Công ty ném hết cho Lâm Ngạn Duệ, Ngô Sở Úy chỉ thỉnh thoảng gọi điện đến hỏi thăm tình trạng, Trì Sính ban ngày vẫn đi làm bình thường, tối sẽ cùng Ngô Sở Úy đến bệnh viện qua đêm.
Con trai bảo bối ở bên cạnh thì sẽ khác, mấy hôm nay bà Ngô bình phục rất nhanh, khí sắc còn tốt hơn thời gian trước.
Bình thường ở bệnh viện chịu không nổi, vừa tốt một chút đã muốn về nhà, lần này dưới sự khuyên can của Ngô Sở Úy, bà tích cực phối hợp bác sĩ trị liệu, rảnh rỗi sẽ đi dạo quanh bệnh viện, làm gì cũng rất có tinh thần.
Tuy chị của Ngô Sở Úy cũng sẽ đến bệnh viện chăm sóc bà Ngô, nhưng Ngô Sở Úy vẫn không rời một bước ở bên cạnh giường bệnh của bà, tối ngủ cũng không còn sâu nữa, có một chút động tĩnh gì cũng bị đánh thức.
Phòng bệnh của bà Ngô là phòng bệnh lớn, bên trong có phòng dành cho bệnh nhân còn có phòng cho người nhà.
Phòng bệnh nhân có hai giường, trừ giường của bà Ngô, giường còn lại là cho hai chị em Ngô Sở Úy thay phiên nhau ngủ, dù sao con gái chăm sóc cho mẹ sẽ tiện hơn một chút.
Ngô Sở Úy và Trì Sính ngủ trong phòng dành cho người thân, chỉ có một tấm kính ngăn cách giữa hai phòng, đối diện có động tĩnh gì đều có thể nghe thấy.
Mấy hôm trước, tâm trạng Ngô Sở Úy luôn rất kém, Trì Sính có nhu cầu cũng ráng nhịn.
Hai hôm nay bệnh tình của bà Ngô đã chuyển biến tốt, tâm trạng Ngô Sở Úy cũng tốt hơn, Trì Sính liền rục rịch muốn động.
Tối đến, hai người ngủ chung ổ chăn, tay Trì Sính không ngừng sờ bậy vào trong áo Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cũng có chút nóng nảy khó nhịn, nhưng khổ nỗi mẹ già ở ngoài, không dám để bà nghe thấy tiếng động gì, liền cố gắng ấn tay Trì Sính lại.
“Đừng quậy.”
Trì Sính làm như không nghe thấy, sóng mũi cao thẳng tì lên cổ Ngô Sở Úy, giọng nói đầy sức hút vang lên: “Thật thơm.”
Ngô Sở Úy bị hơi nóng phả ra từ mũi Trì Sính đốt cho toàn thân nóng lên, vặn cổ tránh khỏi phen quấy rối này.
Trì Sính vẫn đang hồi vị: “Có mùi hương của đất.”
“Ý của anh chính là người tôi bẩn hả?” Ngô Sở Úy liếc nhìn Trì Sính.
Trì Sính nhẹ giọng nói: “Tôi thích hương vị này trên người cậu.”
Ngô Sở Úy ôm đầu Trì Sính, nói: “Anh cứ đi hôn ông cụ xin cơm ở Thiên Kiều đi, cả ngày ông ấy nằm dưới đất tiếp xúc với đất, mùi vị còn nồng hơn tôi.
Nói xong, Trì Sính còn chưa làm gì, bản thân y đã cười hê hê thật ngốc.
Đã rất lâu Trì Sính không thấy Ngô Sở Úy cười như thế, lòng nóng muốn phỏng, hận không thể vò nắn y, vò thành một cục lớn như lòng bàn tay, mỗi ngày nhét trong túi, bất luận đi đâu cũng đều mang theo.
Trì Sính cắn một cái lên cổ Ngô Sở Úy, phát ra một tiếng bóc.
Ngô Sở Úy giật mình, lập tức dựng ngón tay bên môi.
“Xuỵt… muốn chết hả?”
Trì Sính không để ý đến tiếng xuỵt của Ngô Sở Úy, chỉ nhìn chằm chằm cái miệng chu lên lúc phát ra tiếng “xuỵt” đó, nhịn không dược dùm cặp kìm của mình bóp hai má y, nói: “Thật muốn bạo miệng cậu.” (khẩu giao đó)
Ngô Sở Úy hung tợn quay đầu đi không để ý đến hắn, Trì Sính thò tay vào trong quần ngủ của Ngô Sở Úy, túm cào kéo vuốt ở phần lông, khiến Ngô Sở Úy liên tục mài răng nhăn mặt, nhưng vẫn không dám kêu lên.
“JJ của tôi rảnh quá lâu rồi, sắp gỉ sét rồi.” Trì Sính hạ lưu nói: “Dùng lỗ nhỏ của cậu mài cho tôi đi.”
Ngô Sở Úy tức giận nói: “Tự lấy tay mài.”
“Tay tôi mài không nhanh.” Trì Sính nói như mê hoặc: “Cậu mài cho tôi đi.”
Không cho phép Ngô Sở Úy kháng cự, Trì Sính trực tiếp kéo tay y bỏ vào quần mình, khiến y cảm nhận được vật lớn nóng hổi cương to và hơi thở phái mạnh uy mãnh.
Ngô Sở Úy túm lấy cái cây của Trì Sính, không khỏi liên tưởng sâu xa, đủ cảnh kích tình ngày xưa ùa vào não.
Trì Sính hạ lưu hỏi: “Có phải muốn tôi thao mông cậu không?”
Ngô Sở Úy ẩn nhẫn không mở miệng, cũng không nhìn Trì Sính.
Qua một lát, Trì Sính tách hai chân Ngô Sở Úy ra.
Ngô Sở Úy lập tức hoảng sợ giữ eo Trì Sính lại, vội vã khuyên ngăn: “Đừng mà! Mẹ tôi ở bên ngoài, lỡ bà nghe thấy thì làm sao? Hơn nữa chị tôi cũng ở đó.”
Trì Sính nói: “Không sao, tôi không động, tôi chỉ muốn cậu ngậm cho tôi.”
Ngô Sở Úy không theo, Trì Sính liền cọ cọ giữ chân y.
Sau đó gậy cứng tì vào cửa động, Ngô Sở Úy rung mạnh vài cái, thực sự chịu không nổi, cong lưng xuống giường, khiễn gót đi ra ngoài, Trì Sính đi theo sau y.
Hơn hai giờ đêm, vạn vật yên tĩnh, trong khu xanh hóa cách bệnh viện không xa, là một quang cảnh dập dờn tràn đầy phong tình và mùi vị hoang dã.
Ngô Sở Úy tựa lên thân cây, một chân chống đất, chân kia bị Trì Sính nhấc cao, từ sau lưng hung mãnh xuyên vào, tiếng bốp bốp thô bạo điểm thêm mấy phần kích tình và dâm mị cho màn đêm yên bình.
Ngô Sở Úy lần đầu dã chiến, lại nghẹn lâu như thế, kích động đến mức cào ra mấy đường trên thân cây.
Trì Sính kéo hai tay ấn trên cây của Ngô Sở Úy ra, cánh tay mạnh mẽ siết chặt eo y, khiến lưng y dán vào ngực hắn, rút ngắn khoảng cách giữa hai trái tim, có thể cảm giác được sức mạnh truyền đến từ bộ vị kết hợp một cách mãnh liệt.
“A a… sâu quá… nhanh quá…”
Trì Sính lại đẩy Ngô Sở Úy ngã xuống đất, mùa thu sương xuống rất nhiều, cỏ rất lạnh, Trì Sính sợ lạnh đến mông bảo bối, liền dùng tay lót phía dưới, hưởng thụ kích tình đến từ cái mông đầy mồ hôi của Ngô Sở Úy.
“Nhớ tôi không?” Trì Sính vừa làm vừa hỏi.
Ngô Sở Úy vừa rên vừa cứng miệng.
“Ưm… không nhớ…”
Trì Sính hái xuống một cọng cỏ, dùng ngọn cỏ quấy rối đầu nhũ của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy ngứa ngáy vặn vẹo vòng eo, lại đổi đến đợt đâm rút thô bạo của Trì Sính.
“Nhớ hay không?”
Ngô Sở Úy khai nhận: “Nhớ… nhớ.”
“Tôi nhớ cậu nhớ đến sắp điên rồi.” Trì Sính nói.
Lời tình đêm khuya, luôn khiến người ta trầm mê vào đó.
Ngô Sở Úy không nhớ rõ mình đã phóng ra bao nhiêu lần, khi trời mông lung sáng, mảng cỏ đó gần như đã bị họ ép bằng.
…
Mấy hôm nay, Uông Thạc lại trải qua cuộc sống của quỷ, ban ngày trốn trong nhà, tối thì ra ngoài hoạt động.
Buổi tối lại dùng bài tarot bói mạng cả đêm, sáng hôm nay Uông Trẫm ra ngoài, Uông Thạc ở nhà một mình ngủ bù.
Vừa ngủ chưa bao lâu, chuông cửa vang lên.
Cực kỳ bực bội ra ngoài, mở cửa, ánh mắt lập tức dại ra.
Thân hình uy võ của Trì Sính đứng thẳng trước cửa, ánh mắt âm trầm đốt cháy thần kinh mệt nhoài của Uông Thạc.
“Không tồi, thật sự tìm đúng cửa rồi.” Uông Thạc cười.
Trì Sính không có cảm xúc gì nhìn y.
“Mời vào.” Uông Thạc duỗi tay.
Trì Sính đứng ở cửa hỏi: “Chữ trên quả trứng đó là do cậu viết đúng không?”
Uông Thạc thẳng thắn thừa nhận, “Là tôi viết, tôi chính là muốn cậu hiểu lầm cậu ta, muốn cậu biết cậu ta nửa đêm ở lại nhà chúng tôi không đi.
Không chỉ như thế, tôi còn cố ý đặt video quay chuyện chúng ta lúc xưa ở tủ kính, dụ cậu ta xem, để cậu ta thưởng thức cậu vào thời hăng hái trẻ trung đó đã làm sao lăn lộn trên giường với tôi.”
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Giọng nói của Trì Sính trầm tĩnh bất ngờ, nhưng lại mang theo hơi lạnh khắc cốt.
Uông Thạc cười lạnh: “Chơi thôi, nhìn hai cậu cãi nhau tôi vui sướng!
Trì Sính bóp cổ Uông Thạc, bóp đến mức xương gò má nhô ra, con ngươi muốn nứt.
Cho dù như thế, Uông Thạc cũng không hề sợ hãi, y rặn ra hai chữ.
“Tiếp tục.”
Dù tay Trì Sính chỉ cần hơi dụng thêm chút sức, xương cổ mỏng manh của Uông Thạc sẽ bị vặn gãy.
Nhưng tay hắn lại cứng đờ.
Uông Thạc đã không thở nổi, trước mắt choáng váng, nhưng vẫn mang theo nụ cười tàn phá ném ra tiếp mấy chữ.
“Kiên trì.”
Cho dù Trì Sính giữ thêm nửa phút nữa, Uông Thạc sẽ đi luôn, từ đây không còn trắc trở, không còn ai nhiễu loạn hắn và Ngô Sở Úy nữa.
Với thân phận bối cảnh của Trì Sính, giết người chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, huống chi Uông Thạc còn không có quốc tịch TQ.
Nhưng hắn vẫn buông tay.
“Đừng đem trình độ tổn thương của tôi đối với cậu ra suy đoán tình cảm còn lại của chúng ta, đối với cậu tôi chỉ còn lại sự tôn trọng, tôn trọng cậu khổ sở đợi tôi sáu năm.
Nhưng cậu nên hiểu rõ, là sáu năm không phải bảy năm, bắt đầu từ năm ngoái, nơi này của tôi…” Trì Sính chỉ ngực mình, “Đã không còn là cậu nữa rồi.”
“Cậu đối với tôi thật sự chỉ có tôn trọng sao?” Uông Thạc bức hỏi: “Một người trong đời có bao nhiêu lần sáu năm? Cộng thêm hơn ba năm chúng ta bên nhau, tròn mười năm rồi! Trì Sính, tôi hỏi cậu, cậu có thể cắt sạch tôi khỏi tim cậu được sao? Cậu sống ở tầng hầm sáu năm, mỗi ngày nhiệt độ hơn ba mươi, cảm giác bốc hơi đó cậu thật sự có thể quên sạch sẽ sao?”
Trì Sính mở miệng, “Thứ mà tôi không cách nào quên được không phải là cậu, mà là sự phản bội và ly biệt của cậu năm đó.”
Một câu nói, khiến Uông Thạc lập tức trào nước mắt.
“Tình yêu của cậu dành cho cậu ta luôn luôn là bảo vệ chu toàn, tổn thương dành cho tôi luôn luôn không nể tình như vậy.”
Trì Sính nói: “Do yêu sinh hận, nhưng hận quá sâu rồi, thì không còn nảy sinh tình yêu được nữa.”
Uông Thạc gật đầu: “Vậy được, tôi xin cậu một chuyện cuối cùng.”
“Nói.”
“Cậu đứng ở đây, nói rõ ràng với tôi, cậu không yêu tôi nữa.”
Trì Sính hỏi lại: “Câu này nhất định phải nói ra cậu mới hiểu sao?”
Cho dù Trì Sính đã nói đến nước này, Uông Thạc vẫn rất kiên trì.
“Tôi chỉ muốn cậu chính miệng nói ra, chỉ cần cậu nói rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức xoay người vào trong thu dọn đồ đạc, kiếp này không gặp lại nữa.”
Trì Sính không mở miệng.
Uông Thạc dạy hắn từng chữ: “Cậu cứ nói thế này, Trì Sính tôi không yêu cậu nữa.”
Trì Sính không nói một chữ, quay người bỏ đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...