợi rắn bị đánh gần chết rồi, sẽ chém xuống một dao, xách nửa đoạn đi lấy tiền.
Hai người dự định bưng hồ kính lên, đem ra ngoài giết, hạ thủ cũng thuận tiện hơn nhiều.
Không ngờ hồ kính này dính trên tủ, căn bản không bê xuống được, hơn nữa chất liệu rất cứng, thứ trong tay cũng không đập bể được.
Bất đắt dĩ chỉ có thể cạy khóa, đứng trước cửa hồ kính nghiêm trận chờ đợi.
Một lát sau, con rắn lệch xệch bò ra.
Nhị Khôi nháy mắt với Lượng Tử, con ngươi Lượng Tử co rút, cầm ngọn trúc quất vào thất thốn của rắn, vị trí hơi chệch, không chỉ không đánh ngất rắn, còn chọc giận nó, nó thè lưỡi ra phóng tới cổ chân Lượng Tử.
Nhị Khôi sợ hãi, gầm lên bảo Lượng Tử cẩn thận dưới chân, Lượng Tử sau khi vất vả né được thì trở nên hung bạo cầm ngọn trúc quất bừa, thân rắn giãy dụa vặn vẹo trên đất, miệng rắn há to, con mắt tỏa ra tia sáng lạnh lẽo.
Ngô Sở Úy cảm thấy thời cơ đã đến, nhanh chóng vọt vào.
"Các người muốn làm gì?"
Nhị Khôi thấy có người đến, trong lòng nôn nóng liền trực tiếp cầm dao muốn chém vào thất thốn con rắn.
Sau đó, xảy ra chuyện.
Đây là một con rắn hoang dã, lực sinh mạng và lực bạo phát của nó đều không thể tưởng nổi, rắn bị đứt rồi, đầu rắn lại bay ra, giống như mũi tên lao đi cắn người, hơn nữa sẽ không nhả ra.
Túi Dấm Nhỏ là rắn không có độc, nhưng con rắn này có độc, rắn liều chết vật lộn, độc rắn liền dốc hết ra, nửa người Nhị Khôi liền tê đi.
Lượng Tử muốn chạy, nhưng lại không muốn bỏ lại Nhị Khôi, thế là bắt đầu đánh nhau với Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy tay không vung đấm, Lượng Tử dù sao cũng có ngọn trúc, quất lên người Ngô Sở Úy, quả thật là đau!
Nhưng vì lập công, Ngô Sở Úy chỉ đành nhịn.
Cổ tay ấn chặt yết hầu, đầu gối húc vào bụng, khớp xương vang răng rắc, ai cũng không chịu thua a.
Lại bị quất một cái, Ngô Sở Úy nghiến răng gầm lên, đột nhiên nhớ ra mình có Thiết Đầu công cái thế, liền nện trán lên trán Lượng Tử, Lượng Tử trực tiếp bị nện oanh đầu, ngã xuống cạnh Nhị Khôi.
Trong tay Nhị Khôi còn nắm con dao kia.
Độ va chạm quá mạnh, Ngô Sở Úy cũng hơi choáng váng, còn chưa kịp đứng vững lại, Lượng Tử đột nhiên đỏ mắt nhào tới, lưỡi dao mang theo máu độc nhắm thẳng vào sống mũi.
Ngô Sở Úy liều chết bóp cổ tay Lượng Tử, ngăn cản mũi dao đâm xuống.
Từng giây từng phút trôi qua, Lượng Tử vẫn không giảm lực, Ngô Sở Úy cũng căng cứng, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chui vào cổ áo.
Đột nhiên, mắt Lượng Tử đỏ sậm, mũi dao chuyển hướng.
Tiếng kêu gào không chút dự báo chui vào màng nhĩ, Ngô Sở Úy vô thức cúi đầu nhìn, Lượng Tử ôm chân lăn lộn dưới đất, gần như chỉ trong một thoáng, gân chân đã bị con dao trong tay chính mình khựa ra.
Một là trúng độc, hai là gân chân bị khựa ra, cái nào cũng chạy không thoát.
"Ai bảo các người làm chuyện này?" Trì Sính hỏi.
Đã đến mức này, Lượng Tử và Nhị Khôi còn muốn lấy số tiền còn lại kia, không ai lên tiếng.
Trì Sính lại gần Nhị Khôi, dùng gót giày dẫm lên trán hắn, lặng lẽ nói: "Dùng tiền của tôi trị bệnh, hay lấy tiền của cô ta mua quan tài, tự chọn đi."
Nhị Khôi hơi động đôi môi xanh tím, không nói ra lời, Lượng Tử thực sự không chống nổi nữa, khóc lóc khai hết.
"Bạn gái của anh, bạn gái của anh không thích con rắn anh nuôi."
Trong một thoáng, sức lực trên người Ngô Sở Úy giống như bị rút sạch.
Trì Sính gọi điện cho Cương Tử, bảo hắn đến mang hai người trong nhà đi.
Sau đó sầm mặt đi lại chỗ Ngô Sở Úy, kéo y vào lòng, vuốt sau đầu y an ủi, từng chút từng chút xóa đi sợ hãi trong lòng y.
Ngô Sở Úy vừa mới bình tĩnh lại, thì nghe giọng nói trầm thấp của Trì Sính dội từ trên xuống.
"Túi thuốc trong nhà vệ sinh là do cậu ném đúng không?"
Thân thể khẽ giật, đầu óc thoáng chốc trống rỗng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...