Yêu Phải Tình Địch


Thời gian trước Ngô Sở Úy gần như mất tích, hai hôm nay lại bắt đầu liên tục ra vào phòng khám.
Ban đầu Khương Tiểu Soái còn rất vui mừng, đồ đệ đã lâu chưa lộ mặt đột nhiên đến phòng khám chơi, trong lòng cảm thấy đặc biệt nhiệt tình thân thiết.

Nhưng khi đến nhiều rồi, cứ cách nửa tiếng sẽ lộ mặt một lần, sau đó dứt khoát ở luôn không đi, Khương Tiểu Soái cũng có chút chán ghét.
Cậu nói đi, cậu là người đã gả đi rồi, khi không chạy về nhà mẹ đẻ hoài làm gì hả?
"Công ty cậu phá sản rồi sao?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy sụ mặt: "Nói gì vậy hả? Ngạch kinh doanh của chúng tôi tăng đều, lượng giao dịch cũng tăng cao không ngừng, tình trạng phát triển rất tuyệt đó!"
"Cậu cãi nhau với anh ta?" Khương Tiểu Soái lại hỏi.
Ngô Sở Úy đầy cảm khái, "Anh không cách nào tưởng nổi sự hài hoà đó đâu, đừng nói cãi nhau, ngay cả đấu võ mồm cũng rất ít xuất hiện."
Khương Tiểu Soái quả thật không cách nào nghĩ đến dạng hài hoà đó, đầu tiên hắn cảm thấy hai cá thể này không thể hài hòa, đặc biệt là Trì Sính, chỉ đứng đó thôi cũng đã là mối họa ngầm cho xã hội hài hòa.

Ngô Sở Úy nhìn thì thành thật, thật ra cũng là một tai họa.
Hai người này mà hợp lại, còn có thể hài hòa?
Nhưng Ngô Sở Úy người ta lại có vẻ không thẹn với lòng.
Khương Tiểu Soái lại hỏi: "Hài hòa vậy sao cậu cứ chạy tới chỗ tôi làm gì?"
Ngô Sở Úy thở dài nói xa xăm: "Chính là vì quan hệ quá tốt, mới không thể không tránh né."
Khương Tiểu Soái nhẹ ho một tiếng, "Tôi nói này, hai người đã xác định quan hệ rồi, là người yêu hợp pháp, không cần phải lén lén lút lút đúng không? Tôi lần đầu tiên nghe thấy có người yêu vì quá mức ân ái mà muốn tránh né.

Lẽ nào cậu sợ bản thân lạc đường chìm sâu vào? Nhưng tôi thấy với cái kiểu vô tâm vô phế của cậu, cũng không giống có thể chìm vào được."
"Tôi không hiểu." Ngô Sở Úy như khổ đại cừu thâm: "Hai chúng tôi đều là nam."
Khương Tiểu Soái trợn trắng mắt, "Khi đã bên nhau cậu nghĩ cái gì vậy hả? Lúc này mới xoắn xuýt vấn đề giới tính, không phải là rảnh quá tìm chuyện sao?"

Ngô Sở Úy biết Khương Tiểu Soái lý giải sai, không khỏi mở miệng giải thích: "Ý của tôi là, chướng ngại 'đồng tính' không giống như anh đã nghĩ, tôi muốn nói là hai chúng tôi đều là đực, tôi phát tình anh ta cũng phát tình, ai cũng không thu được, sau đó..."
Khương Tiểu Soái cười, "Vậy không phải rất tốt sao? Cậu lên hứng anh ta cũng lên hứng, cuộc sống như vậy mới có kích thích chứ!"
"Kích thích quá mức chính là thảm kịch." Ngô Sở Úy mang vẻ mặt không chịu nổi, "Hai chúng tôi mà gặp mặt, thì sẽ giống như hai con chó đực động dục, trong đầu toàn là chuyện đó.

Đặc biệt là anh ta, ngày ngày lên hứng, hận không thể vừa tan ca đã làm, đợi khi phải đi làm mới ngừng.

Đến cuối tuần, vậy thì thật sự là đòi mạng, từ sáng chán chê đến tận tối, giống y như keo siêu dính 'Ca Lưỡng Hảo', không dùng dao không cắt xuống được."
Khương Tiểu Soái cười như rút gân mất một lúc, cho đến khi ánh mắt như kim châm của Ngô Sở Úy bắn qua, mới miễn cưỡng thu lại.
"Cậu không biết trực tiếp cự tuyệt anh ta sao? Cuộc sống tình dục cần có sự hòa hợp của hai người, một người quá xúc động, người còn lại giúp điều hòa.

Cậu là một nửa của anh ta, đây là trách nhiệm của cậu!"
Nói đến chuyện này Ngô Sở Úy liền hổ thẹn, "Nếu tôi phụ trách thì cũng tốt rồi, vấn đề là tôi chưa từng điều hòa, còn đi trợ Trụ hành ác." Nói xong đấm mạnh lên trán mình.
Khương Tiểu Soái nín cười, lại nói: "Sao tôi thấy Trì Sính cũng không giống loại người đó! Nếu cậu nói anh ta tinh trùng dồi dào thì tôi tin, nhưng nếu bảo anh ta suốt hai mươi bốn tiếng dính lấy cậu, tôi thật sự có hơi nghi ngờ.

Không phải vi sư xem thường cậu, mà là Trì Sính hoàn toàn không phải dạng người đó."
"Giày có vừa chân hay không, chỉ có thử mới biết được thôi!" Ngô Sở Úy đặc biệt cảm khái, "Lúc trước tôi cũng cảm thấy anh ta không phải dạng người đó, thực ra ban đầu anh ta quả thật rất bình thường, kết quả hơn nửa tháng nay, anh ta giống như người lên cơn điên, cả ngày bắt tôi phải làm với anh ta.

Làm thôi còn không được, còn muốn quay!"
Nói đến chuyện này, Ngô Sở Úy lại trở nên kích động.
"Anh không biết đâu, phòng ngủ của chúng tôi bây giờ giống hệt như cái phòng thu, trên bốn vách tường đều là hình bối cảnh, lúc trước chỉ có một cái giường lớn, bây giờ thì nôi, động cây, lồng gì đều có, nếu có người đến, còn cho rằng nhà này của hai thằng điên đó! Anh ta còn bảo tôi lắp một màn hình LSD trên nóc phòng, vừa nằm lên giường là chiếu đoạn phim hai chúng tôi đang làm, tôi cũng không biết phải trốn đi đâu mới tốt."
Khương Tiểu Soái nghe thấy rất hứng thú, "Cuộc sống của hai người thật tình thú nha!"

Ngô Sở Úy trợn mắt, "Một lần hai lần là tình thú, nếu ngày ngày đều thế, thì mẹ nó hệt như điên rồ!"
Khương Tiểu Soái chọt lên trán Ngô Sở Úy, "Tôi nhìn ra rồi, cậu đây là đang khoe khoang với tôi."
"Khoe khoang một tên đàn ông như tôi bị người ta chụp mấy ngàn tấm hình hương diễm sao?"
Khương Tiểu Soái cười ha ha, sau đó vỗ vai Ngô Sở Úy, "Cố lên! Cách tốt nhất để nắm giữ một người đàn ông chính là vĩnh viễn đừng cho anh ta ăn no."
Ngô Sở Úy nhếch khóe môi, "Tôi muốn đút no anh ta, thì anh ta cũng phải biết no là gì chứ!!"
Đang nói, di động vang lên.
"Nhất định lại là anh ta gửi đến."
Nói xong mở ra xem, quả nhiên là thế, sắc mặt hơi biến đổi, cố ý lấy tay che đi, sợ Khương Tiểu Soái thấy được.

Gửi xong nhanh chóng bỏ vào túi áo, cứ như đang yêu đương vụng trộm.
Khương Tiểu Soái rất hiếu kỳ: "Anh ta trông chừng cậu chặt như thế, cậu còn có thể chạy đến đây hoài vậy à?"
Ngô Sở Úy nói: "Tôi cũng không biết sao trong ngăn kéo ở tủ đầu giường có một lọ thuốc ngủ, hứng lên là tôi lấy vài viên giã nát trộn vào cơm của anh ta."
"Tôi hoài nghi đầu óc anh ta chính là vì thế mà hư." Khương Tiểu Soái nói.
Sắc mặt Ngô Sở Úy căng chặt: "Thật vậy à?"
Khương Tiểu Soái dồn sức đạp y một cái, "Có người hành động như cậu vậy sao? Hôm nay không lẽ cậu cũng bỏ thuốc vào cơm của anh ta?"
"Không, hôm nay không dùng."
"Sao hôm nay không dùng?"
Ngô Sở Úy nói: "Tôi quen biết một đồng nghiệp nữ trong đơn vị của anh ta, tôi nhờ cô ta xúi giục lãnh đạo tổ chức một bữa liên hoan, mượn cơ hội này để Trì Sính làm quen với đồng nghiệp một chút.

Lãnh đạo cuối cùng cũng đồng ý, chuyện này Trì Sính không thể không đi đúng không?"

Khương Tiểu Soái không ngờ, Trì Sính lúc trước bị Ngô Sở Úy ngang nhiên lôi đi từ chốn phong lưu, hiện tại lại rơi vào bước đường bị vợ đá ra ngoài, chính là vì phương diện đó quá mạnh.
Sắp đến giờ tan ca, trước cửa phòng Trì Sính chen một đám người, hơn nữa đều là nữ, chau đầu ghé tai, đùn đẩy lẫn nhau, dự định phái đại biểu đi vào nói chuyện liên hoan.
Vốn dĩ trong lòng mọi người đều muốn tranh nhau, nhưng lại kiêng dè, sợ vì vấn đề sức quyến rũ cá nhân không thể khiến Trì Sính gật đầu, mất mặt không nói, còn đánh mất một cơ hội quý giá để tiếp xúc gần gũi.
"Cậu đi đi, Trương Nhiễm, Trì thiếu chỉ từng nói chuyện với mình cậu."
Trương Nhiễm bình thường rất ít được ai ưa, trong nhà có chút bối cảnh, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, cả ngày ở đơn vị săm soi ồn ào.

Rất nhiều đàn ông theo đuổi cô ta, cô ta không đồng ý cũng không cự tuyệt, ai cũng để lơ lửng như thế, không biết đã bị người ta nói xấu bao nhiêu sau lưng.
Nhưng lúc này không ai ghét cô ta nữa, toàn muốn cô ta vào, Trì Sính gật đầu đương nhiên là tốt, cho dù cự tuyệt cũng là một chuyện rất đáng vui, cho nên cực lực đứng bên xúi bẩy.
"Trương Nhiễm, chỗ chúng ta chỉ có cậu xinh đẹp nhất, hơn nữa còn ngọt miệng."
"Đúng đó, hôm đó tôi còn thấy Trì thiếu lén nhìn cậu."
"Cậu mà mở miệng, có đàn ông nào nỡ lắc đầu đâu chứ!"
"Vào đi, vào đi."
"..."
Trong lòng Trương Nhiễm đặc biệt có cảm giác ưu việt, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ không tự tin lắm, tay đặt trên ngực liên tục xác nhận, "Tôi thật sự được sao? Trong lòng tôi không nắm chắc chút nào hết, tôi..."
Binh!
Trực tiếp bị người đẩy vào.
Trương Nhiễm suýt nữa té nhào, bật thốt ra tiếng kêu yêu kiều, cố tình oán trách vài câu, ám thị cô không phải tự nguyện vào đây.
Kết quả, Trì Sính ngay cả mí mắt cũng chẳng nâng lên, trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Trương Nhiễm cắn môi, giọng nói ngọt ngào chậm rãi tràn ra, "Trì Sính, lãnh đạo sắp xếp bữa liên hoan, tối nay cùng đi ăn cơm đi.

Tuy hai chúng ta đã quen thân, nhưng còn rất nhiều người chưa từng nói chuyện với anh.

Mượn cơ hội này để mọi người làm quen với anh đi."
"Không đi."
Từ chối dứt khoát, ngay cả khe hở để thương lượng cũng không có.

Trương Nhiễm có vẻ sắp không giữ nổi vẻ mặt, lại khẩn cầu: "Đừng như thế mà? Lần liên hoan này chính là để anh làm quen với mọi người, nếu anh không đi thì còn ý nghĩa gì nữa đâu?"
"Vậy thì mọi người đều khỏi đi."
Nói xong, xách túi bỏ đi.
Trì Sính vừa lên xe, Cương Tử hỏi: "Đi đâu?"
"Phòng khám." Trì Sính nói.
Cương Tử khó hiểu, "Không phải nói tối nay có liên hoan sao?'
Ngô Sở Úy làm việc chính là như thế, tạo thanh thế đặc biệt lớn, chỉ sợ thiên hạ không biết y âm mưu đẩy người yêu của mình vào lùm hoa.
Trì Sính không nói gì, trực tiếp đeo tai nghe, vừa nghe tiếng rên rỉ của Ngô Sở Úy vừa gửi tin nhắn cho y, thì sao có thể gửi được cái gì dễ nghe?
Đây chính là nguyên nhân vừa rồi Ngô Sở Úy che không cho Khương Tiểu Soái xem.
Chiêu mà Trì Sính dành để đối phó với Ngô Sở Úy còn cao minh hơn Ngô Sở Úy đối phó hắn nhiều, hắn chưa từng cưỡng ép Ngô Sở Úy gửi tin nhắn, trực tiếp mở gói 5000 tin nhắn cho y, với bản tính tiết kiệm bủn xỉn của thiết công kê nam châm này, tuyệt đối không lãng phí đồ tốt, y chịu để mạng di động TQ hời sao? Cho dù không ăn không uống, y cũng phải gởi cho hết 5000 tin nhắn đó.
Cương Tử thấy vẻ mặt Trì Sính, thì có thể nhìn ra hắn đang cùng người khác đưa tình.
Trước kia đã xem ngán chuyện phong lưu của Trì Sính, cảm thấy khá mới mẻ và kích thích với độ chuyên tình của hắn, hiện tại lại nhìn ngán sự kết hợp cố định của hắn và Ngô Sở Úy, đột nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện ngoại tình của hắn.
"Cậu đang gửi tin nhắn cho ai vậy?"
Một lúc sau, hai chữ "Đại Bảo" bất ngờ xuất hiện trước mặt Cương Tử.
Ngay cả dạng đàn ông có thể nhẫn nại như Cương Tử cũng chịu không nổi, thử nói đi, cả ngày dính lấy nhau cũng thôi đi, sao cả khi tán tỉnh cũng vẫn tìm người đó? Hai người đều không cần thở sao? Nhiệt tình đến mức này, không sợ tự thiêu chết mình sao?
Đương nhiên, lời nói thẳng thắn như vậy Cương Tử cũng không dám nói ra, chỉ có thể uyển chuyển biểu đạt lo lắng trong nội tâm mình.

Người anh em, tôi biết cậu lãng phí bao nhiêu năm rồi, cuối cùng tìm được một mối chân tình, nội tâm vui điên cuồng là không thể diễn tả.

Nhưng cũng phải có chừng mực, chuyện đó không thể quá mức! Hiện tại vắt khô rồi, lại phải dùng mấy năm để bù vào đó!
Trì Sính nói một câu, khiến những lời còn lại của Cương Tử đều nghẹn trong họng.
"Cậu chưa từng ngủ với cậu ấy, cậu không có quyền phát ngôn."
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui