Bữa cơm tiến vào hồi kết, các lãnh đạo khách sáo với nhau vài câu, rồi kéo nhau rời bàn dưới sự dìu đỡ của thư ký.
Trì Viễn Đoan và cha của Quách Thành Vũ đều uống không ít, nhắc đến những chuyện hồi còn trẻ, là đề tài nói hoài không hết.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại cha con Trì Sính và cha con Quách Thành Vũ, cha Quách Thành Vũ lên hưng trí, vỗ vai Trì Sính nói: “Con trai, dẫn ba hai đi xem nhà rắn của con đi.”
Từ khi bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện, Trì Sính vẫn luôn gọi cha của Quách Thành Vũ là ba hai.
Chữ mà Trì Viễn Đoan không muốn nghe nhất chính là “rắn”, nếu không phải hôm nay nhờ hơi rượu, không muốn làm bạn cũ cụt hứng, dù chết ông cũng không muốn gặp lại đám nghiệt súc đó.
Sau khi vào nhà rắn, ông Quách biểu hiện cực kỳ hứng thú với đàn rắn cưng tại đó, luôn hỏi đông hỏi tây.
Cho dù Quách Thành Vũ cũng nuôi rắn, nhưng ông rất ít hỏi tới, đại khái là vì Quách Thành Vũ chưa từng xem việc nuôi rắn là trọng tâm cuộc sống, cho nên ông Quách cũng không có cảm xúc ác liệt nào với rắn.
Hiện tại nhìn nhiều con rắn đủ màu như thế, mới cảm khái hóa ra rắn cũng có thể xinh đẹp đến vậy.
“Tặng cho ba nuôi một con được không? Ba ôm về nuôi vài ngày, nếu thật sự không nuôi được thì lại đưa về cho con.”
Cho dù biết ông Quách chỉ đang đùa, nhưng sắc mặt Trì Viễn Đoan vẫn thay đổi, cãi nhau với con trai đã nhiều năm, ông hiểu rất rõ tính cách của Trì Sính.
Nói gì cũng được nhưng đừng nói rắn, bảo nó bán cha ruột của mình cũng được, nhưng tuyệt đối không thể động đến một con rắn của nó, ai dám động liều mạng với kẻ đó.
Cho nên, Trì Viễn Đoan liên tục dùng ánh mắt trấn áp Trì Sính, không phải là cưỡng ép Trì Sính tặng rắn, mà cảnh cáo hắn khi cự tuyệt nên nói uyển chuyển khách sáo một chút.
Quách Thành Vũ hôm nay cũng đại phát thiện tâm, ở bên cạnh kéo ông Quách vài cái, thấp giọng nói: “Rắn của người ta đã nuôi bao nhiêu năm rồi, sao nỡ cho ba? Nếu ba muốn nuôi thì cứ đến thẳng vườn rắn của con mà chọn!”
Không ngờ, ông Quách hất đầu nói một câu: “Ba không thích rắn chỗ con, ba chỉ thích rắn của con nuôi thôi.”
Bầu không khí trở nên lúng túng.
Trì Sính đột nhiên mở miệng, “Trừ con rắn trên cổ tôi, những con khác ba cứ chọn, thích con nào lấy con đó.”
Nghe câu này, cả Quách Thành Vũ cũng biến sắc, càng khỏi nói đến độ kinh ngạc của Trì Viễn Đoan.
Trì Sính thì không hề có một chút ý định đùa cợt nào, còn ôm một con trăn hoàng gia đã nuôi bốn năm đưa cho ông Quách.
“Ba nhìn xem con này thế nào?”
Ông Quách lắc đầu.
Trì Sính lại chọn vài con, đều là màu sắc khá sáng, tính cách khá ôn hòa, hơn nữa là cục cưng đã theo Trì Sính không ít năm.
Nhìn Trì Sính không đổi sắc chọn ra hết con này đến con khác, trong lòng Quách Thành Vũ có một cảm xúc khó thể nói rõ.
Kết quả, sau khi lắc đầu vô số lần, ông Quách đột nhiên tập trung nhìn lên cổ Trì Sính.
“Ui, ba vẫn thích con rắn trên người con.”
Vừa nói xong, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Ông Quách dường như căn bản không cảm thấy bầu không khí khác thường, vẫn lấy tay trêu chọc Túi Dấm Nhỏ, Túi Dấm Nhỏ rất nhanh đã trở nên nóng nảy, ánh mắt cũng sắc bén hơn.
Khi tất cả mọi người đều đang lo lắng, ông Quách đột nhiên sảng khoái cười lớn.
“Ba cũng chỉ nói cho vui thôi, ba sao nỡ để con nuôi đau lòng chứ!”
Trì Viễn Đoan lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ông Quách lại nói: “Hơn nữa ba nhìn hoài, thấy rất nhiều giống rắn ở chỗ con đều có ở vườn rắn của tiểu Vũ, hai đứa có phải là mua về từng cặp không hả?”
Màu mắt Trì Sính dần trầm đi, hai đường nhìn bắn thẳng về phía Quách Thành Vũ, trên mặt kẻ kia không có bất cứ biểu cảm nào.
Xem rắn xong, ông Quách và Trì Viễn Đoan xuống phòng khách dưới lầu uống trà, Trì Sính và Quách Thành Vũ lười nghe họ nói mấy chuyện xưa rụng răng, một trước một sau ra ngoài.
Quách Thành Vũ chú ý thấy sau căn nhà có thêm một dãy hàng rào, khó hiểu hỏi: “Mảnh đất đó rào cho ai vậy?”
Trì Sính hờ hững nói: “Không rào cho ai, là tôi tìm người dựng.”
“Bên trong trồng cái gì?” Quách Thành Vũ hỏi.
“Hẹ.”
Trì Sính trồng rau Quách Thành Vũ cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao trước kia hắn cũng từng ở ngoại ô, sống không khác gì cán bộ về hưu, có việc nông nào chưa từng làm qua? Quách Thành Vũ đã sớm thấy bình thường.
Nhưng Trì Sính lại trồng hẹ, Quách Thành Vũ không cách nào hiểu nổi.
“Không phải cậu không ăn hẹ sao?” Quách Thành Vũ hỏi.
Trì Sính tùy tiện nói: “Bây giờ ăn rồi.”
Quách Thành Vũ híp mắt đánh giá Trì Sính rất lâu, người vẫn là người đó, ánh mắt vẫn là ánh mắt đó, khí thế cũng không hề giảm đi chút nào, nhưng lại cứ thấy không giống với trước kia.
“Cậu thật sự thay đổi rồi.”
Nói xong câu này, Quách Thành Vũ lên xe đi trước.
…
Cương Tử vẫn ngồi trong xe, nhớ lại tin weibo vừa rồi, không khỏi mở ra nhìn lại.
Kết quả vừa nhìn liền giật mình, phát hiện Trì Sính cũng chuyển tải tin weibo này rồi.
Má, cái này đại biểu hắn cũng biết rồi đúng không?
Cương Tử chỉ sửng sốt, sau đó vuốt vuốt ngực, chắc không có chuyện gì của mình rồi… đang nghĩ thế, bóng dáng âm u của Trì Sính đập vào tầm mắt, nhìn trạng thái này, hình như không mấy lạc quan đâu!
Trì Sính lên xe rồi ngồi ở ghế điều khiển, không nói gì, cũng không khởi động xe, tay nghịch trái trứng gỗ kia, xoay tới xoay lui, không biết đang nghĩ gì.
Cương Tử thanh giọng: “Cậu biết rồi?”
Trì Sính đương nhiên hiểu “biết” mà Cương Tử nói là ý gì, nhưng vẫn không để ý đến hắn.
Cương Tử hảo tâm khuyên Trì Sính, “Không phải cậu vẫn luôn muốn tìm cơ hội ngược cậu ta sao? Đây chính là cơ hội đó! Cậu nghĩ đi, cậu ta vừa ra ngoài đã quyến rũ khắp nơi, không cần chúng ta đặt bẫy cũng dâng tới cửa, chuyện tốt đẹp biết bao đó!”
Trì Sính liếc mắt nhìn gương mặt sáng láng vui vẻ của Cương Tử vì “bảo bối” của hắn sắp chịu tội, cuối cùng mở kim khẩu.
“Là cạm bẫy của cậu đúng không?”
Cương Tử kinh ngạc: “Cậu nói gì?”
Vô lăng xe đã có dấu hiệu muốn rơi dưới sự trấn áp của Trì Sính, tiếng chất vấn thô bạo chấn động khiến tâm can Cương Tử run rẩy.
“Chính là cơ hội do cậu tạo đúng không? Chính cậu sắp xếp cô gái đó lên chuyến bay đúng không?”
Thanh thiên đại lão gia ơi! Cương Tử thầm kêu oan, không phải tôi chỉ chuyển tải một tin weibo thôi sao? Sao lại thành ra là tôi làm chứ?
Trì Sính vẫn không buông tha, “Làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Muốn khiến cậu ấy làm chuyện xấu cậu ấy liền làm, hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của cậu lúc trước! Được, chuyện này làm rất tốt! Còn nhớ tôi từng nói gì không? Một khi chuyện thành, người đầu tiên tôi ngược chính là cậu.”
Con mắt Cương Tử đã sắp bắn ra ngoài kính chắn gió, bình thường luôn thong dong nhưng lúc này cũng không thể bình tĩnh được nữa, hắn gân giọng gào thét trong xe: “Căn bản không phải tôi làm, không tin cậu đi điều tra đi, tin weibo đó không phải tôi chuyển phát đầu tiên, cậu không thể vì bảo vệ vị đó nhà cậu, mà oan uổng cho người tốt đâu!...! A…”
Trận đánh này Cương Tử chịu thật oan.
Trong lòng Trì Sính cũng biết rõ, chuyện này là do Ngô Sở Úy tự mình tạo nên, không có quan hệ gì với Cương Tử, nhưng mà hắn nổi giận, tại sao à?
Rõ ràng quá rồi! Những lời của Cương Tử hắn không thích nghe.
Cái gì mà “chuyện tốt”? Cậu ấy bị đánh chính là chuyện tốt? “Bảo bối” nhà tôi trêu cậu chọc cậu à? Dù cậu ấy có không nghe lời, có thiếu đánh cũng là chuyện của tôi, tôi ngược tôi thương tôi vui vẻ, ai cho cậu hả hê hả? Lại nói, ngứa tay với quyến rũ khắp nơi cái nào nghiêm trọng hơn? Tôi thà chặt cái tay này xuống, cũng không muốn để cậu ấy quyến rũ người khác đâu!
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, Trì Sính trút hơn nửa lửa giận lên người Cương Tử, đợi đến lúc xuống tay với Ngô Sở Úy, sẽ không còn quá nặng nữa, nói đến cùng vẫn là hắn không nỡ.
…
Trì Sính đặt cho Ngô Sở Úy một căn phòng sang trọng, ngồi trên ban công có thể hứng gió biển, cảm giác rất thoải mái.
Chẳng qua chỉ hứng gió một mình, ít nhiều gì cũng có cảm giác đơn điệu vô vị.
Ban ngày nóng nảy, ban đêm bình tĩnh rồi, mới phát hiện Trì Sính vẫn không gọi điện cho y.
Từ sau khi gửi cho y số điện thoại của bạn mình, Trì Sính hầu như không lo đến y nữa.
Ngô Sở Úy ban ngày hết lần này đến lần khác nhìn di động, là trông mong có thể cùng cô nàng xinh đẹp nhóm thêm nhiều lửa.
Hiện tại hết lần này đến lần khác nhìn di động, nhưng trong lòng lại mong sự quan tâm của một người khác.
Di động cuối cùng cũng vang lên, tim Ngô Sở Úy nhẹ run.
Nhìn thấy số của cô nàng kia, không biết sao, vui không nổi nữa.
Ban ngày sợ Trì Sính gửi tin đến, tối lại sợ tin nhắn không phải của Trì Sính.
Có lẽ chỉ có khi đến lúc trời tối yên tĩnh, mới biết bên nào chỉ là truy cầu kích thích, bên nào là thật sự có tình cảm.
"Tôi đã follow anh trên weibo"
Nhìn tin nhắn của cô nàng, Ngô Sở Úy nhàm chán đăng nhập weibo, dự định cũng follow lại theo lịch sự, kết quả hiếm khi thấy tin weibo mà Trì Sính chuyển tải cho người khác.
Lúc trước Trì Sính tạo weibo, là để tuyên truyền cho công ty của Ngô Sở Úy, rất ít khi đề cập chuyện riêng tư, càng sẽ không rảnh rỗi lướt weibo, chú ý tin tức của người khác, sau đó lại đi chuyển tải.
Cho nên Ngô Sở Úy đặc biệt hiếu kỳ, nội dung gì có thể nạy được tảng đá cứng ngàn năm Trì Sính đó.
Nhấn vào, đợi một lát, tốc độ mạng không nhanh lắm, bức ảnh tải ra từng chút một.
Đầu tiên là tóc uốn, sau đó là hai chân mày, tiếp theo là đôi mắt đen bóng, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, đợi khi cả gương mặt đều lộ ra, đầu Ngô Sở Úy nổ bùng một cái.
Trời ơi!
Đây không phải là đòi mạng tôi sao?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...