Hai người sóng đôi đi lại chỗ xe.
Trì Giai Lệ tùy tiện hỏi: “Sao cậu không mời vài nhân công tạm thời.
Trời nóng thế này còn làm việc cùng nhân viên, tổng giám đốc cậu thật năng nổ đó?!”
“Mời nhân công tạm thời phải tốn bao nhiêu tiền chứ.
Huống chi cũng không cần thiết, những nhân viên này đều đến để ứng phó nhu cầu cần thiết.
Khi bận rộn thì nhân thủ không đủ, nhưng khi rảnh thì toàn ngồi không, em cũng chỉ thỉnh thoảng giúp một tay.”
Trì Giai Lệ cười: “Cậu không có tiền mời nhân công tạm thời, nhưng có tiền để mời mấy thầy kiểm nghiệm, nếm thử gì đó à? Nhân công tạm thời không cần thiết, thuê hai mươi mấy vệ sĩ thì cần thiết sao?”
Ngô Sở Úy che mặt, xấu hổ cười.
“Chị đừng chê cười em, bây giờ nhớ lại chuyện đó em còn thấy hối hận nữa!”
Đừng nói Ngô Sở Úy, ngay cả Trì Giai Lệ nhớ đến chuyện giả ngầu hôm đó cũng cảm thấy không chỗ dung thân.
“Công trường này đều là do công ty cậu chịu trách nhiệm xây dựng sao?” Trì Giai Lệ lại hỏi.
Nói đến cái này, Ngô Sở Úy rất là tự hào, đưa tay chỉ cho cô.
“Từ tòa lầu thấp ở cuối phía nam đó, chính là tòa nhà có treo bức hoành màu đỏ, đến tòa nhà mà chị thấy đang thi công.
Tổng cộng hơn 100 mẫu, sẽ xây thành một khu công nghiệp, chuyên tiến hành sản xuất và nghiên cứu sản phẩm LED.
Theo kế hoạch sẽ hoàn thành vào cuối năm, đến lúc đó trụ sở chính của công ty em cũng dời đến đây.”
Trì Giai Lệ đưa tay lên trán che ánh nắng, nhìn sơ qua, khóe môi cong lên.
“Không nhìn ra nha! Cậu rất có tài đó!”
Ngô Sở Úy cười hê hê, “Đây là do dính ánh sáng của Trì Sính.”
“Câu này cậu nói trước mặt tôi thì còn được, nhưng trước mặt người khác tốt nhất nên ngậm kín miệng, làm sao biết có ai đâm sau lưng mình không?”
Ngô Sở Úy vội gật đầu: “Chị yên tâm đi, chút chuyện này em vẫn hiểu mà.”
Khi Ngô Sở Úy còn cách xe hơn mười mét, Đâu Đâu và Quyển Quyển chạy xuống xe, hai chiếc máy bay nhỏ bay ào vào Ngô Sở Úy, bị Ngô Sở Úy ấn lại còn vui vẻ hoan hô.
Bốn người cùng vào tiệm cà phê.
“Muốn uống gì cứ gọi đi, hôm nay em mời.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Giai Lệ tùy tiện gọi một loại, lại gọi hai ly sữa cho hai nhóc, sau đó đưa thực đơn cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhìn sơ qua, cà phê rẻ nhất cũng mất hơn một trăm một ly, số tiền này đủ để mua hai cái đùi dê cho Trì Sính rồi! Y liền cảm thấy không đáng, vì vậy khoác tay.
“Em không quen uống vị này, tùy tiện gọi nước lọc là được.”
Quả nhiên là rất keo kiệt… Trì Giai Lệ bất giác cảm khái, Trì lão gia nhìn người thật rất chuẩn.
Hai người vừa uống vừa nói chuyện.
Trì Giai Lệ rất hiếu kỳ: “Cậu là G hay song tính?”
Vấn đề này, Ngô Sở Úy rất khó trả lời.
“Em chắc chắn không phải G, nhưng cũng không nhất định là song tính, thật ra em không hứng thú gì với đàn ông.
Trong lòng em vẫn thiên về nữ giới, trước khi sống cùng Trì Sính, em có một cô bạn gái.
À, đúng rồi, chị biết đó, chính là Nhạc Duyệt.”
Trì Giai Lệ thoáng ngẩn ra, sau khi được Ngô Sở Úy nhắc nhở mới nhớ, liền cười lạnh.
“Hóa ra là cô ta, khó trách cậu sẽ nhìn trúng Trì Sính.”
Ngô Sở Úy: “…”
Quyển Quyển ngồi bên cạnh Ngô Sở Úy, chậm rãi uống sữa, bên mép cũng bị dính, ngữa cổ nhìn Ngô Sở Úy, nói: “Mợ cũng uống một chút đi!”
Ngô Sở Úy thấy điệu bộ của Quyển Quyển quá đáng yêu, nhịn không được cúi đầu liếm sạch sữa bên môi nó.
Đâu Đâu ngồi đối diện đỏ cả mắt, thò ngón tay đen thui vào sữa, quệt lên khắp mặt.
Lắc cái đầu nhỏ chen lại gần Ngô Sở Úy, như tranh sủng giục y: “Mợ, mợ cũng uống của con một miếng đi.”
Ngô Sở Úy vui muốn chết, ôm Đâu Đâu qua, điên cuồng hôn lên mặt nó, trong lòng thật sự không nỡ!
Bên môi Trì Giai Lệ là nụ cười như có như không, không nén được hỏi Ngô Sở Úy: “Cậu có định có con không?”
“Chuyện này… không phải em dự định là có thể có.”
“Ba mẹ cậu không có yêu cầu về chuyện này sao?”
“Ba mẹ em đều mất rồi.”
Trì Giai Lệ giật mình: “Xin lỗi, trước đó tôi không…”
“Không sao.” Ngô Sở Úy rất nhẹ nhõm: “Em đã quen rồi.”
“Vậy cậu có anh em gì không?”
“Không có, em chỉ có hai chị gái, lớn hơn em rất nhiều, đã lấy chồng từ lâu rồi.
Chỉ lúc đến tết mới có thể gặp một lần, không thân như lúc còn nhỏ.”
Trì Giai Lệ hiểu rõ việc này, lúc nhỏ cô và Trì Sính luôn đánh nhau, nhưng lúc đó không ai rời xa ai.
Khi cô ra nước ngoài định cư, liên hệ của hai người càng lúc càng ít, ban đầu còn thấy nhớ hắn.
Nhưng khi có con của mình rồi, cũng bận rộn chăm sóc không còn nhớ nữa.
Hiện tại cô hiểu tại sao Ngô Sở Úy mới ở chung với Đâu Đâu và Quyển Quyển vài ngày, đã nảy sinh tình cảm sâu đậm với tụi nó thế rồi.
Ban đầu cô còn tưởng Ngô Sở Úy giả vờ, có dụng tâm khác, bây giờ mới phát hiện không phải.
Con nít luôn có thể nhanh chóng thân thiết với người khác, cảm giác thân mật không khoảng cách rất dễ gợi lên sự quyến luyến của tình thân.
“Đúng rồi, tay cậu sao rồi? Cho tôi xem thử.” Trì Giai Lệ nói.
Ngô Sở Úy lúng túng giơ ra: “Đã khỏi từ lâu rồi, chỉ để lại một vết sẹo, không nhìn kỹ sẽ không thấy.”
Trì Giai Lệ lấy một hộp thuốc thoa cho Ngô Sở Úy.
“Thuốc thoa này có hiệu quả xóa sẹo, một đồng nghiệp của tôi làm phẫu thuật xong, có một vết sẹo to như dây kéo, bây giờ chỉ còn lại một đường nhỏ.”
“Có tác dụng vậy sao?” Ngô Sở Úy cảm động không biết nói sao: “Vậy em sẽ nhận.”
Cuối cùng luyến tiếc tạm biệt Đâu Đâu và Quyển Quyển, Ngô Sở Úy lại vội vàng chạy về công ty.
Buổi tối sau khi tan ca, Trì Sính đến đón Ngô Sở Úy.
Trên đường, Ngô Sở Úy yêu cầu: “Đi đường đó, đi đường đó.”
Từ lúc khu công nghiệp của công ty Ngô Sở Úy bắt đầu thi công, đường về nhà của Ngô Sở Úy cũng thay đổi, mỗi ngày đều phải vòng đường xa để nhìn một cái.
Cho dù ban ngày bận rộn ở đó, buổi tối vẫn muốn đến nhìn thử, nhìn xem những tòa nhà càng lúc càng cao, tim Ngô Sở Úy cũng bay càng lúc càng cao.
Trì Sính liếc nhìn Ngô Sở Úy, tên này đã sắp dán mặt lên cửa kính luôn rồi.
Mông lắc lắc, được quần âu vừa người bọc lại lộ ra đường cong mê người, Trì Sính ngứa tay đánh cho một cái.
Ngô Sở Úy tru lên, quay đầu nhíu mày tức giận nhìn hắn.
“Làm gì đó?!!”
Trì Sính nhìn phía trước như người không liên quan, nhàn nhạt nói: “Ngày ngày đều qua đây, có gì để xem nữa?”
Ngô Sở Úy không cho là đúng, nhìn đơn vị xây dựng đại danh đỉnh đỉnh, mắt sáng lấp lánh.
“Cái này tương lai đều là tiền đó! Là rừng thịt hồ rượu của tôi!”
Trì Sính cười gằn một tiếng: “Cậu xây dựng cái hồ rượu này, bên trong cũng toàn là rượu Erguotou pha nước lọc.”
Ngô Sở Úy thẹn quá hóa giận, quay sang đánh Trì Sính vài đấm.
Xe vẫn chạy vững vàng, Ngô Sở Úy đảo mắt, liền nhìn thấy một cọng chỉ đen ở chỗ đũng quần của Trì Sính.
Không nói hai lời, móc ngón tay bứt mạnh.
Trì Sính nổi gân đầy cổ, vẻ mặt dữ tợn.
Ngô Sở Úy cầm trong tay, mới phát hiện “chất liệu” không đúng.
Nhanh chóng ném “cọng chỉ” trong tay đi, giả vờ không biết gì hết, mặt đỏ bừng về nhà.
Tối, Trì Sính tựa vào đầu giường xem tin tức.
Ngô Sở Úy nằm giữa hai đùi hắn, chất văn kiện lên bụng hắn phê duyệt, không có chỗ nào phẳng hơn chỗ này.
Túi Dấm Nhỏ chui dưới gối đầu của Trì Sính, nuốt trái trứng gỗ đó.
Ngô Sở Úy nhanh tay lẹ mắt xách Túi Dấm Nhỏ qua, vừa đè vừa bóp giày vò một trận, Túi Dấm Nhỏ cũng không nhả trái trứng gỗ ra.
Khi Ngô Sở Úy đang nóng ruột, Thùng Dấm To lại đến quấn Túi Dấm Nhỏ, vừa mới “hôn” lên người nó một cái, Túi Dấm Nhỏ liền nhổ ra.
…
Ngô Sở Úy trước là đồng tình nhìn Thùng Dấm To một cái, rồi lại tức giận bừng bừng chất vấn Trì Sính.
“Không phải tôi đã cất rồi sao? Sao anh lại lấy ra nữa?”
Trì Sính không thèm nâng mắt, mặt không biểu cảm nhìn màn hình máy tính.
Ngô Sở Úy thấp giọng mắng vài câu, lại khóa trái trứng gỗ vào tủ.
Đợi khi mắt Trì Sính dời khỏi màn hình, Ngô Sở Úy đã nằm sang bên cạnh.
“Sao không nằm lên người tôi?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy cứng mặt nói: “Đừng nói chuyện với tôi!”
“Qua đây nằm tiếp đi!”
Trì Sính thích Ngô Sở Úy nằm trên người mình, rũ mắt xuống, thì có thể thấy gương mặt tuấn tú của Ngô Sở Úy.
Hai chân khoanh lại, thì có thể kẹp chặt y.
Ngô Sở Úy vẫn không để ý đến Trì Sính.
Trì Sính cười dữ tợn, tay kẹp nách Ngô Sở Úy, trực tiếp ôm lên.
Ngô Sở Úy ra sức giãy dụa, oán hận mắng: “Ai bảo vừa rồi anh không để ý đến tôi, khỏi ra vẻ quan tâm tôi!”
Trì Sính không cho y phản kháng, trực tiếp ấn đầu y vào ngực mình, hai chân khoanh lại không cho y động đậy.
Ngô Sở Úy giãy dụa một lát không ra, cơ trên người giãn ra.
Lại bò lên trên một chút, vùi mặt vào hõm vai Trì Sính, than thở.
“Anh đừng ức hiếp tôi… tôi mệt rồi!”
“Cậu mệt còn trách ai?” Trì Sính nhéo mặt Ngô Sở Úy, giả bộ tức giận: “Tôi tìm người giúp đỡ cậu miễn phí, cậu lại đuổi người ta đi!”
Ngô Sở Úy hừ nói: “Nói là miễn phí, thật muốn giúp thì anh làm đi, anh không đưa tiền mà không ngại sao?”
“Vậy thì đáng đời!”
Ngô Sở Úy tức giận lắc mạnh đầu, cọ mặt vào vai Trì Sính.
Trì Sính bị y cọ mềm lòng, ấn tay lên ót y dỗ: “Được rồi, được rồi, sáng mai nếu lại bận rộn, cậu gọi điện cho tôi, tôi đi giúp cậu.”
Nghe câu này, Ngô Sở Úy lập tức thành thật.
Trì Sính mài răng, bóp cằm Ngô Sở Úy hỏi: “Ông xã của cậu có thể sai khiến miễn phí đúng không?”
Ngô Sở Úy nhe răng cười.
Trì Sính nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Ngô Sở Úy, rất lâu sau mới nói: “Tôi thật muốn chôn cậu xuống đất.”
Hả… Ngô Sở Úy co giật khóe môi, sao bất ngờ lại phun ra câu này?
Trì Sính nói tiếp: “Vậy đến mùa thu, thì có thể mọc ra vô số cậu rồi.
Giữ một người ở nhà làm vợ của tôi, một người mang đến đơn vị làm thư ký của tôi, một người ở bên ngoài làm tiểu tam của tôi, một người nhốt trong lồng làm tiểu quan của tôi…”
Ngô Sở Úy cảm động sắp khóc, đại ca, anh có thể đừng mỗi lần đều nói những lời tâm tình hạ lưu vậy không hả?
“Trên quần lót của cậu có một cọng chỉ.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy nhìn xuống, không khỏi sửng sốt.
“Tôi không mặc quần lót mà!”
Vừa nói xong đã cảm thấy bất thường, đợi khi muốn ngăn cản Trì Sính đã muộn rồi, Trì Sính cầm một cọng lông đen kịt dẻo dai bứt mạnh.
Ngô Sở Úy kêu đau, nhổ một cọng của Trì Sính lại để báo thù.
Sau đó, Trì Sính bèn cột hai cọng lại.
“Vĩnh kết đồng tâm.”
Ngô Sở Úy suýt thổ huyết, vừa yêu vừa hận gặm cắn lên người Trì Sính.
Lại lăn lên giường với hắn, lăn đến mức văn kiện văng từa lưa.
Ngày hôm sau, Ngô Sở Úy đến công trường quan sát, rảnh quá không có gì làm.
Đột nhiên muốn gọi điện thoại thử xem Trì Sính có chịu đến đây làm công không.
Kết quả, điện thoại thông, nhưng mãi không có ai nghe.
Hừ… anh cứ giả vờ đi! Ngô Sở Úy liên tục ấn gọi.
Cuối cùng lại là tiểu Trương nghe máy.
“Trì Sính đâu? Nói với anh ta, tôi có một đống việc bận rộn, bảo anh ta đến làm việc cho tôi!” Ngô Sở Úy bá đạo ra lệnh.
Tiểu Trương cân nhắc hồi lâu mới nói: “Trì thiếu xảy ra chút chuyện, bị cán bộ kỷ luật giải đi rồi.”
“Anh lừa ai hả?” Ngô Sở Úy hừ lạnh, “Mau gọi anh ta đến nghe máy, không đến làm việc, buổi tối không cho ăn cơm.”
Tiểu Trương nghiêm trọng nói: “Tôi không lừa cậu, cậu… cậu ấy thật sự bị người của bộ kỷ luật mang đi rồi.”
Tim Ngô Sở Úy đập mạnh kịch liệt, giọng cũng không vững: “Anh đừng lừa tôi, không phải đang đùa thôi à.”
“Tôi làm sao dám lấy chuyện này ra đùa?” Tiểu Trương nôn nóng nói: “Lúc đó tôi đang định sang phòng làm việc của cậu ấy, kết quả bị hai cảnh sát cản lại ngoài cửa.
Bên trong rất ồn, tôi thoáng nghe thấy bị hiềm nghi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, nhận công trình phi pháp gì đó.”
Đầu Ngô Sở Úy liền nổ cái oành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...