Yêu Phải Tình Địch


Trên mảnh đất trống rộng rãi đậu mười mấy chiếc xe cải tạo đủ các hình dáng, đuôi cong, ống dẫn khí ầm ầm, thân xe thu hút xinh đẹp, trở thành chỗ khác biệt lớn nhất của chúng với những chiếc xe bình thường.
Bên cạnh xe là mấy người chủ xe trẻ tuổi, tụm năm tụm ba thảo luận về chuyện cải tạo xe yêu gần đây.

Phần lớn bọn họ đều dẫn bạn gái theo, những cô gái xinh đẹp ăn mặc tươi mát, cũng tụ lại thảo luận về những mặt hàng mỹ phẩm gần đây.
Xe của Trì Sính dừng lại cạnh một chiếc Ferrari, mở cửa xe bước xuống.
Chủ xe Ferrari là người đã hẹn đua, tên Trương Vượng, nhỏ hơn Trì Sính bốn năm tuổi.

Bốn năm năm trước khi Trì Sính chơi xe, Trương Vượng vẫn là một nhân vật nhỏ, không ai muốn dẫn hắn theo chơi.

Sau đó những “tiền bối” như Trì Sính phần lớn đều rút lui, Trương Vượng mới bắt đầu chậm rãi bộc lộ tài năng, hiện tại đã rất nổi bật.
Chẳng qua tộc đua xe này hoàn toàn khác với tốp người Trì Sính trước kia, lúc đó chỉ thuần túy là đọ sức và tỷ thí, phần lớn đều kín kẽ, sẽ không để con gái tham gia.
Hiện tại lại trở thành một loại thủ đoạn thể hiện, trừ khoe khoang, còn có một mục đích quan trọng chính là thu hút các mỹ nữ.
Trương Vượng không mời Trì Sính, Trì Sính đột nhiên đến đây khiến hắn hơi hưng phấn.

Lập tức quyết định đổi cược nhỏ thành cược lớn, tiền cược từ mấy chục ngàn tăng vọt lên đến mấy triệu, địa điểm đua xe cũng từ đường cao tốc chuyển sang đường quanh núi.
Trì Sính vừa xuống xe, một mỹ nữ đứng không xa liền chọt đám bạn bên cạnh, liên tục dùng ánh mắt kinh ngạc và hưng phấn ám thị nhìn qua đó.
“Sao Trì thiếu lại đến đây?”
Câu này vừa được nói ra, các mỹ nữ đang tám chuyện đều quay sang nhìn Trì Sính.

Mười mấy cặp mắt hoa đào từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, hận không thể chui vào lỗ chân lông mà nhìn Trì Sính.

Vừa đánh giá vừa chau đầu ghé tai nhau, trộm giao lưu gì đó, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười hiểu ý.
Trương Vượng lại gần Trì Sính, thuận tay đốt một điếu thuốc cho hắn.
Đứng cạnh Trương Vượng là bạn gái của hắn, tên Thang Ninh.


Ba năm trước từng lên giường với Trì Sính, Trì Sính đã không còn ấn tượng gì với cô ta từ lâu.

Chẳng qua cô ta lại có ấn tượng với Trì Sính, hơn nữa ấn tượng đặc biệt sâu.

Cho đến bây giờ lên giường với Trương Vượng, trong đầu còn thỉnh thoảng hiện lên bóng dáng Trì Sính.
“Trì thiếu, không ngờ anh đến thật, Trương Vượng nói với em em còn không tin.” Thang Ninh cười nói.
Trì Sính không có biểu cảm gì gật đầu tỏ vẻ đã nghe.
Thang Ninh lại nói: “Ôi, Trì thiếu, em nghe nói anh đi làm rồi.”
Trì Sính còn chưa nói gì, di động đã vang lên.

Thấy là Ngô Sở Úy, bèn đi vào một chỗ ít người để nghe máy.
Trì Sính vừa đi không bao lâu, Trương Vượng đã sụ mặt xuống, trách mắng Thang Ninh.
“Em nhìn dáng vẻ ti tiện của mình vừa rồi đi, thấy anh ta thì không khép chân được hả? Nếu tôi không đứng đây, có phải em đã quỳ xuống liếm jj cho anh ta không?”
Thang Ninh phẫn hận nhìn Trương Vượng hồi lâu, không thèm nói câu nào đã lên xe.
Trì Sính nghe máy, giọng nói ngáy ngủ của Ngô Sở Úy vang lên.
“Đến đâu rồi?”
Trì Sính nói: “Vẫn đang ở chỗ ba mẹ tôi.”
“Sao tôi cảm thấy gió chỗ anh hơi lớn vậy?”
“Làm gì có gió?” Trì Sính bình thản nói: “Là tôi thở dốc.”
“Tiếng thở dốc của anh sao lại thô như vậy?”
Trì Sính nói: “Muốn thao cậu.”
Bên kia truyền đến tiếng mài răng ken két.
Qua một lát, Ngô Sở Úy lại hỏi: “Vậy lúc nào anh về?”
“Sớm thôi.”

“Khỏi về.” Ngô Sở Úy cố ý nói: “Thần tượng của tôi đang ở đây, anh không về tôi còn có thể ở thêm với anh ta một lúc.”
Trì Sính nói: “Được.”
“Được?”
Thật ra Trì Sính muốn nói là: Được, chiêu này của cậu không tồi, có thể khiến tôi chạy nhanh hơn một chút.
Bình thường Ngô Sở Úy nhắc đến Uông Trẫm, Trì Sính sẽ như ăn phải thuốc nổ, Ngô Sở Úy luôn oán than không thôi, trách Trì Sính nhỏ nhen.

Hôm nay Trì Sính cuối cùng cũng hào phóng, Ngô Sở Úy lại nhỏ nhen, trực tiếp cúp máy.
Trì Sính cười nhạt, quay lại xe của mình.
Ngô Sở Úy đặt di động xuống, vừa định vào phòng tắm tắm, thì nghe tiếng Uông Thạc vang lên bên ngoài.

Trong lòng khó hiểu, trễ vậy rồi anh ta còn đến làm gì? Vừa nghĩ đến Uông Thạc, Ngô Sở Úy tự nhiên sẽ nghĩ đến Uông Trẫm.

Mỗi lần Uông Thạc ra ngoài hầu như đều có Uông Trẫm đi theo, chẳng lẽ… lần này cũng tới?
Không phải chứ? Chuẩn vậy sao?
Ngô Sở Úy hỏa tốc mang giày chạy ra cửa.
Uông Thạc đã vào phòng của Quách Thành Vũ, thân hình cao to như một bức tượng thần của Uông Trẫm đứng ngay trước cửa phòng Quách Thành Vũ.
Ngô Sở Úy không bước qua, mà tựa vào khung cửa phòng mình, dồn sức ho hai tiếng.
Uông Trẫm không hề động đậy, đường nét cứng cỏi tô điểm cho gương mặt đủ vị lãnh khốc.
Ngô Sở Úy lại huýt sáo một cái.
Uông Trẫm vẫn không nhìn qua phía này.
Ngô Sở Úy bĩu môi, cuối cùng vẫn không thể chống cự lại sức quyến rũ của thần tượng, chậm rãi cọ qua.
“Nè!” Vỗ lên vai Uông Trẫm một cái: “Tôi gọi anh sao anh không để ý đến tôi?”
Uông Trẫm tự nhiên đảo mắt lên mặt y, nhàn nhạt hỏi: “Cậu gọi tôi hồi nào?”
“Được rồi…”

Ngô Sở Úy xoa tay, đột nhiên không biết phải nói gì mới tốt.

Y không nói, Uông Trẫm cũng không nói, hai người cứ ngẩn ngơ nhìn nhau, bầu không khí quái dị lan tỏa ra xung quanh.
Cuối cùng, Ngô Sở Úy nhớ ra một chuyện khiến y tức giận.
“Hôm đó họ xịt nước tôi, tại sao anh cũng hùa theo?”
Uông Trẫm duỗi tay lên cổ Ngô Sở Úy, trực tiếp xách cả người y lên, kéo đến vị trí tầm nhìn ngang với mình.
“Tại sao tôi không thể xịt nước cậu?” Uông Trẫm hỏi.
Ngô Sở Úy nghẹn lời, mất hồi lâu cũng không nghĩ ra đáp án, có lẽ nghĩ ra cũng không cách nào nói.

Thế là hai chân đung đưa vài cái, không giãy ra được, lại đấm vào ngực Uông Trẫm một cái.
“Thả tôi xuống!”
Uông Trẫm vẫn trầm tĩnh nói: “Cậu trả lời tôi trước.”
“Anh thả tôi xuống trước!” Ngô Sở Úy đối kháng hắn: “Tại sao anh muốn xịt nước tôi?”
“…”
“Sao anh có thể làm chuyện thiếu đạo đức với tôi vậy?”
“…”
Ngô Sở Úy càm ràm vô số câu, cuối cùng cũng mở được cái miệng của Uông Trẫm.
“Vì tôi thích người đàn ông của cậu.”
Khi Ngô Sở Úy nghe mấy chữ đầu, tim thoáng cái bay vọt lên vách vực.

Khi nghe đến mấy chữ sau, trực tiếp rớt xuống.
“Thật… thật sao?”
Uông Trẫm thò tay đến eo Ngô Sở Úy, nhẹ dùng lực, liền giúp y lộn ngược một cái xinh đẹp.

Hai chân Ngô Sở Úy vừa chạm đất, Uông Thạc liền bước ra.

Uông Trẫm vỗ một cái lên đầu Ngô Sở Úy, không nói gì đã đi.
Ngô Sở Úy mù mờ cả buổi, cho đến khi Khương Tiểu Soái mở cửa thấy y.
“Cậu ở đây làm gì?”

Ngô Sở Úy kể lại cho Khương Tiểu Soái nghe câu cuối cùng của Uông Trẫm.
Y vốn muốn Khương Tiểu Soái nói một câu “sao có thể” để giảm bớt sợ hãi cho mình, nào ngờ Khương Tiểu Soái nghe xong sắc mặt rét lạnh, trong mắt bao trùm sợ hãi đột nhiên tỉnh ngộ.
“Đại Úy, sợ rằng anh ta nói thật đó.

Cậu nghĩ kỹ lại đi, Trì Sính vì anh ta mà tranh cãi với cậu nhiều lần, đều là ngoài ý muốn sao? Đều là Uông Thạc xúi giục Uông Trẫm làm như thế sao? Chỉ sợ không phải đâu! Loại người như anh ta có thể bị Uông Thạc xúi giục sao? Vậy chỉ còn một khả năng khác, anh ta cũng không hy vọng cậu sống cùng Trì Sính.

Tại sao anh ta không hy vọng? Là vì anh ta thích cậu sao? Nếu anh ta thích cậu, vậy anh ta nên ủng hộ Uông Thạc tái hợp với Trì Sính, nhân cơ hội ở bên cậu.

Nhưng anh ta vẫn luôn giữ thái độ phản đối, hơn nữa cưỡng ép mang Uông Thạc đi.

Vậy nói rõ cái gì? Nói rõ anh ta không thích cậu! Vậy tại sao anh ta lại muốn phá hoại cậu và Trì Sính? Đổi góc độ để suy nghĩ, tại sao Trì Sính luôn khách sáo với Uông Trẫm như thế? Trì Sính sợ Uông Trẫm sao? Trì Sính có từng sợ ai chứ? Vậy tại sao mỗi lần Trì Sính đều kích động với chuyện của hai người như vậy? Còn luôn trút giận lên người cậu! Nhưng lại vô cùng ung dung với Uông Trẫm, Trì Sính…”
Khương Tiểu Soái còn chưa nói xong, Ngô Sở Úy đã quay người bỏ đi.
Khương Tiểu Soái kéo y lại: “Nè, cậu muốn đi đâu?”
“Tôi phải mau cách xa anh một chút.”
“…”
Đường quanh núi cực yên tĩnh, đột nhiên, từ đỉnh núi truyền đến tiếng động cơ ngắt ngứ.

Ban đầu chỉ một hai chiếc xe đua cải tạo, tiếp đó tiếng động cơ càng lúc càng nhiều, quang cảnh hùng tráng xuất hiện, mười mấy chiếc xe cải tạo đủ kiểu khoa trương và bạo ngược lao vun vút trong màn đêm.
Không khí dường như bắt đầu ngưng đọng, xe nhanh chóng cua vòng phát ra tiếng ken két đáng sợ, kéo căng thần kinh mọi người.
Cho đến khi tới sườn núi, những chiếc xe này mới xếp hàng tuần tự, đợi khiêu chiến.
Đua trên đường núi, thường xuyên có sương mù, trước đó xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn.

Vì yêu cầu về kỹ thuật điều khiển rất cao, phần lớn người chơi xe đều không dám chạy tốc độ quá cao ở đoạn đường nguy hiểm này.
Trì Sính không mang biểu cảm gì thắt dây an toàn, gương mặt như dao khắc với những đường nét trầm ổn ánh lên cửa kính.
Người tổ chức đứng phía trước một hàng xe, giơ cao tay phải, lòng bàn tay mở ra đếm ngược.
“Năm, bốn, ba, hai, một!”
Khi nắm đấm của trọng tài vung xuống, hai chiếc xe đua dẫn đầu lao khỏi đường chạy, bánh xe ma sát mặt đường phát ra tiếng “két” chói tai, mùi cao su ma sát mạnh tỏa ra gây mũi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui