Diệp Vãn Từ cầm danh sách Mục Tắc đưa, đi tới đi lui trong siêu thị chọn lựa, ôm về hai túi đồ lớn, bên trong chỉ có đồ sinh hoạt hàng ngày và một đống đồ ăn nhanh.
Còn có một ít quần áo cần mặc, chỉ định rõ nhãn hiệu cùng nơi mua...
Lẽ ra không đến nỗi yêu cầu cô một tuần đến hai lần, chẳng qua trong danh sách có một thứ đồ, là dụng cụ đắp trên mắt, ba ngày phải thay thuốc một lần, dường như với công dụng thuốc có sự khống chế nghiêm khắc, cho nên chỉ có thể cách ba ngày qua lấy một lần.
Chờ cô chuẩn bị tốt mấy thứ này đã là giữa trưa.
Diệp Vãn Từ lại lần nữa đứng trước cửa nhà Phó Cảnh Triều, đầu tiên hít sâu một hơi, sau đó để hai túi nilon lớn đầy đồ trên mặt đất, bởi vì xách chúng quá lâu, trên tay bị thít chặt, hiện lên mấy đường vết đỏ hằn sâu.
Lần này cô rút kinh nghiệm, không thèm nhấn chuông cửa, trực tiếp gọi điện thoại.
Điện thoại còn chưa kịp dùng, cửa đã tự động mở ra. Cô có chút tò mò, nhìn quanh bốn phía không phát hiện bóng người, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới thấy bóng người đen tối trên lầu ba.
Cô nhặt túi đồ lên, đi vào.
Biệt thự đặt trên ngọn núi này thực sự rất lớn, hơn nữa lại tối tăm, cho nên cô không tìm thấy vị trí phòng bếp.
Người đàn ông tuy đã thấy cô tới, nhưng thoạt nhìn không có vẻ gì muốn đi xuống, vì thế cô đành phải tự mình sờ soạng tìm.
Phòng bếp ở phía Tây Nam, cô bật đèn, nhìn mặt bàn đá cẩm thạch màu đen, còn có tủ bát cao cấp, sạch sẽ như chưa được dùng qua.
Đem một ít trái cây bỏ vào tủ lạnh, một ít thức ăn nhanh bỏ vào tủ bát, khi cô mở tủ ra, một chiếc ly từ trên đỉnh quầy rơi xuống.
Chiếc ly không có gì đặc biệt, nhưng bên trong nó chứa một chiếc nhẫn bạc.
Chiếc nhẫn này... Là trước đây cô đưa cho Phó Trầm Trú.
Lúc ấy cô mới đi làm chưa bao lâu, tiền lương chưa được phát, cũng không có tài sản tích góp, vừa mới nộp ba tháng tiền thuê nhà, cho nên chỉ có thể mua một đôi nhẫn đơn giản như vậy, cô và anh mỗi người đeo một chiếc.
Phó Trầm Trú lúc ấy tuy rằng quần áo chỉnh tề, phong độ ngời ngời, nhưng quần áo trang phục trên người không có gì quá quý giá, cho nên cô vẫn luôn cho rằng anh chỉ là một nhiếp ảnh gia bình thường mà thôi.
Diệp Vãn Từ nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nhớ về kỷ niệm.
"Trầm, em tiền lương còn chưa được phát, không thể cho anh một lễ vật hoàn chỉnh." Diệp Vãn Từ đưa nhẫn cho anh, ngượng ngùng.
Phó Trầm Trú cười cười, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng cưng chiều, nâng lên tay nhẹ nhàng mà xoa xoa tóc cô nói: "Không sao, anh rất thích."
Anh nói xong liền đeo nhẫn lên ngón giữa, ngón giữa mang hàm ý đang trong tình yêu cuồng nhiệt, anh nâng tay cho cô chiêm ngưỡng, sau đó cẩn thận giúp cô đeo nhẫn.
Diệp Vãn Từ nhìn ngón tay trắng dài của anh dịu dàng đeo nhẫn cho cô, sau đó nâng tay cô lên, đặt một nụ hôn nhẹ như lông hồng.
Cô nhìn khuôn mặt tinh xảo của anh, có cảm giác như anh đến từ trên trời.
Sinh nhật Phó Trầm Trú đúng ngày lập xuân mùng 3 tháng 2, nhưng tiết trời vẫn khá lạnh, thậm chí còn rơi tuyết li ti.
Diệp Vãn Từ thu tay lại, hai má phiếm hồng, ngại ngùng tìm chủ đề nói: "Trầm, anh sinh nhật trúng ngày rất tốt, vạn vật sinh sôi, mùa xuân vừa đến, cảm giác đầy niềm tin và hi vọng."
Phó Trầm Trú biểu tình cứng đờ, không biết nghĩ tới điều gì, anh vươn tay chạm vào bông tuyết trên mái tóc cô ý tứ không rõ mà nói: "Cho dù mùa xuân đến, cũng vẫn có tuyết rơi."
Khi đó vừa qua năm mới không lâu, trên đường phố còn tràn đầy không khí ăn tết, nhìn đèn hoa giăng kết khắp đường phố, nghe anh nói, cô đột nhiên cảm thấy cô đơn, vì thế cũng không nghĩ nhiều đến ý nghĩa câu đó.
Đây là năm đầu tiên cô ra ngoài ở, cha mẹ cô chờ cô tốt nghiệp đại học xong liền li hôn, khi đó cô mới biết hồi giờ cha mẹ không muốn cô học tập sa sút nên trước mặt cô họ luôn cố giả bộ hoà hợp, trên thực tế đã sớm bằng mặt không bằng lòng,
Sau khi cô tốt nghiệp, họ thấy không cần tiếp tục lừa cô, phần cũng muốn có cuộc sống mới, nên đã chia ra tái hôn.
Hạnh phúc từ đây sụp đổ, nhưng cô không hận cha mẹ, suy cho cùng chính họ cũng đã trả giá rất nhiều, chỉ là nhớ tới vẫn sẽ cảm thấy khổ sở.
Nhận thấy được cô đang thấy cô đơn, Phó Trầm Trú ôm cô vào trong lòng, chống cằm lên đỉnh đầu cô hỏi: "Làm sao vậy? Có phải quá lạnh không, hay là chúng ta đi xem phim đi."
Diệp Vãn Từ lặng lẽ rúc trong áo khoác nhung của anh hít hít mũi, lắc đầu nói: "Không có việc gì."
Phó Trầm Trú vỗ bả vai cô: "Có anh đây, đừng sợ."
Diệp Vãn Từ ló đầu qua bả vai anh, nhìn thời gian trên màn hình huỳnh quang lớn ở quảng trường đang chỉ đến rạng sáng mười hai giờ, chớp chớp mắt nhìn trên bầu trời tuyết đang nhẹ rơi, thở ra một làn khói trắng: "Sinh nhật vui vẻ nhé, Trầm."
Phó Trầm Trú khẽ cười bên tai cô: "Cảm ơn, đây là sinh nhật vui nhất từ trước tới giờ, vì có Sứ của anh." Thanh âm cuối cùng phát ra, rơi xuống bên tai cô, nụ hôn của anh cũng chạm tới môi...
"Cô đang làm gì?"
Âm thanh lạnh lùng kéo cô từ trong hồi ức trở về, cô xoay người liền thấy người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang ca mày nhìn cô.
Hai cúc áo trên cùng của anh ta không cài, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, biểu cảm lạnh nhạt, nhìn qua rất khó tiếp cận.
Người trong hồi ức cứ như vậy sống sờ sờ mà đứng ở trước mặt cô, Diệp Vãn Từ cố đè nén mong muốn nhào qua ôm lấy anh ta, xúc động cắn môi dưới giơ lên chiếc nhẫn hỏi: "Cái này là của anh sao?"
Phó Cảnh Triều hạ mắt: "Không phải."
Đáp án đúng như dự kiến, nhưng cô đã xác định, Phó Trầm Trú và Phó Cảnh Triều chính là cùng một người.
Hai năm trước Phó Trầm Trú mất tích, Phó Cảnh Triều xảy ra tai nạn xe cộ bị thương đôi mắt, hết thảy quá mức trùng hợp, nhất định là anh mất trí nhớ, cô muốn làm anh nhớ lại.
Anh bảo hộ cô một năm, giúp cô từ trong bóng ma cha mẹ ly dị đi ra, hiện tại đổi lại cô sẽ dẫn đường giúp anh.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Diệp Vãn Từ đã hoà hoãn rất nhiều, lại hỏi, "Cái này tôi đã tìm được ở đây."
"Tôi chưa từng tới phòng bếp."
"Kia..."
"Những thứ tôi đã yêu cầu đâu?"
"Đều mua xong."
"Lấy ra đi, lầu 3 có tủ lạnh."
"Ừm."
Anh ta nói xong liền xoay người rời đi.
Diệp Vãn Từ bóng dáng anh ta, nhanh chóng lấy đồ đã mua ra, đi theo lên lầu 3, trong lòng còn nghĩ, anh ta rõ ràng đã thấy mình đến từ lâu, lại cố tình không nói, hừ.
Không nghĩ tới cô chỉ hừ một tiếng rất nhỏ lại bị anh ta nghe được, anh ta đột nhiên dừng lại, Diệp Vãn Từ phanh không kịp, đụng ngay vào lưng anh, vì túi đồ đang cầm bên trong có sản phẩm bằng pha lê, cô sợ làm vỡ nó, theo bản năng mà ôm vòng lấy eo người đàn ông.
Cánh tay cô vòng sát qua eo anh, nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt truyền đến qua lớp quần áo, là cảm giác cô vừa quen thuộc vừa hoài niệm.
Phó Cảnh Triều nâng tay chuẩn bị đẩy cô ra, nhưng động tác khe khẽ thắt chặt cánh tay của cô vô cớ làm anh ta sinh ra một loại cảm giác kỳ quái. Loại cảm giác này như có như không khiến anh muốn xoay người ôm lấy cô đầy xúc động, tựa như bản năng, giống như vận động viên tập luyện vô số lần những động tác tương đồng đã hình thành ký ức cơ bắp.
Loại cảm xúc này làm anh ta hơi hốt hoảng, vì thế xoay người đẩy cô ra.
Diệp Vãn Từ phục hồi tinh thần lại, nhìn anh ta đang đề phòng mình, vừa định mở miệng giải thích, anh ta lại đột nhiên tiến lên một bước nắm cằm cô.
Trong bóng đêm không thấy rõ khuôn mặt, nhưng cô có thể cảm giác được hơi thở đang biến hóa trên người anh ta.
Nếu nói vừa rồi anh mang bộ dạng lạnh nhạt xa cách không thèm để tâm, như vậy bây giờ lại giống như cuộn sóng bị thổi bay giữa ban đêm Biển Đen.
Như âm thầm mà vận sức chờ bùng phát.
"Cô trăm phương ngàn kế tính toán mê hoặc tôi như vậy, tốt cuộc là muốn gì?" Giọng anh ta nhè nhẹ nhưng lạnh băng.
Sức lực trên tay anh ngày càng tăng, Diệp Vãn Từ cảm giác cằm càng ngày càng đau, đồ vật nắm trong tay mất khống chế rơi trên mặt đất.
"Tôi... Tôi chỉ muốn giúp anh tỉnh lại" đôi mắt Diệp Vãn Từ dần dần đã ươn ướt, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, "Anh không nên như thế này"
"Hửm? Vậy cô cảm thấy tôi nên là bộ dạng nào?" Phó Cảnh Triều mặt gần sát cô "Rốt cuộc cô đang chơi xiếc gì?"
"Tôi muốn giúp anh vui vẻ một chút."
"Vậy cô muốn làm thế nào khiến tôi vui vẻ?" Trong bóng đêm, người đàn ông hơi thở cách cô càng gần, quanh quẩn bên tại cô hơi thở của anh ta.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức lực giúp cho anh."
"Ha," một tiếng cười nhạt khinh miệt từ trong bóng đêm truyền đến, "Không cần."
"Vậy anh yêu cầu gì?"
Đôi tay mang hơi lạnh vén tóc bên thái dương cô, quấn hai vòng trên ngón tay, khi cô dồn sự chú ý vào ngón tay đó, bên hông bất ngờ bị bàn tay khác đánh, làm cô hít sâu một hơi.
"Anh... Muốn làm gì?" Diệp Vãn Từ chặn tay anh ta hỏi.
"Nếu cô đã chủ động như vậy, tôi muốn nhìn cô thành ý hơn chút." Phó Cảnh Triều khơi mào khóe miệng, trong mắt lại vô ý cười, lạnh như băng mà nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...